Ngục Tù Tình Yêu

Chương 5


Tố Đoan bị nàng kéo đi lên gác mái của dãy A trại giam. Ở đây đã được 2 năm nhưng là lần đầu tiên cô đặt chân tới khu vực này.

Trước mắt là một chiếc cửa sổ trần nhà, hoàn toàn có thể dễ dàng nhìn thấy được cảnh tượng hoàng hôn đang diễn ra bên ngoài biển.

“Đẹp quá!…”

Nàng dắt cô ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ khi biết cô thích khung cảnh phía trước. Cả 2 cùng im lặng ngắm nhìn cho tới một lúc sau, Tố Đoan nhỏ giọng lên tiếng trước:

“Sao cô lại giúp tôi? Có phải cô muốn điều gì từ tôi không?”

Nàng không trả lời.

*Chụt*

“Vì em đẹp.”

Một nụ hôn bất ngờ. Lần này là ở môi. Tố Đoan giật mình che miệng lại, thế là cô đã chính thức mất đi nụ hôn đầu đời. Dường như còn định thốt lên một câu gì đó nhưng lại thôi.

“Cô có người yêu chưa?”

“Đã từng.”

“Vậy trước đây cô cũng làm như vậy với người đó sao?”

“Không. Người đó không phải gu của tôi.”

“Vậy hai người đã…”

“Chưa làm gì cả. Thấy không hợp nên chia tay.”

“Sao cô lại giúp tôi?”

“Tôi đã nói rồi mà, vì em đẹp.”

“Tôi biết lý do không chỉ có như thế.”

“Vì em giống một người bạn của tôi, bố cô ấy cũng rất tồi tệ, hoàn cảnh gia đình y hệt em.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Tôi sống cùng với cô ấy từ thủa còn thơ, những thiệt thòi mà cô ấy phải chịu đựng tôi đều hiểu. Giờ nhìn thấy một người khác cũng như vậy, bản thân không thể đứng nhìn.”

“Ngay từ ban đầu chúng ta không quen biết, tôi chẳng yêu cầu cô giúp đỡ. Nhưng nếu cô đã có ý như vậy thì sau này tôi sẽ trả ơn bằng cách khác.”

“Em còn có cách nào nữa sao? Không có gia đình, không có nghề nghiệp, giờ lại còn mắc kẹt trong tù.”

“Thân phận hèn mọn như tôi cũng chẳng biết lấy gì báo đáp. Chỉ còn nước, nếu sau này cô muốn giết ai, tôi sẽ thay cô xử lý người đó. Dù sao hai bàn tay này cũng đã nhuốm bẩn mùi máu tanh.”

“Em nguyện ý?”

“Tôi nguyện ý.”

Nàng bật cười thành tiếng, cô nhóc này xem ra cũng liều lĩnh không ít. Chỉ nói đùa có một câu liền nghiêm túc cho rằng là sự thật, đem cả tính mạng của bản thân mình ra cược. Nhưng cái nàng muốn lại là thứ khác cơ. Tố Đoan dễ thương thế này, là kiểu con gái chuẩn mực mà nàng yêu thích đến điên đảo.

“Tôi thích cái khác.”

“Cái gì?”

“Em biết làm tình không?”

“H-hả?”

Thấy chưa, cái mặt bối rối xấu hổ lại hiện nguyên hình. Trêu chọc cô đâu phải là chuyện gì khó khăn.

“Biểu cảm đó của em là biết chưa từng có người yêu. Kích thích thật…”

“Cô…cô biến thái!”

Tố Đoan chịu không nổi nữa, cô đứng phắt dậy quay mông định rời đi thì nàng bắt lại:

“Em nghe cho kĩ đây, tôi thích người đẹp. Tôi muốn trinh tiết của Tố Đoan. Chỉ cần em suy nghĩ thật kĩ rồi mở lòng, tôi sẽ giúp em ra khỏi cái nhà tù này bằng mọi cách càng sớm càng tốt.”

Cô thích phụ nữ, những lời này chính là phát ra từ miệng của phụ nữ. Phản ứng của cô không phẫn nộ tức giận mà chính là xấu hổ tới phát điên! Nhưng không thể được, cô rõ ràng là không có loại tình cảm đó với Trâm Anh. Mới chỉ thông qua vài lần gặp mặt, chưa thể nảy sinh tình cảm. Để thoát khỏi tình huống này, cô đành phải nói ra những lời khó nghe.

“Nếu cô giúp đỡ tôi chỉ vì cái ham muốn bẩn thỉu đó thì xin lỗi, giá trị của Tố Đoan không rẻ mạt tới vậy. Tôi sẽ chỉ trao nó cho người mà tôi yêu, một tình yêu đích thực!”

Tố Đoan dùng cánh tay trái lành lặn đẩy nàng ra rồi rời đi hướng trở lại phòng y tế.

