Băng phong trên người Trường Ý tuy đã tan chảy nhưng y lại không lập tức tỉnh dậy.
Cho đến khi Kỷ Vân Hòa đã làm xong nền móng ở kết giới bên kia, về đến thành cõi Bắc, Trường Ý vẫn ngủ mê trên giường.
Đôi khi nàng lo lắng, Trường Ý sẽ ngủ như thế mãi, nhưng khi nhìn thấy thế cục bấy giờ, nàng lại mang theo chút tư tâm muốn để y ngủ lâu thêm chút nữa……Có lẽ như thế cũng không tệ.
Sau khi nàng kết thúc nhiệm vụ, kết giới của biên giới cõi Bắc đã dần dần xây xong. Ngọn lửa do lửa hồ đen hình thành, cháy hừng hực, tựa như một cây cột lửa chọc trời cực lớn, hỗ trợ cho trận pháp, trên viền của ánh lửa đen, ngọn lửa vàng cam dần lan rộng ra, hình thành bức tưởng lửa kiên cố trải dài cả hướng nam cõi Bắc. Giữa bức tường thành, chỉ có duy nhất một cổng lớn làm từ huyền thiết, có thể mở ra.
Chẳng lâu sau, sau khi hội nghị giữa tất cả những người đứng đầu đều diễn ra trong đại điện, cuối cùng cũng đã thông qua lệnh cấm dân tị nạn vào cõi Bắc.
Mười mấy cửa khẩu hướng nam của cõi Bắc đồng loạt đóng lại, bên ngoài nhất thời loạn cào cào, tiếng than khóc đớn đau vang lên khắp nơi.
Mà trong thành cõi Bắc, tình hình cũng càng ngày càng căng thẳng, tin tức từ phụ yêu Ân Ngữ của Lâm Hạo Thanh truyền đến cũng ngày càng dọa người.
Thuận Đức giết đệ đệ của mình, ngồi lên ngai vàng, nhưng trong kinh thành lại không ai dám ở lại bên cạnh phục tùng nàng ta, thế là Kinh Sư lớn như thế đã trở thành một tòa thành chết chỉ có yêu quái sinh sống, nàng ta giam đại quốc sư lại. Khoảng thời gian trước vẫn luôn ở trong kinh thành không ra ngoài.
Ân Ngữ cũng không dám tiến gần đến kinh thành, cho đến mấy ngày gần đây……
Thuận Đức công chúa đột nhiên rời khỏi Kinh Sư, một đường lên bắc, xung quanh nàng ta vẫn luôn được bao bọc bởi ánh sáng xanh dọa người, không ai có thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng ta, bởi vì phàm là kẻ nào tiến lại gần đều bị nuốt chửng, nàng ta đi đến đâu, cây cỏ khô héo đến đó, người hay động vật dưới ánh sáng xanh ấy đều hóa thành xương trắng.
Nàng ta hệt như hút hết toàn bộ linh khí và sức mạnh của tất cả mọi người……
Ân Ngữ lén lút theo đuôi Thuận Đức lên bắc, luôn cẩn thận cách nàng ta một khoảng thật xa, mỗi ngày nàng đều truyền tin tức về cho Lâm Hạo Thanh, những tin tức kia khiến mọi người vừa nghe xong liền bị dọa khiếp, thể tích của đám sáng xanh quanh người Thuận Đức cư nhiên lại lớn lên theo hành động không ngừng hút linh khí của nàng ta, cho đến khi cách cõi Bắc còn ba ngày đi đường, nàng ta tựa như đã hóa thành đám mây xanh lơ lửng trong không trung, khiến người ta trông thấy mà khiếp sợ.
Kỷ Vân Hòa và Khống Minh cùng mọi người nghe thấy tin này là lúc đang họp khẩn cấp bên thư án trong điện.
Mọi người nghe xong, liền thoáng trầm mặc.
“Chú ý an toàn.” Lâm Hạo Thanh nhắm mắt, ngồi trong trận pháp, trường kiếm trong lòng hắn khẽ phát ra ánh sáng xanh, nói với Ân Ngữ ở nơi xa, “Thời gian cấp thiết, đừng tiếp tục theo đuôi nữa, Thuận Đức cần phải lên phương bắc, ngươi tự mình quay về phương nam tránh đi.”
Dứt lời, ánh sáng của trường kiếm trong lòng liền biến mất, Lâm Hạo Thanh cũng mở mắt lên, đưa mắt nhìn người xung quanh một vòng. Hắn ngồi nói: “Cơ thể người thường của Thuận Đức không có cách nào chứa đựng được sức mạnh của thanh loan và đại quốc sư, ta đoán, lúc này e rằng nàng ta đã dị hóa rồi.”
