Khi này cô phán đoán: “ Chiếc bông tai này anh biết chắc là của tôi nên mới trả lại, suy ra từ khi anh đến đây tôi là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất vào phòng của anh. Đây có được xem như là tôi đây đã vô tình gieo tiếng xấu về anh không?”
Diệc Thần bật cười: “ Cô vui tính thật! Thường họ sẽ không quan tâm đến đàn ông mà là phụ nữ”.
“ Nói tôi là cô gái dễ dãi à?”, cô suy đoán.
“ Đối với tôi cô không phải thuộc tuýp người như vậy”, anh gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực ấy.
Điều này lại là một bước đệm để Rachel hỏi thẳng: “ Thế anh suy nghĩ thế nào về tôi?”
Nghe câu hỏi bất chợt này, anh cũng không biết phải trả lời như thế nào. Sau một hồi lâu anh mới hồi đáp: “ Cô muốn tôi trả lời như thế nào?”
Cô nhanh nhảu đáp: “ Đương nhiên là câu trả lời tốt nhất rồi”.
“ Liệu rằng chúng ta còn có thể gặp nhau nữa không?”, anh bất giác ngỏ ý.
“ Ý anh là…”, cô mong đợi anh nói ra điều gì đó.
“ Chúng ta làm bạn được chứ?”, nhưng lời mời của anh khiến cô hụt hẫng.
Tuy vậy thì Rachel cũng rất vui vẻ bắt tay anh, còn ngỏ ý: “ Tôi đưa anh đi dạo một vòng”.
Cô lái chiếc mô tô chở anh chạy dọc trên đường, đây là lần thứ hai anh trải nghiệm, so với lần trước thì tâm trạng tốt hơn. Khi được ở cùng Rachel, anh cảm thấy vô cùng thoải mái, vô tư làm những việc mình chưa từng thử.
Chiếc xe quay lại nơi bắt đầu, anh bước xuống và cởi nón bảo hiểm ra.
“ Cảm ơn cô, Rachel!”, anh đưa lại nón cho cô.
Rachel cũng cởi nón ra đáp: “ Anh không cần phải khách sáo vậy đâu, chúng ta đã là bạn rồi mà”.
“ Sáng mai tôi sẽ bay về Thượng Hải, còn cô?”, anh muốn biết.
“ Ừm~ tôi thì đến tối ngày mốt mới có chuyến bay”, cô thành thật đáp.
“ Vậy khi nào về, tôi có thể hẹn gặp cô không?”, Diệc Thần có chút ngại.
Cô với khoé môi cong nhẹ đáp lại: “ Tôi vẫn cứ thích sự tình cờ như những lần trước… Nếu lần kế tiếp chúng ta không hẹn mà gặp lại thì hãy ngủ cùng nhau đi”.
Lời vừa nói ra, Diệc Thần ngay khoảnh khắc này mà tim đập loạn xạ. Anh bối rối đến độ tay chân không biết đặt như thế nào cho đúng. Rachel đội nón lên lại, đề máy xe chuẩn bị lái đi. Trước khi rời khỏi còn không quên quay đầu qua nói với anh: “ Chúc ngủ ngon nhé anh bạn của tôi!”.
Chiếc xe rời đi, ánh mắt anh vẫn nhìn theo cho đến khi không còn thấy được nữa. Anh đưa tay đặt lên trước ngực, suy nghĩ rồi lại trấn an: “ Nhất định chỉ là cảm xúc nhất thời”.
….
9h sáng nay, Vĩ Thành lại hẹn Ninh Hinh lên toà nhưng cô lại tiếp tục giả bệnh không đến. Vì sự vắng mặt tận 2 lần nên bên toà án quyết định sẽ tự xử lý. Anh biết cô là đang trốn tránh, muốn kéo dài thời gian nên điện hẹn gặp ở ngoài.
