*Chát chát chát*
“Chị nói thế nào hả Đoan?”
Trâm Anh kêu người đưa cô vào phòng làm việc.
Nàng giận lắm.
Giận đến độ đánh Tố Đoan lằn đầy vết roi đỏ lòm trên lưng.
“Sao không trả lời?”
Đoan đau quá, chỉ biết khóc. Muốn mở miệng nói một câu tử tế lúc này thật khó.
“Em có thích lì lợm không?”
*Chát chát chát*
“Hơ ựm!…Hức…em đau!”
“Bởi vậy mới chịu nghe lời, lần trước bị một lần rồi đâu có chừa?”
“Người ta sờ Trâm Anh, em chịu không nổi!”
Nói được vài câu nhưng chẳng chữ nào lành lặn, giọng thì run run nghèn nghẹt.
Nghe mà thấy thương.
“Bệnh viện gửi kết quả chụp x-quang, em đánh người ta nứt cả sọ não, già rồi may là còn chưa mất mạng. Em nói xem, lỡ ông già đó chết thì chị cứu em thế nào hả Đoan!?”
*Chát chát chát*
“Hựm…ức!“
Đang tức thì chớ, nàng đánh cũng chả phải nhẹ nhàng gì, roi nào quật xuống cô đều lãnh đủ đau đớn.
Ấm ức lắm nhưng khóc không ra tiếng.
“Ở trong này tốt nhất là nên ngoan ngoãn sống qua ngày. Có biết chị xin giảm án cho em được cấp trên chấp thuận rồi không? Bây giờ người ta đổi ý, nhờ em nông nổi cả đó!”
“Rõ ràng là nói…em sẽ bảo vệ Trâm Anh…thế mà chị lại phản ứng mạnh mẽ…còn đánh em…hức…hức”
“Nín! Là em sai! Chưa biết lỗi sao?!”
“Ừ! Em sai! Xin lỗi vì đã bảo vệ chị, được chưa?!”
…
…
Bộ dạng Tố Đoan yếu đuối, cô bị nàng lột hết áo, thắt dây lỏng ở hai cổ tay rồi treo buộc lên khung trần nhà.
Trên người chỉ mặc độc mỗi chiếc quần, còn lại bao nhiêu đường cong bên trên đều phô ra hết.
Mặt đỏ ửng, giàn giụa hai hàng nước mắt, mày chau nhẹ vừa đau vừa ấm ức.
Chính tay Trâm Anh đánh cô, giờ tự bản thân nàng thấy xót.
Lời xin lỗi của Tố Đoan như trút nỗi hậm hực tủi thân lên đầu nàng.
Trâm Anh hối hận rồi.
“Chị xin lỗi, em đừng khóc…”
Cô không chịu nín cũng chả thèm quay sang nhìn nàng, cứ sụt sùi mãi một lúc lâu.
*Chụt*
“Đừng khóc nữa mà, là chị sai.”
Trâm Anh gỡ dây buộc cổ tay Tố Đoan, cô lập tức yếu ớt ngã nhào về phía trước ôm chầm lấy nàng.
“Hức…hức…Trâm Anh toàn bắt nạt em thôi…hức…”
Nói vậy cũng đúng, cô hiền khô à, bảo sao nàng được nước lấn tới. Từ đó đến giờ đánh hai trận rồi, không lằn mông thì lằn lưng.
“Em nín.”
…
Hai người họ chẳng ai nói một câu nào, cứ đứng ôm nhau như thế để Tố Đoan lấy lại bình tĩnh, Trâm Anh dịu dàng xoa tấm lưng trần chi chít vết roi của cô, hy vọng sẽ đỡ rát hơn.
Đợi khi cô ngoan ngoãn im lặng hẳn, nàng mới bắt đầu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chị đánh em để em nhớ.”