“Dị hóa?” Kỷ Vân Hòa có chút khó hiểu.
“Đan dược luyện người thành yêu tuy rằng có thể khiến ngự yêu sư đồng thời có sức mạnh của yêu quái, nhưng không thể thay đổi giới hạn thể chất trong cơ thể nàng ta.”
Lâm Hạo Thanh nói, “Trong cơ thể mỗi người đều sẽ có một giới hạn chịu đựng sức mạnh nhất định, trước đây, Lâm Thương Lan cho nhiều người thử thuốc, nhưng thành công, chỉ có mỗi ngươi. Đó là vì thể chất trong cơ thể ngươi có thể chịu được sức mạnh của Lâm Thương Lan và hồ yêu Khanh Thư. Nhưng cơ thể Thuận Đức công chúa, lại không thể chịu đựng nổi sức mạnh của thanh loan và đại quốc sư, cho nên nàng ta bị sức mạnh phản phệ.”
Kỷ Vân Hòa nhíu mày: “Thế Thuận Đức công chúa bây giờ, rốt cuộc là thế nào?”
“Là một quái vật không có thực thể.” Lâm Hạo Thanh trả lời, “Ta đoán, e rằng nàng ta là dựa vào chấp niệm cuối cùng, để ngưng tụ sức mạnh lên bắc, cho nên chỉ có nuốt chửng và giết chóc.”
Lâm Hạo Thanh vừa nói ra câu này, trong phòng liền trầm mặc, Khống Minh hỏi tiếp, “Nếu nàng ta không có thực thể, thế làm sao mới có thể giết chết nàng ta được?”
Lâm Hạo Thanh thoáng dừng lại, rủ mắt im lặng, sau đó lại hít một hơi sâu, nhắm mắt, lắc đầu:
“Ta bây giờ cũng không có cách, chỉ đành lại nghiên cứu thư tịch đan dược……”
Đối với câu trả lời của Lâm Hạo Thanh, Kỷ Vân Hòa khẽ nheo mắt.
“Ai……” Lạc Cẩm Tang đứng bên cạnh thở dài, “Thế bây giờ, chỉ đành trân trân mắt nhìn Thuận Đức ở bên ngoài giết chóc thôi sao?”
Sau một thoáng trầm mặc, Kỷ Vân Hòa nhìn gương mặt của Lâm Hạo Thanh: “Bảo vệ cõi Bắc thật tốt đi.” Tầm mắt của Lâm Hạo Thanh cuối cùng cũng rơi trên người nàng, Kỷ Vân Hòa nhìn hắn chằm chằm, không buông tha chút dao động nào trong mắt hắn, nàng nói, “Nếu không còn cách khác, chúng ta chỉ đành bảo vệ thật tốt mỗi một sinh mạng ở cõi Bắc.”
Lâm Hạo Thanh nghe xong, liền dời mắt đi.
“Phải……” Lúc này một giọng khàn khàn truyền đến từ sau lưng mọi người.
Mọi người quay đầu lại, Trường Ý đã hôn mê hồi lâu đang dần chống người lên, loạng choạng ngồi dậy, mái tóc bạc phủ trên đầu vai và cánh tay. Đôi mắt lam băng lại nhìn về hướng Kỷ Vân Hòa trong đám người.
Phản chiếu ánh nến đêm khuya khiến đôi mắt y sáng lên: “Bảo vệ từng tính mạng có thể bảo vệ.”
Đôi mắt Kỷ Vân Hòa khẽ mở to, nàng bước vội hai bước, đi đến bên giường Trường Ý, ngắm nhìn gương mặt vẫn còn chút xanh xao của y, đôi môi run rẩy, nàng đưa tay, vuốt ve tóc y, lúc sau mới hỏi: “Trong người thế nào rồi?”
“Không ổn lắm, có chút suy nhược.” Vẫn là câu trả lời thành thật đặc trưng của người cá, “Nhưng nội tức đã ngưng tụ lại, không có vấn đề gì cả.”
Biết y sẽ không vì an ủi nàng mà nói dối, Kỷ Vân Hòa yên tâm: “Biên giới của kết giới đã dựng xong rồi, hẳn cũng chống đỡ được Thuận Đức một thời gian, những ngày này, ta sẽ bên cạnh chàng, bảo vệ chàng, cho đến khi sức khỏe nàng hồi phục. Sau đó……” Nàng nắm lấy tay y, “Mặc kệ tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì, ta đều cùng chàng, cùng nhau đối mặt.” Nàng dừng chút, trịnh trọng nói ra bốn chữ:
“Không che giấu nữa.”
Trường Ý biết nàng đang nói gì.
Trước đây, nàng giấu y quá nhiều chuyện, có lời nói dối thiện ý, cũng có những lời nói dối để che giấu chân tướng. