A Kỷ bị giam trong cõi Bắc vài ngày, thế nên mấy ngày nay nàng đều vô cùng buồn bực, vốn cho rằng chỉ cần dùng sức mạnh của bốn chiếc đuôi sẽ thoát được giám sát trong cõi Bắc, nhưng nan đề này e rằng dù có động não hơn nữa cũng không giải quyết được.
Đang là buổi trưa, Cơ Trữ ngồi trên bàn vùi đầu ăn, đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nên hắn vẫn ăn no ngon giấc, xem ra hình như không hề phiền ưu.
A Kỷ không có hứng ăn, đưa cơm của mình cho Cơ Trữ, trong lòng nàng rất không thích cảm giác bị người khác giám sát. Nàng đẩy tất cả thức ăn đến trước mặt hắn. Đi đến bên khung cửa ngẩn người, nàng vừa nhìn thấy dãy núi xa xa phủ đầy tuyết, mi mắt khẽ động, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế hoạch.
Nàng nhảy dựng lên, kéo Cơ Trữ vẫn đang ăn cơm dậy.
“Bên kia, bên kia!” Nàng chỉ về dãy núi xa xa “Không có cổng thành đúng không?”
Cơ Trữ nuốt ngụm cơm xuống, nhìn theo hướng tay nàng chỉ: “Cõi Bắc giá rét, càng tiến về bắc càng hoang vu, không có người sinh sống, cũng không ai đến đây, cho nên chắc là cũng không có cổng thành?”
A Kỷ phủi tay, lập tức nói: “Đi đi đi.”
“Đi đâu?”
A Kỷ quay đầu nhìn Cơ Trữ một cái, nhìn thấy gương mặt thiếu niên đầy vẻ mơ hồ, nàng mập mờ nói: “Đi leo núi, rèn luyện thân thể.”
Cơ Trữ ngây ngốc đưa mắt nhìn về ngọn núi tuyết xa xa: “Bây giờ ư? Ta vẫn chưa ăn cơm xong……”
“Quay về rồi ăn tiếp.” Nói xong, nàng liền kéo hắn ra ngoài, không đem theo hành lý, dường như thực sự chỉ là ra ngoài chơi.
A Kỷ vừa ra khỏi khách điếm, liền nhìn thấy hai kẻ áo đen theo sau, nàng coi như cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ một đường đi về hướng Bắc. Cho đến khi gần ra ngoài địa giới của thành cõi Bắc, hai người áo đen đằng sau cảm thấy kì quái, đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau đi lên phía trước, chắn lấy A Kỷ và Cơ Trữ.
“Nhị vị, không thể tiến lên trước nữa.”
“Sao lại thế được?” A Kỷ hỏi.
“Phía trước……” Người đáp hơi ngập ngừng, nhìn một mảng tuyết nguyên mênh mông trắng xóa trước mặt, nhất thời không tìm được lý do ngăn cản.
A Kỷ nhân cơ hội này vội cắt ngang: “Phía trước đã ra cổng thành chưa? Không phải là địa giới cõi Bắc ư? Bọn ta vừa ăn no, muốn đi ra ngoài leo núi, ngắm tuyết, như vậy cũng không được sao?”
Nàng hỏi một tràng này khiến cho hai kẻ áo đen ngây người, A Kỷ liền kéo Cơ Trữ đi tiếp về trước. Cơ Trữ nhỏ giọng thì thầm với nàng: “Cõi Bắc thực là nghiêm khắc quá ha.”
A Kỷ xoay mặt lườm đằng sau một cái, nhưng nhìn thấy hai kẻ kia vẫn đang đi theo họ, vẻ mặt trầm mặc khiến tâm tình nàng trở nên vô cùng tốt.
Một đường đi lên núi tuyết, giữa băng tuyết đầy trời, Cơ Trữ leo đến nóng cả người, hắn lau mồ hôi trên trán, vừa quay đầu nhìn, ngự yêu đài cõi Bắc hiện lên trước mắt hắn, A Kỷ phía trước vẫn tiếp tục leo, hai kẻ áo đen cũng lẳng lặng đi theo.
