“Vậy hôm nay khi nào thì anh xong việc ạ?”
“Còn hai cảnh nữa.”
“Quay xong là chúng ta có thể đi về ạ?”
Thẩm Ương gật đầu, “Ừ, quay xong anh liền đưa em về.”
“Vâng.”
Mấy phút sau, giọng Nghiêm Lộc từ bên ngoài truyền đến, “Thẩm ca, nên đi quay phim thôi ạ.”
“Anh đi quay phim đi, em ở trong xe chờ anh.”
Thẩm Ương cười vuốt chóp mũi cô, “Được, sau khi anh xuống xe thì em hãy khóa cửa xe lại, anh sẽ mau chóng quay lại.”
Khương Trân, “Dạ.”
Nghiêm Lộc đứng bên ngoài chờ Thẩm Ương, thấy anh lập tức cười đi lên đón anh, “Có đủ bất ngờ không ạ?”
Thẩm Ương đóng cửa lại, “Đủ, hai người các cậu thông đồng với nhau cố ý giấu diếm anh đúng không?”
“Nếu không thì sao có thể nói là bất ngờ chứ?”
Hai người vừa nói vừa đi đến phim trường, vừa đi qua liền gặp một người phụ nữ đi về phía họ, Nghiêm Lộc nhìn cô ta lại nhìn Thẩm Ương, “Cô ta đúng là âm hồn bất tán mà.”
“Thẩm lão sư anh vừa đi đâu vậy ạ, em còn đang định tìm anh diễn tập với em đâu?” Lý Đình Đình vừa ỏng à ỏng èo vừa dựa người về phía anh.
Thấy cô ta dựa ngày càng gần, Thẩm Ương bất động thanh sắc nhích qua bên cạnh, “Không phải vừa nãy mới diễn tập sao?”
“Đúng là vừa mới diễn, nhưng em còn chưa diễn thục.”
“Vậy tự mình tập thêm mấy lần.”
Lý Đình Đình bị chẹn họng, “Nhưng em cần sự phối hợp của anh.”
Thẩm Ương liếc cô ta một cái, “’Cô chỉ cần tự đọc lời thoại của mình, về phần của tôi thì cô có thể đi tìm người đại diện hoặc là trợ lý của cô thay đọc.”
Sắc mặt Lý Đình Đình hơi thay đổi, cô còn chưa kịp nói gì thì đúng lúc này nhân viên công tác đến thúc giục.
“Thẩm lão sư, nên đi quay thôi ạ.”
“Được, tôi đến ngay.” Sau khi Thẩm Ương nói với nhân viên xong, lại nói Lý Đình Đình, “Cô chậm rãi luyện tập, tôi đi trước.”
Lý Đình Đình nhìn bóng lưng của Thẩm Ương, cũng không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, cô ta đột nhiên cảm thấy thái độ của Thẩm Ương trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, bởi vì cô liên tiếp NG nên sắc mặt của Thẩm Ương rất khó coi, nhưng tuyệt đối không có lạnh lùng như bây giờ.
“Tới rồi.” Chu Chỉ Yểu gật đầu với anh, “Tí nữa tôi có việc, cảnh này anh có lòng tin là qua một lần sao?”
Đối mặt với Chu Chỉ Yểu sắc mặt của Thẩm Ương tốt hơn một chút, “Đương nhiên.”
Chu Chỉ Yểu và Lý Đình Đình không giống nhau, đây là lần đầu tiên anh hợp tác với Chu Chỉ Yểu nhưng lại tốt hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều, bởi vì đối phương là một diễn viên vô cùng tận tụy, bởi vậy nhưng cảnh chung của hai người với nhau vô cùng vui vẻ.
Cảnh này của Thẩm Ương và Chu Chỉ Yểu quả nhiên không có NG, một lần liền qua.
Chu Chỉ Yểu, “Cảm ơn, có thể để tôi xong việc sớm.”
Thẩm Ương vượt qua khỏi người Chu Chỉ Yểu, nhìn về hướng xe bảo mẫu của anh, “Tôi cũng là vì bản thân mà thôi.”