Ninh Hinh lúc này không chỉ khỏe mạnh mà còn đang nhún nhảy trên giường với người tình cũ. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cô với tay lấy định tắt nhưng khi thấy tên trên màn hình thì thay đổi. Nhanh chóng nhấc máy: “ Chồng yêu gọi cho em có gì sao?”
Miệng thì gọi tiếng chồng nhưng thân dưới lại vận động miệt mài với người đàn ông khác. Tiếng thở hổn hển cho dù cô đã che bằng cách bịt miệng lại thì đầu dây bên kia anh vẫn nhận ra cô đang làm gì.
“ Tôi muốn gặp cô ngay bây giờ”.
Nghe anh ngỏ lời muốn gặp, cô lập tức dừng thân dưới lại làm gián đoạn cuộc vui của Hắc Minh. Biểu cảm hào hứng đáp: “ Được, em sẽ ra ngay”.
Hắc Minh giữ tay cô lại: “ Em định đi đâu?”
Ninh Hinh vui vẻ thấy rõ: “ Vĩ Thành tìm em rồi, chắc là muốn nối lại tình xưa đây mà”. Không một động tác thừa, cô kéo tay anh ra rồi mặc quần áo rời đi.
Hắc Minh cảm thấy bực tức vì người phụ nữ này trước sau lật lọng, khi buồn mới tìm đến anh.
….
Trong một tiệm cà phê, Vĩ Thành đã ngồi chờ sẵn. Phải đến 15’ sau Ninh Hinh mới chịu xuất hiện, nhìn thấy anh, cô chỉnh trang lại cho thật xinh đẹp nhất.
Ninh Hinh tự tin đi đến bàn ngồi xuống: “ Để chồng em phải chờ lâu rồi”.
“ Tôi không thích dài dòng… Cô ký vào đơn ly hôn, tài sản chia đôi”, vẻ mặt anh nghiêm túc.
Tuy nhiên cô lại cảm thấy phấn khích: “ Chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa, thay vì đó thì ôn lại kỷ niệm xưa, nhất là khi ở trên giường… chuyện ấy… hai… chúng… ta”. Vừa chậm rãi nói, cô vừa vuốt ve cánh tay của mình như thể gợi tình.
Dù cho người phụ nữ trước mặt có cởi sạch quần áo xuống thì anh cũng không còn cảm giác thèm muốn.
“ Nếu cô chịu ký giấy thì ít nhất cũng là đường đường chính chính rời khỏi Hà gia, tôi chỉ muốn giải quyết tốt cho cả hai bên”, anh nói.
Ninh Hinh không những không nghe theo còn thách thức anh: “ Không ký thì anh làm gì em?”
Vĩ Thành nhăn mặt: “ Đừng gây khó dễ nữa, bằng chứng cô lừa dối tôi vẫn còn”.
Cô lại cười nhạo, lấy trong túi những tấm hình thảy lên bàn: “ Anh mới là kẻ đã vi phạm đạo đức hôn nhân. Trước là cô người mẫu, nay lại là nữ doanh nhân, anh đừng tưởng em không biết anh đang làm gì”.
Những hình ảnh anh qua đêm, ôm hôn Thiên Kỳ được chụp lại rõ ràng.
“ Chắc giới kinh doanh sẽ sốc lắm đây khi biết được Ngô Cẩn Du, một nữ doanh nhân đang được quan tâm lại là tiểu tam đi cướp chồng người khác”, Ninh Hinh đắc ý.
Vĩ Thành khẳng định: “ Tôi yêu cô ấy và nhất định không để ai đụng đến người của mình… Tôi cho cô thêm 3 ngày suy nghĩ, muốn bị ép thì tùy cô”.
Nói xong xong rời đi mà không hề ngoảnh mặt lại dù chỉ là một lần. Ninh Hinh nghe những lời bảo vệ đó mà nổi máu điên lên, cầm ly nước đập mạnh xuống đất vỡ nát khiến mọi người xung quanh một phen hoảng sợ.