“A Kỷ, chúng ta còn phải leo bao lâu nữa vậy?” Cơ Trữ lớn giọng hỏi “Ta nhìn thấy đỉnh núi rồi.”
“Đi lên nghỉ ngơi chút rồi xuống núi.” A Kỷ đi trước cũng không quay đầu, đáp.
Hai kẻ áo đen vừa nghe xong liền thở phào một hơi. Nhưng trong khoảnh khắc bọn họ vừa thở ra một hơi, gió lạnh quét qua, một đạo khí đen bỗng lơ lửng tiến đến sau lưng họ, họ lập tức phát hiện ra, vừa xoay người nhìn ra phía sau, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị một vật nặng tấn công vào sau gáy, trước mắt hai người chợt tối, chân vừa mềm, nhắm mắt lăn xuống dưới núi tuyết, khí đen lúc này mới hiện hình, giữ hai người lại, đặt họ nằm trên mặt tuyết.
Đuôi sau lưng A Kỷ hiện ra, Cơ Trữ kinh ngạc nhìn nàng: “Năm……năm chiếc?”
Từ ba chiếc đuôi biến thành năm chiếc, A Kỷ lần nữa khó khống chế thân nam nhi của mình, lập tức hóa thành một thiếu nữ, đây là gương mặt thật của nàng, nhưng chẳng qua bao lâu nàng liền biến về ba chiếc đuôi.
“Ngươi rốt cuộc……rốt cuộc có bao nhiêu chiếc đuôi……” Cơ Trữ không nhịn được mà hỏi ra câu này.
“Có quan trọng không?” A Kỷ bước xuống, đưa tay ra trước mặt Cơ Trữ “Đi thôi, chúng ta từ đây nhảy xuống, bay qua núi tuyết, lại đi về hướng nam……” Nàng vẫn chưa nói xong, bàn tay kéo Cơ Trữ vẫn chưa chạm vào vạt áo của hắn, chợt bị một cánh tay khác đẩy ra.
Nàng ngẩn người, bóng đen vừa lóe ra trước mắt, mái tóc bạc dài của người cá hòa cùng màu tuyết trắng, y đứng trước mặt nàng, Cơ Trữ đứng sau lưng bị chắn lại.
Chân Cơ Trữ mềm oặt, ngồi trên mặt tuyết, suýt chút nữa là lăn xuống dưới.
“Gương mặt lúc nãy của nàng……” Người cá trước mặt giữ lấy cằm nàng, kéo nàng đến trước người y “Biến trở về.”
Khóe môi A Kỷ khẽ động, nói một câu: “Làm sao ở đâu cũng có mặt ngươi vậy?” Vừa nói ra câu này, nàng lại hung hăng giãy giụa, “Ngươi mở thiên nhãn nhìn ta làm gì?”
Người cá không đáp nàng, Cơ Trữ vừa ngã trên đất nhìn quả cầu nhỏ trong tay hai kẻ kia, quả cầu nhỏ đã bị vỡ ra: “Đây là……” Cư nhiên là lúc hai người kia bị đánh lén, liền bóp vỡ quả cầu trong tay, thông báo cho Trường Ý.
Cơn phẫn nộ của A Kỷ vẫn chưa kéo dài được bao lâu, tay Trường Ý lần nữa vuốt mặt A Kỷ, cơ hồ muốn kéo gương mặt này của nàng ra: “Biến trở về.”
Nhiều ngày bị giám sát, trong lòng A Kỷ sớm đã tích trữ lửa giận, lúc này sự vô lễ của Trường Ý khiến cơn lửa trong lòng nàng bùng phát, nàng hung hăng gạt tay Trường Ý ra: “Được!”
“Vù!” một tiếng, sau lưng A Kỷ bỗng xuất hiện năm chiếc đuôi màu đen, chiếc đuôi đung đưa theo gió, “Cho ngươi xem này!” Nói xong nàng không tiếc sức, ngưng tụ pháp lực vào lòng bàn tay, một chưởng đánh vào lồng ngực Trường Ý, trong miệng còn giận dỗi mắng: “Vừa lòng ngươi chưa!”