Ôi! Thế là Trâm Anh đã bị người ta phủi bỏ một cách phũ phàng. Chỉ trách nàng quá nóng vội. Lần tới có lẽ sẽ rất khó để bắt chuyện với Tố Đoan. Thế mới nói được ăn cả, ngã về không.

__________

Một tháng sau đó, cánh tay bị gãy của Tố Đoan được bác sĩ cho phép tháo bột. Vết rách trên trán cũng đã lành, chỉ để lại mờ mờ hình sẹo. Trương Thị Ngọc và đàn em của cô ta được thả ra cách đó 2 tuần trước, vốn định tìm Tố Đoan tính sổ nhưng biết chuyện cô bị chuyển sang phòng biệt giam khu khác nên đành thôi.

Tính từ lần nói chuyện trên tầng gác mái, Trâm Anh đã 1 tháng không đến trại giam thêm lần nào. Cô nghĩ nàng lựa chọn từ bỏ ý định tiếp cận mình rồi. Bản thân sau này lại trở về cuộc sống nhàm chán như trước kia. Thì ra nàng đê tiện tới vậy, không đạt được thứ mình muốn liền lập tức vứt bỏ, còn chẳng thể hiện ra chút kiên trì nào cả. Đã vậy còn tách cô ra một mình, mỗi ngày trôi qua đều thật cô đơn và nhạt nhẽo.

Phía bên Trâm Anh thì hoàn toàn trái ngược lại so với suy nghĩ của Tố Đoan. Nàng bận tối mắt tối mũi, ngày ngày phải phê duyệt giấy tờ, hỗ trợ công việc cho Hoàng Quân Thụy. Mệt không có thời gian nghỉ ngơi huống chi là tới trại Law để nhởn nhơ chơi bời.

Tự dưng một buổi nọ, trưởng quản giáo gọi điện cho nàng báo tin mẹ của Thục Khuê bị bệnh lao phổi giai đoạn cuối, không thể kịp thời cứu chữa, thời gian hấp hối chỉ còn có vài ngày. Biết được chuyện, Thục Khuê ngất xỉu bỏ ăn bỏ uống mấy hôm liền. Trâm Anh rất lo lắng, với tình trạng này chỉ sợ bạn của nàng không trụ nổi mất.

Chạy đua với thời gian, hết cách nàng đành tới nhà năn nỉ Hoàng Quân Thụy:

“Bác Nguyệt sắp không kịp rồi, anh đồng ý đưa Thục Khuê tới đó cho hai mẹ con bọn họ gặp nhau lần cuối đi anh, coi như là em cầu xin anh đó!”

“Luật là luật, chúng ta là người những người đứng đầu, bên dưới có biết bao dân chúng nhìn mà noi gương. Em có biết bản thân đang bị tình nghĩa làm cho mù quáng lu mờ không?!”

“Nhưng họ đã không gặp nhau 10 năm trời! Anh không có chút tình người nào hay sao?! Chính bố anh là người đặt ra cái luật lệ oái oăm đó! Tại sao lại không để người thân vào thăm? Anh không thấy quá vô lý ư?!”

“Đừng có nhắc bố anh ở đây!”

“Nếu anh không chấp nhận chuyện này, ngày mai em sẽ gửi tặng anh đơn từ chức, coi như tình anh em chúng ta chấm dứt! Từ nay về sau đừng nhờ em giúp đỡ gì nữa! Anh là kẻ dối trá nuốt lời!”

Rời đi vội vã trong cơn tức giận, nước mắt nàng rơi lã chã mất kiểm soát. Hai gò má ướt đẫm làm nhoè đi lớp trang điểm. Đã hứa là sẽ giúp đỡ mẹ Thục Khuê cho thật chu đáo, nhưng tới cuối cùng đến một cuộc gặp mặt cũng không thể tác hợp. Cảm thấy bản thân thật vô dụng, nàng thương Thục Khuê vô cùng, cuộc đời này của cậu ấy còn chưa đủ đau khổ hay sao?

Ngay trong đêm, nàng không màng tới giấc ngủ của người khác. Lập tức gọi cho phi công tới đưa nàng bay qua trại giam.

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền anh giờ này, nhưng tôi đang có việc gấp cần giải quyết ngay.”

“Không sao, giúp người là tích phúc đức cho mình.”

“Thật sự cảm ơn anh!”

__________

Trực thăng hạ cánh, cùng thời điểm là 2 giờ đêm. Nàng dặn anh phi công cứ quay trở lại đất liền nghỉ ngơi trước bởi có lẽ sẽ rất lâu sau đó mới cần dùng tới trực thăng để bay về. Sau đó nàng dùng bộ đàm kêu quản giáo mở cổng thông hành.

