Lê Ngọc Khải quặn lòng đau đớn, cố gượng một nụ cười méo xệch, gằn giọng chất vấn Trâm Anh nàng. Đã bao giờ anh ta thua một người trong chuyện tình cảm, mà người đó lại còn là nữ nhân? Thật sự điên cuồng tò mò, muốn biết cô ta ra sao, trông cô ta như thế nào…
Vốn ở một chức vụ có quyền hạn cao, mức độ giáo dục của Lê Ngọc Khải không phải là thấp. Anh ta đủ nhận thức để biết rằng bản thân đang chen chân cản trở mối quan hệ của người khác.
“Cô ấy là người như thế nào?Anh chỉ muốn biết mình có gì thua kém so với người mà em yêu…”
“Anh không thua kém bất kỳ một ai cả, là vì em ấy hoàn hảo trong mắt tôi.”
Anh ta biết những hành động tiếp theo của Trâm Anh sẽ giống với các bộ phim chuyện tình tay ba trên tivi. Và tất nhiên, nàng sẽ đứng dậy rời đi trước mặt anh, bỏ lại anh cùng trái tim tan vỡ.
Khải thở một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn trân trân xuống mũi giày, né tránh ánh mắt kiên định đến tàn nhẫn của nàng. Cánh tay trái lịch thiệp đưa hướng ra phía cửa, chính thức mời Trâm Anh rời khỏi cuộc đời của mình.
“Em đi đi, từ nay anh sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của em nữa, cứ yên tâm mà sống hạnh phúc cùng người em thương.”
Trong lòng Trâm Anh vui như nổ pháo, thật may mắn vì anh ta không nài nỉ dai dẳng như lần trước.
Nàng không định nói thêm bất cứ một câu nào, để rồi khiến Lê Ngọc Khải phải lưu luyến mà hồi tâm chuyển ý. Lựa chọn phương án an toàn, nàng đứng dậy, không quên cầm theo chiếc túi xách quay lưng rời đi.
“Khoan đã!”
Trâm Anh đã phần nào dự đoán trước, bước chân dần tăng tốc độ một cách khó khăn, hấp tấp đến độ suýt ngã nhoài về phía trước, Lê Ngọc Khải bất ngờ chạy tới đỡ kịp thời.
“Để anh đưa em về, giờ cũng tối rồi, thân con gái một mình không an toàn.”
Vậy là có ý gì?
Đi với anh mới là không an toàn.
Không có mong muốn đồng ý, nàng chần chừ một hồi lâu, nghĩ đủ mọi cách làm thế nào từ chối sao cho khéo léo.
“Đừng lo, đưa em về anh sẽ liền tới sân bay. Coi như là lần cuối anh tiễn em, mà em cũng không thể để anh đem tâm trạng cô đơn này bay về nước đâu nhỉ?”
Trâm Anh đồng ý.
Căn bản là có chút thương hại và áy náy.
Nàng gọi taxi, bản thân thì ngồi ở ghế phụ cạnh tài xế, để Lê Ngọc Khải một mình hiu quạnh nơi ghế sau.
__________
Từ khi Trâm Anh đi gặp Lê Ngọc Khải, Tố Đoan yên phận ở ngoan ngoãn trong phòng khách sạn.
Cô tự tạo ra cho mình những công việc để làm giết thời gian, không có nàng ở bên như mọi ngày cảm thấy thật chán nản. Hết gấp gọn quần áo trong vali thì chuyển sang lau chùi đồ trang điểm của Trâm Anh, lau tới khi những chiếc lọ phản chiếu ánh đèn bóng loáng chói mắt.
Tầm giờ chiều nhất định, vẫn chưa thấy Trâm Anh quay trở về. Chợt nhớ tấm ảnh chụp cửa hàng váy cưới lần trước, cô vội mở lên xem lại thông tin lưu trong bức hình, gọi tới số điện thoại được in trên tấm biển.
“Xin chào, cửa hàng thiết kế váy cưới MP xin nghe! Quý khách vui lòng đợi trong giây lát để được nối máy tới nhân viên tư vấn, xin cảm ơn!”
*Bíp bíp…*
“Xin chào, bạn muốn đặt váy thiết kế riêng hay thuê những mẫu đã được thiết kế sẵn?”
Tố Đoan đã lường trước được sự bất đồng về ngôn ngữ, lúc nãy còn cẩn thận dùng ứng dụng phiên dịch rồi viết sẵn ra giấy, giờ chỉ việc đọc ra một loạt yêu cầu là xong.