Chu Chỉ Yểu cười cười, “Vậy tôi đi trước.”
“Ừ.”
Cảnh cuối cùng này là của Thẩm Ương là Lý Đình Đình, vốn dĩ cảnh xếp trước cảnh của anh và Chu Chỉ Yểu nhưng vì cô ta liên tiếp NG nên đạo diễn đem cảnh của Thẩm Ương và Chu Chỉ Yểu đẩy lên phía trước, cảnh của Thẩm Ương và Lý Đình Đình xếp cuối cùng.
Nghỉ ngơi khoảng năm phút thì bắt đầu quay cảnh cuối cùng, Lý Đình Đình thung tha thủng thẳng tới muộn, mà lúc này cô ta còn đang phàn nàn là chưa có chuẩn bị tốt.
Thẩm Ương tựa như là không có nghe được lời phàn nàn của cô ta, nói với cô ta, “Một cảnh đơn giản thế này hi vọng cô có thể phối hợp tốt với tôi, một lần là qua.”
Lý Đình Đình cau mày nhìn anh, “Thẩm lão sư…”
“Vào chỗ trước đi.” Thẩm Ương vào chỗ.
Lý Đình Đình không thể nào đoán được thái độ bây giờ của anh, nhưng vẫn là đi theo vào vị trí.
“Các bộ phận vào vị trí, Action!”
Đạo diễn ra lệnh một tiếng, xung quanh yên lặng, camera vào chỗ, giống như lúc trước như cũ thuận lợi, duy nhất chỉ có đến lúc ôm Lý Đình Đình lại xảy ra chuyện, cứ ôm liên tục năm giây không đọc một câu lời thoại.
“Xin lỗi đạo diễn, tôi quên thoại, chúng ta quay thêm lần nữa được không ạ?”
Nghiêm Lộc liếc cô ta, sao lại có một người phụ nữ như vậy chứ thật không biết xấu hổ, lần nào cũng lấy quên thoại làm cái cớ!
Đạo diễn nhìn Lý Đình Đình, đem lời mắng nhịn xuống, nếu không phải nể mặt nhà đầu tư thì diễn viên như thế này đã sớm bị ông ta đuổi ra khỏi đoàn phim.
“Ừ… vậy chúng ta quay lại lần nữa, đừng có lại quên thoại, Thẩm Ương, lại phối hợp thêm chút.”
“Các bộ phận lần nữa chuẩn bị.”
Chờ sau khi đạo diễn nói xong, Thẩm Ương nói: “Đạo diễn, tôi sợ tôi không có cách nào phối hợp được nữa.”
Những nhân viên công tác ở đây lập tức dừng lại việc trong tay của mình nhao nhao nhìn về phía Thẩm Ương.
“Thẩm Ương.”
“Một người diễn viên ngay cả lời thoại của mình đều không nhớ được thì tôi cảm thấy rất khó hiểu, một người như thế thì làm sao có thể trở thành diễn viên được? Không nói nhất định phải diễn tốt cỡ nào, nhưng chí ít đừng làm liên lụy đến người khác, đây là điều cơ bản nhất đấy?”
Một lời này của Thẩm Ương làm toàn bộ phim trường xôn xao.
Người trong giới ngoài giới đều biết, tính cách Thẩm Ương rất tốt, ôn hòa, tận tụy, dù là đối với diễn viên hay thậm chí là nhân viên công tác đều rất lễ phép, anh chưa từng nghiêm nghị phê bình một diễn viên không chút nể tình nào như vậy.
Lý Đình Đình bị Thẩm Ương trách cứ không chút lưu tình này mà còn không còn chút mặt mũi nào, sắc mặt lập tức vô cùng kém, “Anh biết tôi là ai mang vào đoàn phim sao? Anh dám nói chuyện như thế với tôi?”
