“Tôn thượng, có tin tức truyền đến, gần đây cõi Bắc xuất hiện một yêu hồ màu đen, tinh thông thuật biến ảo, có người từng gặp qua bốn chiếc đuôi của nàng ta……”
Lâm Hạo Thanh ngồi bên bàn lẳng lặng đặt bút xuống. Hắn nhìn yêu phó Ân Ngữ bên cạnh một cái: “Là Kỷ Vân Hòa ư?”
“Thuộc hạ nghe nói tác phong hành sự ấy, hẳn là nàng ấy.”
“Người cá đã nhận ra nàng chưa?”
“Có lẽ vẫn chưa.”
Lâm Hạo Thanh trầm mặc một lúc, đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu: “Duyên phận đến rồi, có cản cũng không được, cứ để tùy nàng, đó là cuộc sống của bản thân nàng.”
“Như vậy, ban đầu chủ thượng hao tổn tâm tư muốn đưa nàng thoát khỏi tất thảy chuyện này, không phải là……”
Lâm Hạo Thanh nhìn Ân Ngữ một cái: “Vốn ra theo ý của Thuận Đức công chúa, lúc đưa ngự yêu sư ở bốn vùng đất đến cõi Bắc, ta đã muốn tặng một phần đại lễ cho Kỷ Vân Hòa, nhưng không nghĩ rằng nàng ấy lại đi trước ta một bước, sau đó còn thuyết phục được ngự yêu sư bốn phương hàng bắc. Bất luận thế nào, kết quả đều hệt như ta dự liệu, chỉ là chưa từng nghĩ qua, nàng ấy cư nhiên sẽ chết.”
Ân Ngữ lẳng lặng nghe Lâm Hạo Thanh nói: “Nhưng thấy dáng vẻ của nàng ấy, ta biết nàng ở cõi Bắc cũng sống không như ý. Thuật phục sinh cũng không nói cho người cá kia biết, còn đưa nàng ra ngoài, để nàng sống lại, người đứng trước mặt ta tựa như là con người mới, vì thế nên có cuộc sống mới. Nhưng sức người khó sửa ý trời.” Lâm Hạo Thanh cầm bút lên, viết vài chữ lên trên sách “Tùy nàng vậy.”
Lúc Lâm Hạo Thanh gặp Thuận Đức công chúa, nghe nàng ta muốn hắn tập hợp sức mạnh của ngự yêu sư bốn phương để chống bắc, hắn quan sát thế cục nhiều năm, biết được tác phong hành sự của triều đình, liền sớm suy đoán được, vận quốc không đủ, lòng người rải rác, nhiều năm bị phủ quốc sư áp đảo, bốn vùng đất ngự yêu sớm đã có lòng phải nghịch, lần đi chống bắc này, dưới tài ăn nói* của Kỷ Vân Hòa, đại quân ngự yêu sư sẽ hàng phục chống ngược lại triều đình.
(*nguyên văn 舌灿莲花 [thiệt xán liên hoa]: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc.Triệu vương Thạch Lặc đến Tương Quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào trong lòng khoan khoái. Người đời sau mới dùng thành ngữ “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn nói.]