Cả một tuần sau đó, Trâm Anh hì hục vùi đầu vào công việc ở cơ quan, nếu nói là đâm sấp dập ngửa cũng không phải là quá đáng. Nàng còn kết hợp xem xét tập bằng chứng liên quan đến chuyện tiền bạc của bố dượng Tố Đoan nữa.
Huỳnh Như Thúy là cấp dưới của Trâm Anh, dạo gần đây mỗi lần pha cà phê đem vào phòng làm việc cho nàng, cô ấy đều quan sát thấy thái độ của người ấy vô cùng căng thẳng, làm những buổi sáng tốt đẹp của cô đều bị lây nhiễm tâm trạng theo.
*Cốc cốc cốc*
“Trâm Anh, cà phê của em xong rồi.”
“Chị vào đi ạ.”
Thúy đẩy cửa bước vào trong rồi khẽ khàng đóng lại. Trên tay đang bưng một tách Americano nhanh chóng mang tới bàn làm việc của Trâm Anh nhưng không tạo ra quá nhiều tiếng động lớn, chỉ sợ ảnh hưởng tới nàng đang cặm cụi vào cái PC.
“Em đã ăn sáng chưa?”
“Em chưa.”
Một câu trả lời hời hợt.
Hời hợt một cách nữ tính.
Trâm Anh nhấc tách cà phê lên đưa lại gần miệng rồi nhấp môi nếm một lượng vừa đủ.
…
“Chị Thúy, cà phê hôm nay có chút nguội.”
“À xin lỗi em nha, tại lúc nãy pha xong chị có đứng nói chuyện với đồng nghiệp một chút. Nếu không uống được thì để chị đi làm lại một tách khác.”
“Dạ thôi không sao.”
Cô nhìn màn hình máy tính rồi lại quay sang nhìn nàng. Tình trạng này đã diễn ra được một tuần rồi, thật sự có chút vất vả.
“Vụ lần trước em bảo chị xem đã xong cả rồi.”
“Thế nào ạ?”
“Dự đoán có thể là khoảng 15 năm tù, bằng chứng có đầy đủ hết rồi.”
“Em sẽ cung cấp lệnh bắt giữ, chị chuẩn bị mở toà án xét xử sơ thẩm đi.”
“Đó là ai? Sao em lại trực tiếp xử lý chuyện nhỏ nhặt này?”
Nàng lờ đi không trả lời, thay vào đó lại đánh trống lảng sang một chuyện khác.
“Trưa nay em sẽ đi gặp mặt ông ta. Chị duyệt giùm em đống giấy tờ kiện cáo còn lại nhé.”
“Được rồi.”
__________
Trâm Anh rất táo bạo, nàng không hẹn gặp mặt ở quán ăn hay một cái nhà hàng nào cho sang trọng, mà trực tiếp một mình tìm tới nhà của ông ta đang sinh sống. Bởi nàng suy nghĩ rằng, người này chẳng tử tế thì sao phải mời ăn uống? Vô cùng là mất thời gian.
Lái xe chỉ được tới đầu ngõ, có cố cũng chẳng chui nổi vào bên trong nên nàng quyết định xuống xe đi bộ men theo địa chỉ mà chị Thúy cấp dưới đưa cho.
Dừng lại trước một ngôi nhà có đánh dấu số giống trong tờ giấy nàng đang cầm. Cứ tưởng bố dượng của Tố Đoan sống ở một nơi nghèo nàn rẻ rúng nhưng mà không.
Một căn nhà mái Thái 3 tầng trông rất khá giả.
Nàng nhớ tới Tố Đoan, trong lòng bắt đầu nảy sinh phẫn nộ thay cho cô đối với hình ảnh đang hiện ra trước mắt.
“Còn có thể sống sung sướng tới vậy cơ à?”
Nàng bấm chuông cửa.
Một người phụ nữ đeo tạp dề nấu ăn, trên tay còn đang cầm chiếc muỗng múc canh trông như giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa.
“Cô tìm ai?”
“Lê Ngọc Bá.”
“Cô có phải Hoàng Thùy Trâm Anh không?”
“Là tôi.”
“Mời cô vào trong uống nước, tôi sẽ gọi ông Bá xuống ngay.”
Bà ta mở cửa đưa nàng vào trong rồi dẫn nàng tới phòng tiếp khách.
Bà ta rót một chén trà.
Lại là trà.
Trâm Anh cẩn trọng đưa con mắt liếc nhìn xung quanh, từ nội thất cho tới cách trang trí bên trong căn nhà. Mọi thứ đều toát lên một điều rằng chủ của nơi này là người có mắt nhìn rất thẩm mỹ.