Được dẫn tới khu cách ly, nàng phải mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang rồi mới được vào trong gặp Phạm Như Nguyệt vì bệnh lao phổi có thể truyền nhiễm thông qua đường không khí.

Bước vào trong, nàng thấy người phụ nữ ấy gầy gò hơn trước. Đôi mắt nhắm nghiền lại nhưng cổ họng liên tục ho khan không ngừng. Bờ môi tái nhợt thâm tím trông thiếu sức sống. Nàng tiến lại gần nắm lấy bàn tay của Như Nguyệt, lạnh giá y như những lời nói của Hoàng Quân Thụy.

“Bác ơi…là con, con là Trâm Anh. Con tới để thăm bác đây…bác mệt lắm đúng không?…”

“Trâm Anh à…bác không sao. Thục Khuê có tới không con?”

Mọi thứ đều là kìm nén cho tới khi nhắc đến Thục Khuê. Nàng bật khóc một lần nữa. Cái cảm giác bất lực, cái cảm giác vô vọng thật khó để nói thành lời. Không biết Thục Khuê mà thấy được cảnh mẹ cô ấy thế này thì sẽ ra sao?

“Dạ không, nó không tới được…là con vô dụng không đưa nó tới gặp bác được…con xin lỗi.”

Như Nguyệt chưa kịp phản ứng, nàng liền bỏ ra ngoài, sợ những giọt nước mắt của bản thân sẽ khiến bác gái kích động.

__________

Đã 3 giờ sáng, Trâm Anh từng bước nặng nề lang thang một mình. Bộ đồ bảo hộ y tế nàng đã cởi ra, bây giờ thật sự chẳng biết phải làm sao.

Rồi bỗng dưng nhịp chân dừng lại. Nàng nhìn về phía trước, là khu biệt giam mà Tố Đoan mới chuyển tới.

Cũng đã hơn một tháng rồi nhỉ? Hơn một tháng nàng chưa gặp mặt cô. Cảm thấy nhớ nhung. Muốn được cô ôm vào lòng an ủi. Thứ công việc này và cả chuyện của mẹ con Thục Khuê khiến cô muốn từ bỏ tất cả.

Trâm Anh dừng chân trước mặt nữ quản giáo chịu trách nhiệm giám sát buồng giam của Tố Đoan. Cô ta đang ngủ gật trên bàn thì bị nàng làm cho giật mình.

“T-Thứ bộ trưởng?! Sao cô lại ở đây?”

“Tôi muốn gặp Tố Đoan. Cho tới khi nào tôi đi ra thì cô không được phép vào trong.”

Với yêu cầu khó hiểu của Trâm Anh, nữ quản giáo đành ậm ừ chấp nhận. Cô ta dẫn nàng tới trước buồng của Tố Đoan rồi mở song sắt giúp nàng vào bên trong.

“Khoá lại đi.”

“S-sao cơ?”

“Khoá lại rồi đưa chìa khóa cho tôi.”

Cô ta ngoan ngoãn làm theo rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Bị tiếng động mạnh làm thức giấc, Tố Đoan mở mắt ngồi dậy nhìn xung quanh xem có chuyện gì. Nhưng chuyện chẳng thấy đâu mà chỉ thấy có người đang nép nép vào nằm cạnh mình.

“Sao cô lại tới đây? Lại còn nằm trong buồng giam của tù nhân?”

Cô không nhận được câu trả lời mà chỉ bắt đầu nghe thấy tiếng khóc thút thít.

Tố Đoan bối rối.

Chuyện này là sao?

“Hức…hức!..”

“Cô…có chuyện gì sao?”

“Đừng hỏi, mau nằm xuống đi.”

Câu trả lời đầy nghẹn ngào pha lẫn sự ấm ức nũng nịu.

Chịu.

Đành nghe theo mà nằm xuống.

Vừa đặt lưng xuống, nàng liền ôm chặt, đầu ghé sát vào ngực cô. Rồi lại tiếp tục khóc. Tố Đoan không biết chuyện gì đã xảy ra với Trâm Anh, nhưng những gì mà cô đang cảm nhận được từ người bên cạnh là sự mệt mỏi, sự ấm ức.

Thôi vậy, chẳng nói gì nữa. Cô choàng tay qua đầu Trâm Anh để nàng gối lên, tay còn lại vòng ra sau lưng kéo nàng vào lòng rồi vỗ nhẹ dỗ dành. Cứ như vậy cho tới khoảng 30 phút sau, nàng đã nín khóc và chìm vào giấc ngủ. Tố Đoan nhẹ nhàng nới lỏng khoảng cách giữa hai người rồi khẽ dịu dàng chùi đi nước mắt đọng trên mắt, má của nàng. Thế rồi lại nằm im nhìn ngắm người ta ngủ để bản thân ngủ quên luôn lúc nào không hay.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.