Ngục Tù Tình Yêu

Chương 17


Trâm Anh ở trên trực thăng vừa hạ cánh xuống bãi đáp liền dùng phong thái nhã nhặn đi ra đón Tố Đoan.

Trước con mắt của hàng chục người đang quan sát, nàng chỉ có thể giả vờ không ân ái hôn hít với cô.

Xúc cảm vô cùng ngứa ngáy khó chịu.

Nàng vào bên trong xe cứu hộ, nhìn từ trên xuống dưới thân thể của Tố Đoan.

Vẫn lành lặn.

Chỉ là vẻ mặt của em ấy diễn có hơi lố, nhăn nhó trông thật khó coi.

Trâm Anh suýt nữa thì không nhịn được mà phì cười.

Kiểm tra bước cuối hoàn tất, ba nữ quản giáo khiêng cô lên trực thăng.

Tưởng là sẽ chỉ có 2 người họ cùng nhau hạnh phúc rời khỏi đây nhưng không. Phải có hai nữ giám ngục khác đi theo Tố Đoan để trông chừng và giám sát cô, đề phòng việc tội nhân bỏ trốn.

Nàng đồng ý.

Mấy chuyện vặt vãnh này nàng đều có thể giải quyết một cách êm xuôi, chỉ là cứ để nó diễn ra đúng trình tự quy định một chút thì sẽ không bị nghi ngờ.

Một chiếc trực thăng giờ đã cộng thêm bốn người, hai nữ quản giáo ngồi nghiêm túc ở vị trí cửa ra vào. Còn nàng thì ngồi với Tố Đoan đang nằm bên cạnh.

Trâm Anh không lên tiếng trong suốt quá trình di chuyển trở về đất liền.

Chỉ có Tố Đoan là hành động rất kì lạ, tay cô nắm chặt lấy tay vịn ở sau ghế, hô hấp vô cùng khó khăn, trái tim như thể bị ai đó bóp nghẹt.

Nàng cảm thấy có điều gì đó không lành, quay đầu lại phía sau thì thấy sắc mặt Tố Đoan tái mét trông hoảng loạn khác thường.

Chớp lấy thời gian hai quản giáo không để ý, Trâm Anh nắm lấy tay cô, giọng khe khẽ thoát ra khỏi cổ họng:

“Họ không nhìn em đâu, khỏi cần giả vờ nữa.”

Nàng đâu biết Tố Đoan là đang sợ thật.

“Em sao vậy? Sao chẳng trả lời chị?”

“Trâm Anh…em không biết bơi…”

À.

Nàng hiểu ra rồi.

“Lỡ như…lỡ như trực thăng rơi xuống…em không biết bơi…”

“Sẽ không đâu, chúng ta sắp tới đất liền rồi.”

Nàng nhào về phía sau ôm lấy cô, vỗ lưng nhẹ nhàng trấn an.

“Không sao cả, chị ở bên em.”

__________

Trực thăng hạ cánh xuống bãi đỗ trên tầng 4 của một bệnh viện tư nhân.

An toàn đặt chân lên mặt đất nhưng Đoan vẫn còn chưa bình tĩnh, tay nắm chặt lấy áo Trâm Anh không muốn buông rời.

Quản giáo hết kiên nhẫn chờ Tố Đoan bước xuống khỏi máy bay, giở giọng nạt nộ hối thúc cô ngay trước mặt nàng:

“Nhanh cái chân lên!”

“Không cần hối thúc, cứ để em ấy thong thả.”

Trâm Anh dẫn Đoan vào bên trong bệnh viện, bộ đồ tù xấu xí mà cô đang mặc, chiếc còng số tám loáng bóng phản chiếu dưới ánh đèn…

Họ đang nhìn.

Những con mắt e ngại né tránh.

Vô tình đảo tầm nhìn sang một cô bé nhỏ nhắn dễ thương, nó còn nhỏ, đương nhiên là không hiểu, đáp lại sự chú ý của cô bằng nụ cười ngây thơ.

“Không được cười! Đó là người xấu biết chưa?”

Bà mẹ bao bọc đứa con, kéo nó nép sát vào chân, giọng như đang quở trách con bé một cách vô lý.

Không thể đối diện với những ánh mắt đó thêm được nữa.

Áp lực quá…nặng nề quá…khó chịu quá đi mất!

Là tù nhân thì tất cả đều xấu xa sao?

“Cảm thấy không thể thì đừng cố, chỉ cần nhìn chị thôi.”

Trâm Anh quay đầu thẳng lưng đi về phía trước.

Nàng đều hiểu mà.

Cô khó chịu, nàng cũng vì đó mà thấy không vui. Trâm Anh có thể không quan ngại ánh mắt của người khác, nhưng bạn gái của nàng thì không thể.