…
Đã 5 phút trôi qua.
Nàng ngồi vắt chéo chân với tư thế đầy kiêu hãnh, như thể sẵn sàng đối phó triệt để với bất kỳ điều gì sắp xảy đến.
…
*Quẹt quẹt quẹt*
Là tiếng dép đi trong nhà.
Chúng thu hút sự chú ý của nàng từ phía cầu thang.
…
“Tìm tôi có việc gì đây cô thứ trưởng bộ công an trẻ tuổi?”
Ông ta xuất hiện với bộ dạng của một người đàn ông trung niên thành đạt.
Lạ nhỉ? Bóp nát cuộc đời của người khác mà vẫn có thể sống tốt tới vậy được hay sao?
Ông ta đưa tay đẩy chiếc kính lão sắp tuột ra lên gần mắt rồi khoan thai ngồi xuống ghế đối diện với nàng.
Giúp việc rất hiểu phép tắc, thấy ông chủ yên vị, bà ta liền nhấc ấm trà rồi rót cho hắn một chén nóng hôi hổi.
Chén trà là đầu câu chuyện, Trâm Anh không vòng vo, nàng bắt đầu vào thẳng vấn đề chính:
“Chắc luật sư của con gái vợ cũ ông cũng tới đây nói qua rồi nhỉ?”
“À…haha thì ra cô là người hậu thuẫn cho nó. Cũng có năng lực đấy, quen được cả người như cô đây cơ mà.”
“Tôi đã cho chuẩn bị mở phiên tòa xét xử sơ thẩm ông rồi đó Lê Ngọc Bá. Hôm nay tôi đích thân tới đây để lấy lời khai của ông.”
“HAHAHAHAHA…!”
Đáp lại những câu từ chắc nịch quyết đoán của nàng là một điệu cười khó hiểu, thậm chí còn đọc ra được trong đó có chút đắc ý thâm sâu.
Trâm Anh im lặng, sự tự tin của nàng vẫn không bị hạ nhiệt nhưng sự tức giận lại càng lên cấp.
“Cô dám ư?”
“Giới trẻ bây giờ sống cũng thật qua loa hời hợt, còn chẳng có chút cẩn thận phòng bị nào…
Thứ nhất, cô tới nhà của tôi với tư cách là người lấy lời khai nhưng không đem theo thư ký, trợ lý hay vệ sĩ. Bước tới cổng còn bất ngờ với sự xuất hiện của giúp việc nhà tôi. Chứng tỏ phong cách làm việc của cô quá nóng vội, thiếu kiên nhẫn. Lỡ chúng tôi làm hại cô, một mình cô có chống lại được không?
Thứ hai, cô vội vàng buộc tội tôi vậy thì cô đã tìm hiểu xem tôi biết những gì về cô và dùng chúng như thế nào để kháng lại lệnh bắt giữ của cô chưa?”
Ông ta khôn ngoan hơn Trâm Anh tưởng.
Chiếc máy thu âm cuộc hội thoại vẫn đang được bật. Nó nằm nhỏ gọn trong túi xách mà nàng đem theo bên mình.
“Sẽ thế nào nếu tất cả mọi người xung quanh cô, những người đang tôn trọng cô, những người đang ủng hộ cô…sẽ ra sao nếu chúng biết cô đang dùng quyền để giúp đỡ con tình nhân bé nhỏ trong tù kia nhỉ?”
Nàng giật thót.
…
Làm sao người này biết được?
…
Là ai?
Là ai đã nói cho ông ta biết?
…
Nhịp độ tâm lý của nàng bắt đầu chuyển biến một cách bất thường. Sự tự tin biến mất hoàn toàn trên khuôn mặt, mày có chút chau lại, hai hàm răng cắn chặt không thể thốt ra thêm lời nào để phản kháng.
Nhắc tới Tố Đoan chính là chạm vào điểm yếu sâu thẳm của Trâm Anh.
Lê Ngọc Bá rất hài lòng với biểu cảm này của nàng.
Mọi thứ ông ta nói đều đúng, giờ thì người làm chủ cuộc chơi là Lê Ngọc Bá.
“Thắc mắc sao? Muốn biết tôi lấy thông tin đó ở đâu không?”
“Trong đám quản giáo ở nhà lao có người phản bội cô đó, nó là cháu của tôi.”
“Cháu của ông?”
“Chính xác! Giờ đã biết phải làm gì chưa cô thứ bộ trưởng? Rời khỏi đây và rút đơn kiện, mọi thứ sẽ êm đềm, chuyện cũ của tôi và nó không tới lượt người như cô xen vào.”
Trâm Anh chết lặng.
