Cô xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra là người vô tội: “ Cái đó là em lỡ thôi, anh đừng bận tâm quá nhiều”, quơ tay múa chân.
“ Lỡ? Ai cho phép em lỡ với anh?”, dứt lời anh lập tức hôn lấy môi cô.
“ Lý Thiên Kỳ! Anh yêu em! Đắm đuối yêu em!”, anh với ánh mắt chân thành trao cho cô.
Thiên Kỳ rung động, cảm nhận từng giây đôi mắt chan chứa tình cảm anh dành cho mình. Cô không đáp lại mà dùng hành động để chứng minh, bằng cách ôm chặt và trao nụ hôn ngọt ngào.
Vĩ Thành nhấc bổng cô lên tiến đến căn phòng ngủ với chiếc giường êm ái. Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống nệm, hai bên chân bám chặt lấy hông anh.
Anh vạch cổ áo cô xuống, xương quai xanh hiện rõ với nét quyến rũ khó cưỡng, ngay lập tức mà m.út m.áp.
Tiếng ‘chút chát’ mỗi lần môi chạm da thịt để lại chút ướt át, hoà cùng sự kích thích của hai cơ thể đang dần nóng bừng lên. Cái gọi là lòng chiếm hữu càng trở nên chân thật hơn bởi cái cách cặp đôi ân ái. Nó phóng khoáng, tinh tế, và đặc biệt là xuất phát từ tự nguyện.
Anh hôn xuống khe hở giữa ngực, chỗ nhạy cảm như vậy khiến cô không tự chủ được mà cong người. Hơi thở và tiếng rên ‘ưh~’ trong miệng, âm thanh đủ để anh biết nàng đang dần đi vào lạc lối.
Một lúc sau quần áo đã rời cơ thể cô mà rơi khắp nơi dưới giường, anh cũng tự tháo chiếc khăn quấn rồi quăng sang một bên.
Khi này anh kề sát vào mặt cô, nhìn với ánh mắt sâu thẳm: “ Có một sự thật anh muốn nói cho em biết Thiên Kỳ… Từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã phải lòng em rồi. Anh chưa từng một lần có suy nghĩ bản thân sẽ ngừng yêu em. Nếu như có một ngày anh không còn yêu em nữa thì đó là ngày anh rời xa thế giới này. Thế nên hãy hứa với anh, dù có bất kể chuyện gì xảy ra thì chúng ta nhất định vẫn ở bên nhau, cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc”.
Hai bên khoé mắt Thiên Kỳ ứa ra hai dòng lệ: “ Em hứa… Em muốn là vợ của anh đến hết cả cuộc đời này. Em yêu anh!”.
Vĩ Thành hôn lên trán cô, lướt xuống đôi mắt ẩm ướt, mũi rồi cuối để bờ môi căng mọng. Phía thân dưới cậu nhỏ cũng từ từ đi vào bên trong cô bé, nó se khít khiến cả hai kích động. Bàn tay nàng nắm lấy ga giường, thân thể ưỡn nhẹ ra sau phát ra tiếng rên ám muội.
“ Đêm nay anh sẽ khiến em quên mất lối đi đường về”, anh ngồi dậy, kéo người cô sát lại gần.
Sau đó là màn đẩy hông liên hồi khiến cô bé ư.ớ.t á.t, tấm ga giường thấm một mảng lớn.
Anh bế cô lên ngồi trên người mình, một tay đặt phía sau trụ, một tay ôm eo cô trợ sức. Bây giờ đến lượt nàng chủ động, Thiên Kỳ quỳ gối xuống đệm, sát bên hông anh, sau đó là màn nhún vừa khiêm tốn vừa chậm rãi. Cô cũng không quên làm đôi môi ướt át bằng cách gậm nhấm lấy môi anh, còn chạm đến chiếc lưỡi tr.ơn tru đó.
“ Cái tư thế này… Em điên mất!… Ưm~”.