Nàng dùng bóng lưng kiêu hãnh ưu tú che đậy tâm hồn yếu đuối của Tố Đoan.

Nếu bản thân đem lại cho em cảm giác an toàn, liệu em có thể tự tin lên được chút nào hay không?

“Hai người đứng ở bên ngoài trông coi đi.”

Nàng cùng cô đi vào trong phòng, để hai quản giáo ngoài cửa canh gác.

Bác sĩ chịu trách nhiệm khám bệnh cho Tố Đoan là bạn bè thân thiết của Trâm Anh. Những chuyện này tất nhiên là đã có sắp xếp sẵn từ trước.

“Trông cũng không tệ đấy nhỉ Trâm Anh?”

Cô nàng bác sĩ nhìn Tố Đoan như một chiếc máy quét từ đầu xuống chân.

“Cao ráo, trắng trẻo, ưa nhìn…nhưng hơi đơ.”

Trái lại với vẻ thản nhiên phán xét của cô bạn, nàng thì không thèm quan tâm, đang vội vàng tháo chiếc còng tay của Tố Đoan, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

“Đồ tao dặn mày mua đâu?”

“Trên tủ tài liệu bên cạnh mày đó.”

Trâm Anh quay ngoắt sang bên cạnh, nhấc chiếc túi lên đưa ra trước mặt Tố Đoan:

“Thay bộ đồ này vào đi, chị đã chọn size phù hợp với số đo cơ thể của em rồi.”

Cô không hó hé thắc mắc một câu nào, ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh nhanh chóng thay quần áo.

Ở bên ngoài, Trâm Anh nôn nóng đặt một chiếc taxi tới đón.

“Không cần gọi taxi, tao đỗ xe ở bên dưới rồi, chút nữa sẽ đưa hai đứa mày tới sân bay, càng ít người nhìn thấy thì càng tốt.”

Nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của nàng. Lo lắng, bồn chồn rõ rệt hơn bao giờ hết.

“Trâm Anh, nghe tao nói. Mày không được như thế này, nếu con bé nhìn thấy nó cũng sẽ bị ảnh hưởng theo.”

“Nhưng tao sợ chuyện không thành, lỡ đâu Hoàng Quân Thụy Phát hiện, anh ấy sẽ…”

“Chúng ta đã chuẩn bị cho việc này vô cùng kĩ lưỡng, sẽ không có điều gì xảy ra ngăn cản hai đứa mày cả. Bình tĩnh đi, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”

Tố Đoan từ bên trong bước ra.

Bộ đồ này quả thực rất hợp với cô, đã khá lâu kể từ khi cô được mặc quần áo giống một con người bình thường.

Trâm Anh nhìn em, tâm trí tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh tươi đẹp hạnh phúc lúc hai người ở bên nhau sau khi xuất ngoại thành công.

Nàng như được tiếp thêm động lực, ân cần dặn cô ngồi xuống ghế đợi một lúc, còn bản thân mở cửa đi ra ngoài xử lý hai nữ quản giáo.

“Tôi nghe giám ngục trưởng nói nhà hai cô ở gần đây có đúng không?”

“Đúng là vậy, có chuyện gì sao?”

Quản giáo còn lại thấy Trâm Anh đang nói chuyện với đồng nghiệp, cô ta định mở cửa phòng làm việc bước vào trong xem tình hình của Tố Đoan thì bị nàng ngăn cản:

“Không cần vào trong, em ấy đang cởi đồ để bác sĩ khám, sợ xấu hổ nên không phải kiểm tra đâu.”

“Xấu hổ cái gì chứ, ở nhà lao cũng thường xuyên phải khoả thân để kiểm tra, bây giờ lơ là vài giây chỉ sợ cô ta sẽ nhân cơ hội bỏ trốn.”

Trâm Anh căng thẳng đổ mồ hôi hột, cấp dưới của nàng làm việc nghiêm túc là một chuyện rất đáng mừng. Nhưng trong cái trường hợp này thì…thật sự không mong muốn cho lắm.

“Ở trại giam còn có rất nhiều việc các cô phải làm, tôi đã cử vài thanh tra cấp dưới tới để thay phiên giám sát tù nhân 121. Cho nên, nhiệm vụ của hai người tới đây là kết thúc. Tối nay coi như một buổi nghỉ phép, hai cô có thể trở về nhà, 3 ngày sau có chuyến tàu ngoài cảng sẽ đón hai cô trở lại nhà lao làm việc.”

Công việc quản ngục cũng rất vất vả, một tháng mới được cấp trên cho trở về nhà thăm gia đình một lần.

Nắm bắt được điều này, Trâm Anh liền lấy đó làm chiến thuật giúp Tố Đoan có thể tự do xuất ngoại.

“Được vậy thì tốt quá!”

“Đúng thế, chồng tôi đang bị bệnh, giờ đã có thể gặp được anh ấy.”

