Ở trong phòng cấp cứu, Trạch Dương đang được chữa trị. Bên ngoài có Thiên Kỳ, và Tử Kỳ ngồi chờ. Vĩ Thành nghe tin vội vàng chạy đến, thấy vợ mình ngồi trước cửa phòng cấp cứu thì gọi: “ Thiên Kỳ!”.
Anh lo lắng chạy nhanh đến bên cô rồi xem xung quanh người: “ Em có bị thương gì không?”
“ Em không sao! Cũng nhờ có anh Trạch Dương đỡ đạn nên em không bị thương”, cô buồn bã đáp.
“ Em ngốc quá! Sao không nói với anh mà đi đến đó, anh rất sợ, sợ em lại gặp chuyện gì đó không hay”, anh ôm chặt lấy cô.
Lúc này Diệc Thần và Cẩn Du cũng xuất hiện, cô không hiểu không rằng khiển trách Thiên Kỳ: “ Lý Thiên Kỳ! Mọi chuyện là như thế nào? Cô đã làm gì khiến anh tôi bị thương chứ?”
“ Cẩn Du à!”, Diệc Thần giữ người em gái mình lại.
Thiên Kỳ cúi đầu nhận lỗi: “ Tôi xin lỗi!”.
Vĩ Thành đứng ra bảo vệ: “ Thiên Kỳ không làm gì sai cả, là anh cô đã kéo mọi người vào mớ hỗn độn này. Nếu người bị thương là vợ tôi, các người không yên đâu”.
Cẩn Du không nói được câu nào, dù gì người trước mặt vẫn là rất đáng sợ. Diệc Thần đứng ra nói vài lời: “ Anh Hà à! Cũng vì quá lo lắng nên em gái tôi mới nói những lời hơi khó nghe, mong anh bớt giận”.
Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ đi ra thông báo: “ Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?”
Hai anh em đi đến: “ Tôi là em trai của anh ấy”.
“ Chúng tôi đã lấy viên đạn ra và xử lý vết thương, hiện tại không có nguy hiểm gì nữa rồi”, bác sĩ nói.
Nghe tin ai cũng nhẹ nhõm, Cẩn Du hỏi thêm: “ Vậy khi nào anh tôi mới tỉnh lại?”
Bác sĩ đáp: “ Hết thuốc mê sẽ tỉnh lại ngay, cô đừng quá lo”.
Ngay sau đó Trạch Dương được đẩy ra và chuyển sang phòng hồi sức, Cẩn Du liếc mắt qua Thiên Kỳ rồi quay người đi theo y tá.
“ Mọi chuyện ở đây ổn rồi! Thiên Kỳ! Em về nhà nghỉ ngơi đi, khi nào anh ấy tỉnh lại anh sẽ gọi báo tin”, Diệc Thần dặn dò.
“ Ừm, em sẽ chờ”, cô gật đầu đáp.
Ngay sau đó Vĩ Thành đưa Thiên Kỳ và Tử Kỳ về.
…
Trong phòng hỏi cung, Thanh Hải liên tục chối: “ Tôi chính là bị Ngô Trạch Dương bắt cóc đến đó, tôi có biết gì đâu”.
“ Anh Ngô! Chúng tôi đã có tất cả bằng chứng chứng minh anh bắt cóc cô Hứa An Nhiên, người đã mất cách đây 3 năm do tai nạn giao thông. Hơn nữa khi cấp cứu, bác sĩ đã cho hay thân thể cô ấy có dấu hiệu bị xâm hại, camera khách sạn có lưu lại hình ảnh anh và cô ấy ở cùng một phòng… Bằng chứng đã rõ ràng như thế rồi, anh còn không thừa nhận”, cảnh sát đưa ra lý lẽ.
Tuy nhiên biểu cảm của Thanh Hải không có gì là nhận lỗi mà còn lên giọng: “ Tôi không biết Hứa An Nhiên là ai cả, càng không hiểu anh đang nói gì”.
Cảnh sát mở điện thoại lên cho anh xem, đó là đoạn clip anh bắt An Nhiên vào phòng khách sạn, và anh đuổi theo cô ở trước cửa. Theo điều tra, biển số xe thuộc sở hữu của anh vào 3 năm trước.
“ Đến nước này anh còn muốn chối cãi… Ngô Thanh Hải, anh không trốn tội được đâu”, cảnh sát cảnh báo.
Thanh Hải cười phá lên: “ Các người bớt giỡn chút đi, dù sao cũng là cưỡng bức, tôi đâu có giết người đâu mà phải sợ”.
Anh cảnh sát nhìn thái độ kiêu căng của đối phương không chịu được mà túm lấy cổ áo hét vào mặt: “ Cưỡng bức còn đáng khinh hơn cả giết người mà có gì tự hào… Đừng có giở giọng kiêu ngạo đó, tội phạm thì vẫn là tội phạm mà thôi”.