Nàng không đủ dũng cảm để nói thêm bất cứ điều gì.
“Ông Bá, ngoài cổng có 3 người tự xưng là công an đến phong toả nhà của chúng ta. Phải làm sao đây?”
Lê Ngọc Bá vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ông ta khoanh tay trước ngực, lông mày nhướng lên chờ đợi đáp án từ nàng.
“Tôi sẽ bảo họ quay về. Xin phép.”
Nàng đứng dậy, bước đi có phần vội vàng rời khỏi căn nhà này.
Hoá ra Lê Ngọc Bá không dễ đối phó như nàng nghĩ. Đành phải chủ động cho cấp dưới lui về trụ sở.
…
Cuối cùng thì chuyến đi này không những chẳng thu được kết quả mà còn doạ Trâm Anh một phen đổ mồ hôi hột.
Nàng trở lại xe của mình, đầu gục vào chiếc vô lăng.
Phải làm sao đây?
Không tống được ông ta vào tù, nàng sẽ cắn rứt lắm, sẽ cảm thấy áy náy với Tố Đoan nhiều lắm.
__________
Trở về nhà, nàng bấm số định gọi cho quản giáo để gặp Tố Đoan nhưng sau đó lại thôi. Tâm trạng không tốt, không đủ dũng khí để kể lại chuyện này cho em biết. Sợ em sẽ thất vọng, sợ mình sẽ bật khóc.
Nàng liền chuyển sang gọi điện cho Thục Khuê.
“Alo nghe nè?”
…
“Cái gì nói lẹ đi bố sao im lặng thế?”
…
“Tao tắt máy đây…”
“Ừm tắt đi.”
Ủa là sao?
…
*Cốc cốc cốc*
“Là mẹ à?”
“Mẹ vào nhé?”
“Vâng.”
__________
“Con có chuyện gì phải không? Nói cho mẹ nghe đi.”
Trâm Anh gối đầu vào lòng mẹ.
Cảm thấy như được an ủi.
Nàng nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu…
“Mẹ ơi, con có bạn gái rồi.”
Bác gái thở một hơi nhẹ nhõm. Còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm, hoá ra là Trâm Anh có người yêu. Quả thật là xã hội bây giờ ít có bố mẹ nào chấp nhận chuyện con mình yêu người đồng giới. Nhưng bà lại không nghĩ con gái của bà lại gặp khó khăn trong chuyện công khai xu hướng tính dục đối với gia đình như vậy. Tất nhiên là mẹ Trâm Anh không có thành kiến về vấn đề này.
“Mẹ sẵn sàng lắng nghe những điều mà con muốn chia sẻ.”
“Có thật không mẹ?”
“Bố mẹ chỉ có mình con thôi, không nghe con thì biết nghe ai đây?”
…
“Em ấy tên là Tố Đoan mẹ ạ, kém con 9 tuổi. Ngoại hình xinh xắn lại cao ráo, tính cách rất dễ thương. Chỉ là…mẹ ơi…nếu…nếu bố là tội phạm thì mẹ có còn yêu bố không?”
Bà nghe con gái hỏi vậy là liền hiểu ra điều mà nàng đang muốn nói. Không gắt gao cũng chẳng kịch liệt phản đối. Bà dịu dàng vuốt ve má Trâm Anh, nhiều suy nghĩ lẫn lộn trong đầu nhưng chẳng thể hiện ra cho nàng biết.
“Con à, khi người khác không sống trong hoàn cảnh của con thì họ thường nói rất hay. Con năm nay đã gần 30 tuổi rồi, trước đây chưa lần nào dẫn người yêu về ra mắt với bố mẹ. Nhưng mẹ biết con đủ trưởng thành để tự quyết định những chuyện như thế này. Nếu con đã muốn cô bé hiện tại đồng hành cùng mình trong tương lai, mẹ chỉ có thể nhắc nhở con chắc chắn một điều rằng người đó có mang lại hạnh phúc cho Trâm Anh của mẹ được hay không. Còn lại, con hoàn toàn có quyền lựa chọn một người yêu xứng đáng nhất, người bạn đời hoàn hảo nhất cho mình.”
“Tố Đoan rất tốt mẹ ạ. Con nghĩ mẹ sẽ thích, nhưng về lai lịch của em ấy…con chỉ sợ bố…”
“Bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này với bố con à, đợi khi nào mối quan hệ của hai đứa ổn định, mẹ sẽ lựa lời nói với ông ý.”
Mẹ nàng đúng là tốt với nàng nhất, hoạt động lao lực cả một tuần trời chỉ cần nghe được những câu từ như vậy đã cảm thấy được an ủi vỗ về rất nhiều rồi.