Mọi người vì lời nói này của Lý Đình Đình mà hít vào một ngụm khí lanh, mặc dù Lý Đình Đình là do nhà đầu tư mang vào nhưng cũng chỉ có những người nhân viên không có chút bối cảnh nào như bọn họ mới có thể khoan dung vậy mà thôi. Thẩm lão sư sở dĩ trước đó không nói gì cũng không phải nguyên nhân do cô ta mang tư tiến tổ, mà bởi người ta là người có thái độ đúng mực, có tố chất, còn chưa nói tới bây giờ trong giới Thẩm Ương vừa là người có nhân khí cực cao vừa kiêm luôn nam diễn viên có thực lực, không nói đến chuyện này thì anh vẫn là con trai trưởng của Thẩm thị Thẩm Hoa Kiện, mà Thẩm thị thế nhưng là một trong những đầu long trong giới thương nghiệp, mà bây giờ cô ta thật sự là cho Thẩm lão sư nổi nóng, mới làm cho Thẩm lão sư không có cách nào tha thứ được.
Thẩm Ương cười khẽ, anh nhìn Lý Đình Đình, “Tôi chẳng cần biết cô là ai mang vào, nhưng tôi hi vọng cô có thể tôn trọng công việc của tôi, tôn trọng những nhân viên đã làm việc vất vả bận rộn, nếu như việc này cô cũng không làm được thì tôi cho rằng cô không thể nào lăn lộn trong giới giải trí này đâu.”
“Đạo diễn, lời này hôm nay tôi phải nói, bộ phim này, hoặc là cô ta ở lại tôi đi, hoặc là tôi ở lại tôi đi, đạo diễn ngài nhìn rồi xử lý đi.”
Phim trường lúc này yên tĩnh đến mức chỉ cần một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy được, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, như thế nào cũng không nghĩ đến anh có thể nói ra lời như vậy, nhìn thế này là ngay cả một chút đường lùi đều không có.
“Thẩm Ương!” Lý Đình Đình tức giận.
“Chuyện này… Thẩm Ương à…” Đạo diễn có chút khó khăn, ông ta ước gì cô ta đi, ông cũng muốn đuổi cô đi, nhưng mà…
“Đạo diễn.” Giọng Chu Chỉ Yểu truyền đến, cô vừa chuẩn bị rời đi thì thấy được một chuyện lớn như vậy, cô cảm thấy mình cần phải tới biểu thị thái độ lập trường của mình, “Ngài cũng biết tôi tính tình không được tốt lắm, trong khoảng thời gian này tôi cũng đã cho cô mặt mũi rất lớn rồi, cảnh chung của ba chúng tôi đều quay đi quay lại, cô ấy diễn với Thẩm lão sư liên tiếp NG cũng ảnh hưởng đến tiến độ quay của tôi việc này khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái, nếu bây giờ Thẩm lão sư đều đã nói như vậy thì tôi cũng tỏ rõ thái độ của mình, tôi và vị Lý tiểu thư này, ngài cũng chọn một đi ạ.”
Chu Chỉ Yểu vừa nói dứt lời này Lý Đình Đình mới cảm thấy luống cuống, bây giờ Thẩm Ương và Chu Chỉ Yểu hai bên tạo áp lực, cô chỉ sợ là…
Luống cuống không chỉ có mình Lý Đình Đình mà ngay cả đạo diễn cũng vậy, vốn chỉ có một mình Thẩm Ương ông đã luống cuống tay chân rồi, bây giờ lại thêm một Chu Chỉ Yểu, hai người này đều là người mà ông trăm cay nghìn đắng mới có thể mời đến mà vừa có tiếng vừa có thế lực, ông làm sao có thể bỏ chứ, nhưng Lý Đình Đình lại là người phía nhà đầu tư…
Đạo diễn nhắm lại hai mắt, trong lòng cân nhắc một phen, người đầu tư không có thì có thể tìm lại coi như không tìm được thì ông cố gắng tiết kiệm một chút, nhưng nếu như không có Thẩm Ương và Chu Chỉ Yểu, không có hai tiền đề này để lôi kéo phòng vé thì cho dù có thêm một khoảng đầu tư lớn hơn nữa thì cũng thua từ lúc bắt đầu, hơn nữa bây giờ danh sách diễn viên đều đã công bố rồi nếu như hai diễn viên chính đồng thời bỏ vai thì khẳng định sẽ tìm ra điểm mờ ám, đến lúc đó thanh danh của ông cái gì đều không có.