“ Tôi muốn gọi cho một người”, Thanh Hải muốn Ninh Hinh cứu mình.
Điện thoại được anh gọi đến Lâm Ninh Hinh, cô nhấc máy: “ Tôi nghe đây”.
“ Ninh Hinh à! Chỉ có em mới cứu được anh thôi”, giọng anh khẩn cầu.
“ Có chuyện gì?”, cô lạnh lùng hỏi.
Anh mừng rỡ kể: “ Anh hiện đang ở sở cảnh sát, em giúp anh gọi luật sư đi”.
“ Bây giờ anh tệ đến thế à? Đến gọi luật sư cũng phải đến tay tôi”, cô tỏ ra khó chịu.
Thanh Hải nghe thế thì hụt hẫng: “ Không phải cũng vì tại cậu anh mới ra nông nỗi này sao?”
“ Ông ấy bây giờ ăn cơm tù rồi anh còn lôi vào… Tôi không biết, anh làm gì thì làm, tôi còn phải cứu tôi trước, đừng gọi làm phiền nữa”, nói xong cô thẳng thừng cúp máy.
Anh tức tối đập điện thoại xuống đất, không quyền không tiền thì còn làm được gì nữa chứ.
…
Sáng hôm sau Trạch Dương tỉnh lại, anh nhìn y tá đang kiểm tra cho mình rồi nói: “ Cô y tá!”.
“ Anh tỉnh lại rồi”, y tá vui mừng.
“ Thiên Kỳ… Có thể gọi Thiên Kỳ đến cho tôi được không?”
Y tá gật đầu: “ Được thưa anh Ngô!”.
Khoảng một lúc sau Thiên Kỳ chạy vào bệnh viện, cô mở cửa thì thấy anh đã đứng ở cửa sổ kính chờ. Trạch Dương quay người lại cười mỉm: “ Thiên Kỳ, em đến rồi!”.
Cô bước đến gần anh hỏi thăm: “ Anh Trạch Dương, anh thấy trong người thế nào rồi?”
“ Ngoài chỗ vết thương hơi đau thì tất cả vẫn bình thường”, anh đáp.
Trạch Dương mở lời: “ Thiên Kỳ! Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em”.
Nhìn vào đôi mắt long lanh từ anh, cô biết là chuyện gì đó tiếc nuối mà anh đã giấu kín.
Cùng ngồi xuống, anh thú nhận mọi chuyện: “ Trước khi chúng ta gặp nhau anh đã biết về em… Anh biết em không phải từ một người mẫu mà là bạn gái của Hà Vĩ Thành. Em bị Lâm Ninh Hinh hại, anh biết em sẽ trả thù nên đã lợi dụng em giúp anh thực hiện kế hoạch”.
Cô trầm lặng, anh nói tiếp: “ Bạn gái anh đã có thai, cô ấy bị hại rồi gặp tai nạn, cả mẹ và con đều mất đi. Người gây ra là Ngô Thanh Hải, và ông Lâm đã che đậy tất cả. Lúc đó anh không có bằng chứng để bắt hắn ta cho nên phải tự mình điều tra. Khi em nói muốn mượn danh phận của Cẩn Du để trả thù, anh đã có chút chần chừ nhưng rồi lại cứ để mọi chuyện diễn ra theo sự ích kỷ của bản thân… Anh xin lỗi em Thiên Kỳ!”.
Thiên Kỳ nhẹ giọng đáp: “ Thật ra em đã biết mọi chuyện cách đây không lâu”.
Anh nghe vậy thì ngạc nhiên mà cảm thán: “ Em biết rồi!”.
Cô gật đầu nhẹ: “ Chỉ mới gần đây thôi ạ… Khi vào thư phòng anh lấy bản hợp đồng, em tình cờ thấy khẩu súng được cất ở dưới ngăn bàn. Lúc đấy em cũng có chút lo sợ nhưng chẳng dám hỏi. Đến khi em biết vợ sắp cưới của anh bị tai nạn giao thông mà qua đời, em đã hoài nghi sự việc này không hề đơn giản nên có tìm hiểu và biết được có liên quan đến Ngô Thanh Hải… Cảnh sát là em gọi đến, em không muốn thấy anh với đôi tay nhuốm máu. Anh không trách em chứ?”
“ Làm sao anh có thể trách em được cơ chứ? Thời gian qua em tận tâm vì An Nguyên, những gì em làm được anh thật sự rất tự hào”.
Thiên Kỳ chậm rãi: “ Anh Trạch Dương! Vẫn còn một điều em thắc mắc”.
“ Em cứ nói”.
“ Anh và Chu Hắc Minh làm sao mà quen nhau?”, cô hỏi.
#Lịch cập nhật: T2; T3; T6