“Hôm trước tôi đi qua cửa hàng và thấy một chiếc váy rất đẹp, tôi rất thích nó nhưng tò mò không biết đó chỉ là hàng trưng bày hay khách hàng được phép mua về.”
Nhân viên nghe giọng nói của Tố Đoan qua điện thoại là biết không phải người bản địa, cô ta tinh ý hỏi Tố Đoan là người từ nước nào tới. Thấy có vẻ khó khăn trong việc diễn đạt ý muốn của khách hàng, cô nhân viên liền gợi ý Đoan gửi tấm ảnh chụp chiếc váy tối hôm ấy lại, sau đó hẹn gặp ở cửa hàng để tiện trao đổi hơn.
“Rất tiếc, chiếc váy này chỉ là hàng trưng bày thôi, chúng tôi không nhận bán lại.”
Tố Đoan buồn thiu, bởi giờ đây chỉ thấy vừa ý mỗi chiếc váy đó. Cô nhân viên rất để ý tới thái độ của khách hàng, chứng kiến Tố Đoan ỉu xìu như thế liền đưa ra một ý kiến:
“Để tôi hỏi thử quản lý của cửa hàng xem thế nào.”
Cô ngồi đợi trong thấp thỏm, mọi thứ đều đã mang theo đầy đủ, giờ chẳng lẽ lại không mua được cái váy thì tiếc nuối biết bao.
Phải mất hơn hai mươi phút trao đổi qua điện thoại với người quản lý của cửa hàng, cuối cùng chiếc váy đó cũng được đồng ý giao bán lại với mức giá khá cao, một phần vì đây là váy thiết kế đặc biệt.
Vấn đề khó khăn được thu hẹp lại, chỉ còn phải sửa đổi ở khâu số đo. Quan sát bằng mắt thường cũng có thể thấy phần ngực của chiếc váy quá bé so với ngực của Trâm Anh, hai bên sườn và lưng váy hơi nhỏ, tưởng tượng nàng mà mặc vào sẽ bị ghì cho tắt thở mất.
Tố Đoan bặm môi.
Cô khắt khe yêu cầu nhân viên ghi chú lại số đo chính xác của Trâm Anh rồi nói họ phải sửa sang lại chiếc váy sao cho phù hợp với dáng người của nàng.
Nhân viên phụ trách phát đổ mồ hôi hột, chiếc điện thoại sử dụng ứng dụng phiên dịch muốn hết pin tới nơi, cả một buổi chiều nó đã làm việc hết năng suất.
“Cô đừng lo, chúng tôi có đội ngũ thợ may rất chuyên nghiệp, họ sẽ làm hài lòng cô sau khi sửa lại chiếc váy này. Nhưng khi nào thì lễ cưới được tổ chức? Chúng tôi cần địa chỉ và thông tin khách hàng để thông báo sau khi chiếc váy được sửa xong.”
Câu hỏi vô tình thay đổi tâm trạng Tố Đoan.
Thực sự còn chẳng biết khi nào cô và nàng mới có thể tự do ở bên nhau mãi mãi. Chiếc váy cưới này chẳng biết tới lúc nào mới có thể được Trâm Anh mặc lên người. Hiện tại có phải là cô đã suy nghĩ quá xa hay không?
“Tôi…tôi cũng không biết khi nào lễ cưới mới được tổ chức.”
“Ôi! Vậy là cô định tạo bất ngờ cho bạn gái của mình sao?”
Cô trầm ngâm gật đầu nhẹ.
Nhân viên tư vấn đưa ra một gợi ý hay ho:
“Nếu hiện tại cô không đủ can đảm để tặng chiếc váy này cho người ấy thì có thể lưu lại thông tin, bất cứ khi nào muốn cô đều có thể quay trở lại đây để lấy, chúng tôi sẽ giữ gìn chúng thật cẩn thận.”
Tố Đoan lưỡng lự rất lâu, rốt cuộc mọi thứ đầu đã được lo liệu tính toán xong xuôi, có tất cả nhưng lại không nuôi đủ dũng khí.
Lựa chọn để thời gian quyết định số phận của chiếc váy cưới này, cô để lại nó kèm theo một bức thư. Nhờ nhân viên đem cất cùng chiếc váy, tới một lúc nào đó thích hợp sẽ gọi tới cửa hàng để lấy.
