Khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ này, Sam Sam đã khóc rất rất lâu.
Thế giới này, chưa bao giờ dễ chịu với Vãn Vấn.
Khi còn nhỏ, cô bị ba mẹ vứt bỏ vì căn bệnh tim bẩm sinh.
Mối tình đầu lúc tuổi trẻ đã tổn thương cô sâu sắc, tuy là hiểu lầm nhưng những nỗi đau mà cô gánh chịu lại là kinh nghiệm thực tế.
Người gặp được sau khi trưởng thành lại tự tay giết chết cô, còn để cho cô mang theo thất vọng và tiếc nuối ra đi trước khi chết.
Sợ rằng Vãn Vẫn của cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng với thế giới này, nên mới không muốn quay về nữa.
Sam Sam nghĩ, rất nhiều lần cô ấy mơ thấy Vãn Vấn sống ở bên đó rất tốt, tốt hơn bên này rất nhiều, không quay về cũng tốt.
Dù sao con người ai rồi cũng phải chết, Vấn Văn chỉ là đi sớm hơn một chút mà thôi, đến khi kết thúc tuổi thọ thì cô ấy cũng sẽ đi đến thế giới đó.
Giống như trong mơ Vấn Vẫn nói, cô sẽ xây một ngôi nhà ở nơi đó đợi cuộc sống của Tống Tư Việt và cô ấy ở bên này kết thúc, cô sẽ đến đón họ.
Sau đó ở chung trong một ngôi nhà giống như sau khi rời khỏi cô nhi viện kiếp này, ba người sống cùng nhau và yêu thương nhau.
Như thế, ở bên đó họ có thể tiếp tục những tiếc nuối chưa thực hiện ở kiếp này…
Sam Sam hoàn hồn, đọc di thư Văn Vãn để lại cho cô ấy khẽ đáp: “Được…
Cô ấy sẽ sống hết kiếp này thật tốt, sau đó sẽ đi đến thế giới đó tìm Vấn Vẫn, cô ấy muốn làm chị em với cô mãi mãi không bao giờ xa cách.
Sam Sam vừa điều chỉnh cảm xúc xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô ấy nghĩ là Cố Cảnh Thâm trở về, vội vàng đứng dậy mở cửa, nhưng khi nhìn thấy là trợ lý đặc biệt của Quý Tư Hàn thì sắc mặt lập tức sa sầm.
Vừa định trực tiếp đóng cửa lại thì Tô Thanh đã giữ cửa lại trước cô ấy một bước, “Kiều tiểu thư đợi một chút, là A Lan bảo tôi đến.”
Nghe thấy tên A Lan, sắc mặt Sam Sam mới tốt hơn một chút nhưng vẫn không có sắc mặt tốt với trợ lý đặc biệt của Quý Tư Hàn: “Bác sĩ Chu bảo anh đến tìm tôi, có chuyện gì không?”
Tô Thanh cũng không quan tâm đến thái độ không tốt của Sam Sam, anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Sam Sam: “A Lan nói cô ấy từng hứa với Thư tiểu thư sẽ để lại một số tiền cho cô, đây là của cô ấy cho cô và mong cô hãy nhận lấy.”
Nghe vậy Sam Sam sững sờ, vôi vàng đẩy lại: “Sao tôi có thể lấy tiền của bác sĩ Chu được.”
Số tiền Vấn Vấn để lại cho cô cô cũng sẽ không dùng, chứ đừng nói là tiền của bác sĩ Chu.
Tô Thanh cầm thẻ ném thẳng vào trong nhà: “Mật mã viết ở trên thẻ, tôi đi trước.”
Ném xong anh ta xoay người bỏ đi, đến khi Sam Sam nhặt thẻ lên chạy ra ngoài đuổi theo thì đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng trong tay, Sam Sam cảm thấy nặng trĩu đồng thời cũng rất cảm động.
Chỉ vì Văn Vấn mà A Lan và cô đã tiếp xúc với nhau vài lần, nhưng lại coi trọng tình nghĩa đến vậy.
Mà người chồng từng thề non hẹn biển với cô, thấy mấy ngày cô không về nhà cũng không hỏi han lấy một câu, còn ngày ngày xăng bậy với Giang Ly ở phòng tân hôn.
Mãi cho đến khoảnh khắc này Sam Sam mới tỉnh ngộ, rốt cuộc mình ngu ngốc đến nhường nào.
Để giúp tên khốn đó trả nợ thế chấp mà cô đã làm việc cả ngày lẫn đêm, cuối cùng lại bị phản bội.
Nếu có thời gian và tiền bạc như vậy, bầu bạn với Vấn Vãn nhiều hơn thì tốt biết bao nhiêu, như thế cũng sẽ không đến nỗi tiếc nuối.
Nghĩ đến đây, Sam Sam lấy điện thoại ra mở camera giám sát trong phòng tân hôn, đúng lúc nhìn thấy Giang Vũ và Giang Ly lại đang giao phối.
Giang Ly mặc áo ngủ của cô ấy, cởi đến bụng che lại phần bụng nhô lên, nũng nịu hỏi Giang Vũ: “Em và người đàn bà kia, ai làm cho anh sướng hơn?”
Giang Vũ vừa vội vàng hôn cô ta, vừa nói: “Đương nhiên là em rồi, cô ta là một con cá chết nằm trên giường, hoàn toàn không khơi lên được hứng thú.”
Nghe thấy lời này, Giang Ly ôm cổ Giang Vũ nở nụ cười hài lòng, hai người hôn nhau không rời.