Trường Ý bỗng nhìn thấy gương mặt giống hệt Kỷ Vân Hòa, nhất thời ngẩn người, vốn không phòng bị một chưởng này của A Kỷ, ngây ngốc chịu một chiêu này.
Chưởng phong nổi lên, khiến gió tuyết xung quanh tản ra. Nhưng Trường Ý vẫn bất động, y đứng trước mặt A Kỷ, để mặc tay nàng đánh vào lồng ngực mình, mà tay y lại đặt trên mặt nàng.
Y nhìn nàng, ánh sáng trong đôi đồng tử xanh lam khẽ chuyển động, mang theo nỗi bi thương, nhìn A Kỷ đang phẫn nộ đến thất thần.
Rốt cuộc đây là chuyện gì.
A Kỷ không nhịn được lần nữa cảm thấy tò mò về quá khứ của mình, nhưng từng giây từng phút, nàng nhìn vào mắt y, trong lòng dường như có một bàn tay bóp chặt cõi lòng nàng hỏi——rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể khiến cho thần sắc trong mắt một người trở nên như vậy.
Rất lâu sau, Trường Ý bỏ tay xuống trước, câu hỏi kia ngập ngừng bên môi A Kỷ nhưng cuối cùng nàng lại nói ra một câu ——
“Cơ Trữ, chúng ta về thôi.”
Nàng nghĩ, dù sao người cá này cũng đến rồi, hôm nay bọn họ nhất định không thể rời đi.
“Đứng lại.” Trường Ý xoay người, nhìn A Kỷ chuẩn bị xuống núi, “Tại sao lại phải che dấu?”
Mấy người trước y đã ra sát chiêu, thế mà nàng vẫn không lộ ra năm chiếc đuôi, tại sao nàng lại phải che dấu. A Kỷ xoay đầu, mặt không đổi sắc: “Không hề che dấu, ta vốn cho rằng chỉ cần bốn chiếc đuôi cũng đủ ứng phó rồi.” A Kỷ nói xong, kéo Cơ Trữ xuống núi, vừa đi vừa nói không có chút sức thuyết phục, “Ra ngoài đi dạo, ngắm nhìn cảnh sắc xinh đẹp thật tốt biết bao, suốt ngày bị giam trong phòng, cho dù là yêu quái hay người, tính tình cũng sẽ trở nên cổ quái, thích khép kín bản thân cũng ưa khép kín luôn người khác, cũng không biết làm như thế có tốt hay không.”
Lời của nàng khiến trán Cơ Trữ chảy xuống lớp mồ hôi lạnh.
Cơ Trữ vô thức xoay đầu nhìn Trường Ý một cái, nhưng gương mặt y vẫn lạnh lùng, dường như không hề có cảm xúc nào, nhưng y vẫn nói: “Được, đi đi.”
Ba chữ này khiến hai đôi chân phía trước chợt dừng lại.
A Kỷ cho rằng mình nghe lầm, xoay đầu nhìn Cơ Trữ, Cơ Trữ cũng cho rằng bản thân nghe sai rồi, đưa mắt nhìn A Kỷ, sau đó hai người cùng xoay đầu lại nhìn Trường Ý.
Trường Ý cũng nhìn bọn họ: “Cùng đi thôi.”
Cơ Trữ lẳng lặng kéo tay áo A Kỷ: “Ta có thể tự mình quay về, ta đảm bảo sẽ không chạy loạn, hoặc ta sẽ giúp các ngươi khiêng hai quân sĩ này về, ta vẫn có chút sức lực……”
“Được.” Trường Ý lườm Cơ Trữ một cái “Không cần lao tâm như thế.”
Cơ Trữ toàn thân run sợ: “Không phiền, không phiền.”
Hắn dùng thuật pháp của ngự yêu sư, khiêng hai quân sĩ kia lên, đưa bọn họ từng bước một xuống núi.
Giữa trời băng đất tuyết, chỉ còn hai người Trường Ý và A Kỷ mặt đối mặt, đưa mắt nhìn nhau.