“Đạo diễn…”
Đạo diễn mở to mắt, “Lý tiểu thư, làm phiền cô bây giỡ hãy đi thu dọn hành lý rời khỏi đoàn đi, sau này đều không cần đến nữa.”
Mặt Lý Đình Đình lập tức không còn chút máu nào, trắng bệch, “Đạo diễn, tôi là do Chu tổng đưa vào, nếu như ông đuổi tôi đi thì Chu tổng sẽ rút vốn!”
“Bên Chu tổng tự tôi sẽ đi giải thích, chuyện này không nhọc cô phí tâm.”
Biến cố này làm mọi người kinh ngạc đến rớt cằm, Lý Đình Đình trong đêm bị đuổi khỏi khỏi đoàn phim, chẳng ai ngờ cô ta sẽ lấy kết cục như vậy để thu đuôi.
Khương Trân đang ngồi trong xe chơi điện thoại, đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân cùng theo đó là một giọng nữ cãi nhau.
“Anh ta thế mà… lại dám đối xử với em như vậy! Em nhất định phải làm cho Thẩm Ương xin lỗi em! Quỳ gối xin lỗi em!”
“Được rồi được rồi, em đừng la nữa, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
“Là anh ta, là ta làm em khó xử!”
“Nếu như em quay phim thật tốt, thì anh ta có thể đối xử với em như vậy sao?”
“…”
Ngay sau đó là tiếng mở cửa xe cách xe cô không xa, xe khởi động mấy lần liền lái đi, đến hồi lâu Khương Trân còn chưa kịp phản ứng lại.
Cô gái kia vừa nói gì? Nếu như cô không nghe lầm thì cô gái kia nhắc đến Thẩm lão sư còn muốn Thẩm lão sư quỳ xuống xin lỗi cô ta? Cô ta đến cuối cùng đã làm cái gì mà bức Thẩm Ương làm đến nỗi cô ta muốn anh quỳ xuống xin lỗi cô ta mới tính là xong chuyện?
Mấy phút sau lại truyền đến tiếng bước chân.
“Là anh.” Là giọng của Thẩm Ương.
“Thẩm lão sư?”
Khương Trân mở cửa xe, ngoài xe là Thẩm Ương, anh cười lên rồi lên xe.
“Chờ lâu không?”
Khương Trân lắc đầu, “ Không ạ, còn sớm.”
Nghiêm Lộc lên xe, “Vậy chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Xe chạy ra khỏi phim trường, Khương Trân nghĩ đến cuộc đối thoại vừa mới nghe được, liền hỏi: “Có phải vừa nãy ở phim trường xảy ra chuyện gì rồi phải không ạ?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Vì vừa này trong xe em nghe được cô ta nói đến tên tay, mặc dù không biết là vì gì nhưng cô ta rất tức giận, còn muốn anh quỳ xuống xin lỗi cô ta.”
“Quỳ xuống xin lỗi?” Nghiêm Lộc la lên, “Cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày sao?”
Coi như Thẩm Ương có quỳ đi chăng nữa thì cô ta cũng không nhận nổi!
“Cho nên đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không ạ?”
Nghiêm Lộc nhìn hai người từ gương chiếu hậu, “Đúng vậy, dùng một câu chính là Thẩm ca xả giận vì hồng nhan.”
Khương Trân nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Ương ôm cô vào trong ngực, “Cô gái mà em nói hẳn là Lý Đình Đình.”
Lý Đình Đình? Khương Trân nghe có chút quen tai, cô gái này không phải là…
“Là cô ta.”
“Anh làm gì?”
“Cũng không có làm gì, chỉ là không muốn để cho cô ta ăn đậu hủ của anh nữa mà thôi, chỉ thế thôi.”