Đem chiếc thẻ duy nhất mà mình có đưa ra cho nhân viên quẹt thanh toán, một khoản tiền không nhỏ nhưng vì là Trâm Anh, dù có đắt hơn như vậy gấp nhiều lần cũng không hối tiếc.
“Cảm ơn quý khách vì đã sử dụng dịch vụ của cửa hàng váy cưới MP! Hy vọng cô sẽ quay trở lại vào thời gian sớm nhất để nhận lại chiếc váy.”
Chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, đầu bất giác ngoảnh lại nhìn đầy lưu luyến.
Cảm giác đau đớn này là gì?
Chiếc váy đó như đang cố gắng níu chân Tố Đoan, có phải Trâm Anh sẽ không vừa ý với nó không?
Không.
Cô dứt khoát phản kháng lại thứ cảm xúc khó hiểu ấy, quay ngoắt đầu về phía trước, một mạch trở lại con đường quay về khách sạn.
Trời lạnh quá!
Phải chăng mua một cái gì đó lạ lạ để ăn chắc Trâm Anh nàng sẽ vui lắm.
Tố Đoan rẽ vào một quán ăn truyền thống nho nhỏ bên đường, trở ra với hai túi thịt kangaroo nướng. Không quên ghé quán cà phê tối hôm trước cô và nàng cùng nhau đi qua, mua một cốc cà phê đem về cho nàng.
Vừa đi vừa ngắm khung cảnh trên đường, nhịp chân có chút chậm lại, muốn nhìn tất cả mọi thứ được lâu hơn một chút. Thật tiếc vì lúc nãy rời phòng mà quên đem theo máy ảnh, những tán lá cây rụng theo mùa, thơ mộng lãng mạn thế này…cô cũng muốn Trâm Anh được nhìn thấy.
Nói Tố Đoan có hiếu với bạn gái đúng là không sai mà, hễ nhắc tới cái gì cô liền nghĩ tới Trâm Anh, cái gì cũng Trâm Anh Trâm Anh.
Bật màn hình điện thoại lên xem giờ…
8 giờ 13 phút.
“Ối! Muộn mất rồi!”
Hẹn gặp nhau lúc 8 giờ, mà bây giờ đã trễ 13 phút.
Tay xách đồ vừa chạy vừa đỡ cốc cà phê để không bị đổ, bộ dạng gấp gáp vội vàng đến ngốc nghếch.
Chưa tới khách sạn mà thở đã không muốn ra hơi, hai mắt cố gắng nheo lại nhìn thật rõ xem nàng có đứng ở sảnh chờ mình hay không.
Thật may quá!
Trâm Anh không có ở đó.
Chắc là nàng vẫn chưa về.
Nhưng sao…
Bây giờ đã trễ hẹn…
Sao nàng còn chưa trở về…
Bước chân dài lê thê, đi tới hàng cây cảnh trang trí của khách sạn, trời bỗng đổ mưa.
Còn chưa kịp định hình mọi thứ…
Cô thấy nàng mở cửa đi ra từ một chiếc xe taxi…cùng một người đàn ông sao mà quen đến thế.
Trâm Anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, những hạt mưa rơi xuống không thiên vị một ai, bất chấp làm ướt mái tóc…chiếc áo…rồi quần của nàng.
“Trâm Anh…ướt hết rồi…”
Cô lo lắng đứng từ xa nhìn nàng, nàng bị mưa làm cho ướt đẫm rồi.
Bản thân cô cũng bị ướt mà…nhưng cô đâu có để tâm…Tố Đoan đang lo ngại cho nàng hơn chính mình.
Anh ta không có ô, anh ta dùng mình che chắn cho nàng, anh ta ôm nàng, anh ta chạm tay vào người nàng, anh ta cùng bị ướt chung với nàng.
Áo nàng dính mưa, ướt át, xuyên thấu. Tóc nàng thấm thía, rũ rượi trên vai.
Anh ta dìu Trâm Anh vào trước cửa sảnh, không kìm được mà ôm nàng vào lòng.
Tay anh ta đặt ở đâu vậy?
Đặt ở vòng eo nhỏ bé của nàng.
Sao Trâm Anh không chống cự nhỉ?
À!
Chắc là chị ấy quên.
Trâm Anh có lạnh không nhỉ?
Chắc là không.
Vì chị đang được người ta ôm mà.
…
Bất ngờ, nàng đẩy Lê Ngọc Khải ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta đầy xa lạ.
“Đủ rồi, anh hết thời gian rồi, làm ơn đi đi, đừng để em ấy nhìn thấy lại hiểu lầm.”