Tập đoàn An Nguyên, Diệc Thần và Thiên Kỳ đang tổ chức một cuộc họp với một số nhân viên thảo luận về kế hoạch đầu tư vào resort Paradise. Mọi người sẽ có một chuyến đi 3 ngày 2 đêm vừa quan sát vừa tiếp cận người đặt nền móng cho chuỗi resort nổi tiếng này.
Vì người chủ trước giờ chưa bao giờ lộ diện nên sự thử thách càng nhân lên gấp đôi.
“ Mọi người hãy chuẩn bị thật kỹ lưỡng, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát”, Diệc Thần dặn dò.
Thảo luận xong thì tất cả trở về vị trí làm việc, Thiên Kỳ đuổi theo anh: “ Phó chủ tịch Ngô!”.
Diệc Thần quay đầu lại: “ Em có gì thắc mắc sao?”
“ Ừm em muốn nói với anh về Cẩn Du…”, cô ấp úng.
“ Cẩn Du như thế nào?”
Thiên Kỳ có chút lo lắng: “ Em cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Chắc là khi kế hoạch Paradise hoàn thành, em sẽ nói sự thật”.
Anh cười an ủi cô: “ Đừng quá lo lắng về vấn đề đó Thiên Kỳ, thời gian qua em đã phải rất vất vả để phát triển An Nguyên. Không có em, An Nguyên sao có thể được chú ý như hiện tại… Cẩn Du cứ để anh và anh hai lựa lời giải thích cho em ấy hiểu. Còn em chỉ cần tập trung vào bản thân mình, anh vẫn sẽ ở bên cạnh bảo vệ em”.
Nghe những lời khuyên từ anh, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn: “ Cảm ơn anh đã hiểu cho em! Anh yên tâm, khi nào Cẩn Du sẵn sàng trở lại em sẽ trả lại tất cả những gì thuộc về cô ấy”.
Bỗng dưng anh lại buồn: “ Thế còn em thì sao? Em sẽ rời đi hay ở lại?”
Thiên Kỳ suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười đáp: “ Em sẽ trở về là một Lý Thiên Kỳ, nhưng là phiên bản tốt hơn so với cuộc sống lúc trước”.
Diệc Thần lúc này ngậm ngùi nói ra: “ Có thể đừng rời xa anh được không?”
Cô ngước lên nhìn anh, trong đôi mắt long lanh chỉ có hình bóng cô. Anh nắm lấy tay cô một cách từ tốn: “ Anh biết trong trái tim của em đã có người ngự trị rồi nhưng mà… anh vẫn không thể nào từ chối bản thân ngừng suy nghĩ về em được. Anh thật sự rất khó khăn”.
Thiên Kỳ không phải là không biết anh có tình cảm với mình, nhưng cô đã có người trong lòng. Sự chân thành anh dành cho cô dù có đẹp cách mấy thì cũng chẳng bằng một chút rung động của con tim.
Cô chầm chậm rút tay mình lại, bày tỏ nỗi lòng: “ Anh Diệc Thần à! Đối với em anh là một người vô cùng tốt, lúc nào cũng ở bên cạnh hỗ trợ em hết lần này đến lần khác. Những gì anh làm cho em em thật sự rất biết ơn nhưng… mong anh hiểu…. Từ rất lâu em đã xem anh như là một người anh trai trong gia đình vậy, một người anh tuyệt vời”.
Lời từ chối tuy nhẹ nhưng lại quặn thắt lại một lần nữa khiến tia hy vọng bé nhỏ hoàn toàn vụt tắt. Diệc Thần tỏ ra mình ổn, cười buồn trả lời: “ Có một cô em gái xinh đẹp như em anh đúng là may mắn quá. Em gái…!”.
Thiên Kỳ cũng không biết nói gì, chỉ mỉm cười nhìn anh. Không muốn làm cô thêm khó xử, anh lấy lý do rời đi: “ À anh quên mất… Anh phải về phòng giải quyết một số việc, anh đi trước đây”.
“ Dạ!”. Ngay lập tức anh quay người bước đi, có thể thấy lúc này anh rất buồn bã vì thất tình.
Cô cũng nhìn theo bóng lưng anh đi xa mà một hồi suy nghĩ, không biết bản thân có quá thẳng thắn hay không?
….
Còn ở tại công ty Lâm Thị, chủ tịch Lâm đang họp với những cấp dưới của mình. Cuộc họp diễn ra nửa chừng thì Ninh Hinh từ ngoài cửa bước vào khiến không những ông mà mọi người cũng ngạc nhiên.
Ninh Hinh mỉm cười chào mọi người: “ Lâu rồi không gặp! Mọi người vẫn y như vậy”.
Ông Lâm hỏi nhỏ: “ Ninh Hinh, con đến đây làm gì?”
Cô đến vị trí giám đốc, vị trí lúc trước từng ngồi mà đáp: “ Vị trí này con muốn lấy lại, không cần đến người thay thế nữa”.
Bạch Thiển bàng hoàng về quyết định đột ngột của con gái: “ Chuyện này đâu phải muốn là được ngay, con không bàn với ba trước đã đường đột đến. Con qua phòng ba ngồi chờ, sau khi cuộc họp kết thúc chúng ta sẽ nói chuyện”.
“ Được, con sẽ chờ nhưng người ngồi ở vị trí này sẽ phải ở lại”, cô nói bóng nói gió.
Ông ngờ nghệch không hiểu: “ Ý con là sao?”
Cô gọi: “ Anh à, vào đi”.
Thanh Hải từ ngoài cửa đi vào với dáng vẻ đầy tự tin đứng cạnh bên Ninh Hinh. Cô giới thiệu: “ Thông báo với mọi người được biết, kể từ nay anh Ngô đây sẽ tiếp nhận vị trí giám đốc Lâm Thị”.
Lời thông báo đột ngột khiến tất cả trở nên bối rối, mọi người xầm xì to nhỏ tỏ ra không hài lòng.
Bạch Thiển tức giận đến nỗi hủy bỏ cuộc họp đang dang dở, gọi cả hai về phòng mình.
Ông nóng giận đập bàn: “ Hai đứa đang làm cái trò gì ở Lâm Thị thế này? Muốn gây chuyện hay gì?”
Mặc cho ba đang nóng bừng bừng, cô vẫn tỉnh như bơ: “ Ba bình tĩnh nghe con nói đã… Vị trí giám đốc ba cho người dự bị cũng đã được 3 năm nay rồi, năng lực của anh ta cũng không phải giỏi giang. Anh Thanh Hải vừa xuất sắc vừa có kinh nghiệm chắc chắn sẽ giúp cho Lâm Thị rất nhiều. Hơn nữa anh ấy còn là cháu của ba, người thân của chúng ta, người nhà không tin tưởng nhau thì còn tin ai được nữa hả ba”.
“ Năng lực xuất chúng mà lại để mất Ngô Thị từ tập đoàn An Nguyên một cách dễ dàng, giao cho cậu tôi lấy gì làm tin”, ông không đồng ý.