“Mau ra cổng bệnh viện chờ xe đi, tôi gọi taxi giúp hai cô rồi.”

“Ôi thật sao? Nhưng hôm nay tôi…”

“Đừng lo, phí di chuyển được thanh toán rồi.”

Nàng còn tốt bụng đưa cho mỗi người một chiếc phong bì.

“Cầm lấy để dùng cho chồng cô nhé!”

Cô ta cảm thấy nàng thật tốt bụng, vội cảm ơn nàng rồi kéo theo đồng nghiệp rời đi.

Xong!

Không quá khó khăn mà.

Ở bên trong chỉ có Tố Đoan và cô bạn thân của Trâm Anh.

Lúc cần nghiêm túc, cô ta liền thay đổi sắc mặt trầm trọng, ngồi xuống bên cạnh nói chuyện với cô.

“Hân hạnh được làm quen, tôi tên Hân, là bạn thân của Trâm Anh.”

“À…vâng, tôi tên Tố Đoan, là…là…”

“Là bạn gái Trâm Anh, chuyện đó tôi biết rồi.”

Thì ra nàng có công khai chuyện này với mọi người. Cứ tưởng quen tội phạm thì sẽ xấu hổ lắm, phải giấu thật kĩ đi chứ.

“Trâm Anh nói vậy sao?”

“Phải, Trâm Anh rất tốt, để được như hiện tại đã đánh đổi rất nhiều thứ. Mà tất cả, đều là vì cô.”

“Bác sĩ Hân không cần nói như vậy, Trâm Anh thế nào…tôi đều có thể cảm nhận được.”

“Tốt! Vậy thì tôi chỉ có một điều duy nhất muốn nhắn nhủ với cô.”

“Bác sĩ Hân không cần khách sáo.”

“Mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đó. Hãy dùng sự chân thành thật lòng đối đáp lại Trâm Anh, thời gian chỉ có 2 tuần mà thôi, thứ duy nhất Trâm Anh cần là sự bù đắp thiếu thốn tình cảm, so với các cặp đôi khác, cô biết mối quan hệ của hai người thiệt thòi hơn rất nhiều rồi đúng không?”

Tố Đoan cảm thấy không vui.

Chân thành hay không đều một mực do bản thân cô tự quyết định, những điều này đâu cần tới một người ngoài cuộc như bác sĩ Hân lên tiếng chỉ dạy?

Nhưng dù sao cô ấy cũng có ý tốt, muốn ủng hộ cho cô và nàng được ở bên nhau.

“Tôi đã biết, bác sĩ Hân đừng quá bận tâm, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ chị ấy.”

Bác sĩ Hân gật đầu hài lòng, chỉ cần quan sát ánh mắt của Tố Đoan liền biết có thể tin tưởng giao phó Trâm Anh cho người này.

Tố Đoan là một cô gái an toàn, xem ra không cần lo cho Trâm Anh nữa rồi.

Nàng cùng lúc bước vào.

“Mau chóng xuống dưới thôi, thanh tra sắp tới rồi!”

Nàng theo chân bác sĩ Hân nắm tay cô kéo theo phía sau.

22 giờ tối, chiếc Audi phóng túng chạy băng băng trên đường cao tốc tới sân bay quốc tế.

Trâm Anh đã không còn lạ lẫm với cảnh này, nàng quá quen thuộc với cô bạn vừa là bác sĩ vừa làm một tay đua xe chuyên nghiệp ngầm.

Một tay cầm lái, tay còn lại mở hộc chứa đồ trên bảng táp-lô phía trước ghế phụ, tìm kiếm túi đụng giấy tờ hộ chiếu rồi đưa cho nàng đang ngồi phía sau cạnh Tố Đoan.

“Trong này là hộ chiếu, thẻ VISA, vé máy bay và bảo hiểm du lịch, tao xử lý đẹp hết rồi.”

Trâm Anh đón lấy tệp đựng tài liệu trên tay Hân, tác phong nhanh nhẹn mở ra kiểm tra.

“VISA đâu?”

“Kẹp trong hộ chiếu.”

“Đây rồi.”

Nàng lấy chiếc thẻ đưa cho Tố Đoan.

“Nó là của em.”

“Của em?”

“Ừm, chị đã chuyển toàn bộ 2 tỉ vào trong chiếc thẻ này rồi. Còn giấy tờ chứng minh quyền sử dụng đất không cần dùng tới, chị cất trong két sắt ở nhà. Sau này ra tù chị sẽ đưa lại cho em.”

“…Cảm ơn chị.”

Trâm Anh thở dài tựa đầu lên vai cô:

“Còn cảm ơn nữa chị sẽ giận em.”

Tố Đoan cúi đầu, khuôn miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười dịu dàng.

“Dạ.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.