…
“Nếu em cứ như vậy, chị chỉ sợ không đợi được đến lúc em có thể ra khỏi đây…lúc đó chị già rồi…”
Đúng là thế.
Án tù của Tố Đoan có thể được giảm nhiều lần nhưng cô phải chấp hành thực tế ít nhất 20 năm, mà cô mới chỉ chấp hành án được gần 3 năm.
Có lẽ Trâm Anh sẽ không thể đợi nổi cô cho đến lúc đó, 17 năm là quá lâu.
Nàng nói đúng.
Còn chưa chắc tương lai xảy ra bao nhiêu chuyện không thể lường trước, thời gian thường mang đến vết nứt mà.
…
“Trâm Anh, em muốn chúng ta ở bên nhau.”
“Chị muốn chúng ta hôn nhau.”
“Em nghiêm túc.”
“Chị cũng nghiêm túc.”
…
“Vậy được…Trâm Anh nhắm mắt lại đi…”
“Không nhắm, chị muốn nhìn em.”
“Nhưng em…xấu hổ.”
Lằng nhằng quá!
Nàng kéo mặt cô lại gần, ấn môi mình dí vào môi Đoan.
“Ơ hựm!”
Lúc nào cũng vậy hết, cái gì cũng đến tay, hôn một cái cũng không xong.
Trâm Anh cắn mút vừa ý liền nhả ra.
Dỗ dành người yêu dễ vậy thôi đó, mới hồi nãy còn hậm hực khó chịu mà giờ hôn có một cái đã lại trở về như cũ, ngoan ngoãn hiền lành rồi.
…
“Phụt! Hahahaha!”
Tố Đoan khó hiểu, tự dưng nàng bật cười vô cớ, lại còn đưa tay lên véo má người ta.
“Khừ khừ khừ, em đáng yêu quá đi~”
“Chị! Đồ khốn nạn!…”
Trâm Anh mặc kệ cô có thành kiến với lời khen của mình, nàng kéo cô ngồi xuống giường rồi lấy thuốc ra bôi lên lưng em.
Đánh con bé cho đã đời xong lôi đi bôi thuốc.
“Đợi chị giải quyết được chuyện của mẹ em, chúng ta cùng đi du lịch nhé?”
Tố Đoan bất chợt quay lại nhìn nàng với ánh mắt chứa đựng ngàn vạn câu hỏi.
“Chị nói đi du lịch? Bằng cách nào chứ?”
“Chuyện đó để tính sau đi, em chỉ cần biết chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau, nhưng với điều kiện là Đoan phải ngoan ngoãn không được gây ra chuyện gì trong thời gian chị hoàn tất công việc.”
Cái này cũng được đó, vậy tức là cô chỉ cần yên phận ăn, ngủ, nghỉ. Chờ đến khi Trâm Anh tới đây và hai người cùng đi du lịch.
“Hmmm…”
“Sao vậy? Bộ em không muốn hả?”
“Không phải, chỉ là Trâm Anh không sợ em sẽ bỏ trốn nhân lúc được ra ngoài hay sao?”
Một câu hỏi hay.
Nàng kéo gáy cô lại gần, ánh mắt mê hoặc vài phần đe doạ:
“Cứ thử xem?”
“Em có trốn đằng trời thì chị vẫn tìm ra được.”
Cô tất nhiên là không dám, nghe lời nàng chắc chắn là lựa chọn dễ sống nhất.
__________
Mấy ngày cuối cùng trước khi xuất viện nàng mới vác mặt tới thăm ông thanh tra bị Tố Đoan đánh cho nứt hộp sọ.
Trông ông ta thảm hại, cái đầu trọc lóc bóng loáng như phát sáng dưới ánh đèn chiếu xuống, nhìn bằng mắt thường thôi cũng đã thấy một đường khâu dài ở trên đầu.
“Phải chăng ông không sàm sỡ tôi thì đã được lành lặn.”