Lời vừa dứt, bên trong cô bé chảy ra dòng d.ịch trong veo, còn nhơn nh.ớt bao trùm lấy cậu nhỏ. Anh vuốt ve lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang tiết mồ hôi: “ Tiếp đi bé con”, rồi đặt lưng hẳn xuống giường.
Thiên Kỳ không chần chừ lập tức xích lại gần ngồi lên cậu nhỏ đang dựng đứng. Khi cô bé ôm trọn phía dưới, nó đi sâu vào trong h.uyệt đ.ạo, miệng không ngừng rên rỉ trong sự ‘sướng’.
Một lúc sau thì t.inh d.ịch bên trong anh b.ắn ra, hơi ấm của nó khiến cô giật nhẹ người, tận hưởng niềm giải phóng từ bản thân.
Cô ngồi bịch xuống thở từ từ, một dòng t.inh d.ịch trắng đục tiết ra từ bên trong âm h.ộ. Được một lúc cô lại ngồi dậy cúi đầu xuống ngậm lấy cậu nhỏ, dùng lưỡi l.iếm xung quanh.
Thiên Kỳ không ngờ rằng hành động của mình càng làm tăng thêm sự phấn khích cho anh, phần giữa thân khi này còn tr.ương lên hơn và c.ứng cáp hơn lúc đầu.
Đường gân xanh tím nổi lên chằn chịt, hai hòn bi cũng không kém cạnh mà căng tròn, còn ửng hồng đầy mê hoặc.
“ Em làm vậy là có ý gì?”, giọng anh bỗng nghiêm túc.
Cô ngại đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt anh đáp: “ E… Em xin lỗi!”.
Anh nhếch mép: “ Lời xin lỗi vô nghiệm, em phải chịu trách nhiệm”. Ngay tức khắc anh lật người cô lại, nhấc mông cô lên và hành động từ phía sau.
“ Ahhh~”, tiếng rên lên từ cô vì anh cắm cậu nhỏ vào. T.inh d.ịch vẫn còn rất nhiều ở bên trong â.m đ.ạo nên khi đưa ra cậu nhỏ không tránh khỏi bị dính.
Như thế này cũng không khiến hai người ân ái, hoà mình vào nhau.
Chỉ có mấy ngày không đụng chạm da thịt mà cả hai đã quằn nhau cả đêm, mồ hôi đầm đìa cùng tấm ga giường nhiều mảng ướt khó mà tả hết.
Sáng hôm sau Vĩ Thành thức sớm hơn để chuẩn bị bữa sáng, đây có lẽ là lần đầu tiên anh vào bếp nên khá là loay hoay.
Tuy chỉ làm món đơn giản là thịt, trứng, xúc xích áp chảo ăn cùng bánh mì mà kết quả cũng bị cháy xém đôi chút. Anh định vứt để làm lại cái mới tốt hơn thì Thiên Kỳ đi đến: “ Hà tổng đích thân xuống bếp à?”
“ Để anh làm đĩa khác cho em”, anh muốn cô ăn ngon miệng nhưng cô lấy đĩa về phía mình: “ Em thích ăn cái này”.
Thì ra cô đã đứng quan sát một lúc, thấy anh tận tình chuẩn bị như vậy thì rất ấm lòng.
Cô nhón chân lên trao anh một nụ hôn: “ Buổi sáng tốt lành Vĩ Thành!”.
Khi anh đang cúi xuống hôn đáp lại thì cô nắm tay anh dẫn đến bàn ăn: “ Chúng ta ăn thôi nào”.
Thiên Kỳ cắt một miếng thịt đút cho anh: “ Của anh”.
Vĩ Thành hướng ánh mắt nhìn cô một cách ẩn ý, sau đó giữ tay cô lại rồi chồm người hôn lên môi. Thiên Kỳ bị làm cho bất ngờ không kịp phản ứng, đến nỗi nĩa trên tay rơi xuống bàn.
“ Có vẻ như em chưa bao giờ phòng hờ trước mỗi khi anh hôn em”, anh cười trêu ghẹo.
Cô ngại ngùng phủ nhận: “ Em đâu có… Đang ăn mà, ai mà nghĩ đến loại chuyện này cơ chứ”.