Trâm Anh nói một cách nhã nhặn rồi đặt giỏ hoa quả lên bàn bên cạnh giường.
Thật ra nàng rất hả hê khi Tố Đoan đánh ông ta ra nông nỗi này.
Xã hội nhiều kiểu người mà, đụng vào ai không đụng, chẳng qua là số ông ta xui xẻo lại đụng phải nàng.
Hoàng Quân Thụy đứng bên cạnh Trâm Anh, anh ta thừa biết cái thằng già này hôm ấy giở trò đồi bại với em gái mình. Vốn từ lâu Hoàng Quân Thụy chẳng ưa gì cái phong cách làm việc bẩn thỉu của ông ta, chính vì thế đã âm thầm đưa chuyện này lên báo chí, hạ thấp thanh danh của hắn.
Hôm nay tới thăm nom cũng chỉ là cho có lệ.
“Cô và con nghiệt súc đó là gì của nhau, đừng tưởng tôi không biết.”
“Không phải chuyện của ông!”
“Trâm Anh, em ra ngoài ngồi đi, trong này để anh.”
Hoàng Quân Thụy trấn tĩnh không khí, trực tiếp đưa nàng ra ngoài để tránh những lời khó nghe, còn bản thân ở bên trong nói chuyện giảng hoà và cấp phí đền bù cho ông ta.
30 phút sau Hoàng Quân Thụy mở cửa phòng bệnh trở ra ngoài, trông mặt anh ta là biết mọi chuyện đã được giải quyết ổn thoả.
Hai anh em bọn họ tới bệnh viện cùng nhau, quay về cũng vẫn là đi cùng nhau.
Ở trong xe, Trâm Anh im lặng. Thật sự giống như người bên cạnh đã biết được điều bí mật gì đó của nàng.
“Em và người đó có mối quan hệ gì?”
“Ông già đó đã nói linh tinh gì với anh phải không? Đừng có tin, ông ta bị vậy xong đầu có vấn đề thật rồi.”
“Trâm Anh.”
…
“Ừ.”
“Nói thật cho anh nghe đi. Quản giáo ở trại của em nói cô gái tên Tố Đoan đó thần kinh không được bình thường, lúc rồ lúc dại. Cho nên hôm đó mới bất thình lình đánh ông thanh tra, anh không tin.”
“Thì kệ anh.”
Giám ngục cũng thật biết lựa chọn lý do để nói dối, bịa cái gì không bịa lại bịa cô bạn gái ngây thơ dịu dàng của nàng bị điên.
“Nhìn biểu cảm của cô ta, cả ánh mắt lúc ấy nữa, rồi cô ta còn ôm em.”
“Thì sao? Người điên không biết ôm à?”
“Đừng có giả vờ với anh. Cô ta bảo vệ em vì em thường xuyên lui tới nhà lao để gặp mặt cô ta, hai người hay gặp nhau để làm gì?!”
…
“Trả lời anh mau! Chẳng lẽ nhà chúng ta nghèo tới nỗi em phải đi nhận hối lộ của một tù nhân nhỏ bé như cô ta hay sao?!”
“Phụt! Hahahahaha!”
“Em cười cái gì?! Anh sẽ nói chuyện này cho hai bác biết, xem em có bị dạy dỗ một trận nên hồn hay không.”
“Haha…anh đúng là dở hơi haha!…Bộ nhìn em giống thiếu tiền tới mức đó hả?”
“Ừm…thật ra cũng không giống lắm…nhưng mà không phải là không thể!”
“Em không nhận hối lộ của cô bé đó, chỉ là lần đầu nói chuyện với cô ấy thấy rất hợp, cho nên thường xuyên lui tới nhiều hơn.”
“…Thật ư?”
Nàng gật đầu.
Tất nhiên là không phải sự thật rồi.
Nói cho anh biết để anh đi mách bố nàng, lúc ấy nàng sẽ chết mất!
*Sao anh không nhận ra…sau bao nhiêu ngày qua khi người mà anh luôn luôn gần bên…không thể mang cho anh…”
“Alo?”
“Bố anh đã ra đầu thú rồi…anh mất tất cả rồi em à, giờ anh chỉ còn mỗi một mình em thôi.”
“Anh đang ở đâu?”
“Gần bờ hồ, em mau tới đi, anh muốn ôm em…”
“Được rồi đợi chút em tới liền.”
…
“Ai vậy? Em có bạn trai sao anh không biết?”
“Chuyện đó em sẽ giải thích sau, anh lái xe tới gần bờ hồ đi.”
__________
Hoàng Quân Thụy đưa nàng tới nơi rồi âm thầm đỗ xe ở một con đường gần đó, chăm chú quan sát xem em gái đi gặp ai, bạn trai của nó là người như thế nào.
…
Trâm Anh không vội vàng, nàng bước đi thong thả chậm rãi nhìn ngó xung quanh, mãi mới thấy Lê Ngọc Khải ngồi ở chiếc ghế đá cách chỗ nàng đứng không xa.
Anh ta đang hút thuốc, bên cạnh còn để vài lon bia uống chưa hết.
“Anh hút thuốc đấy à?”
“Em đây rồi, mau ngồi xuống đi.”
Trông vẻ sầu não của anh ta kìa, thật đáng thương làm sao.
Trâm Anh đảo mắt khó chịu, nàng vén váy lên đùi gọn gàng rồi ngồi né tránh sang một mép ghế.
Lê Ngọc Bá ngà ngà say, thấy nàng ngồi cách xa nên không vui. Chủ động bỏ điếu thuốc xuống đất dẫm nát rồi tiến lại gần nàng.
Mùi hương nữ tính của Trâm Anh bay vào hốc mũi làm anh ta càng thêm mê man.
“Em thơm quá…”
“Còn anh thở hơi nào ôi thiu hơi đó, miệng toàn mùi bia thì tốt nhất tránh xa tôi ra giùm!”
“Sao em cứ gắt gỏng với anh hoài vậy? Từ lúc yêu nhau tới giờ, em chả cho anh hôn môi cũng không cho anh ôm. Anh cảm thấy rất mệt mỏi đó Trâm Anh à!”
“Cưới được tôi thì tôi sẽ cho ôm cho hôn.”
“Hờ! Em biết anh yêu em thật lòng, nên em toàn nặng lời với anh. Em biết anh sẽ không thể bỏ được em, nên em cứ lạnh nhạt với anh…em hay lắm Trâm Anh.”
“Ừ tôi vậy đấy, đừng có gọi tên tôi bằng cái mồm thối đó nữa. Không có chuyện gì quan trọng thì tôi về đây.”
“Hừ!…”
Nàng đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị anh ta bắt lấy cánh tay rồi kéo lại ôm chặt lấy trong lòng.
“Anh yêu em…anh yêu em…đừng rời xa anh…”
“Bỏ ra!!!!!”
Trâm Anh phản ứng dữ dội, đấm thùm thụp vào người Lê Ngọc Khải mà anh ta chẳng hề hấn gì, vẫn ghì nàng mà bất chấp ôm lấy.
…
Hoàng Quân Thụy ngồi trong xe nhìn ra, anh ta còn tưởng nàng đang giận dỗi bạn trai, trong lòng nảy sinh hứng thú đùa cợt.
“Ai mà nghĩ lúc nó yêu đương lại trông trẻ con như thế cơ chứ, phải chụp lại một tấm làm kỉ niệm mới được.”
Hoàng Quân Thụy lấy điện thoại trong túi áo ra rồi bật camera phóng to hướng tới chỗ Trâm Anh.
*Tách*
“Ứm ừm! Cảnh này đẹp đấy!”
“Phải đem về cho hai bác xem mới được.”
Nói rồi anh ta lái xe rời đi.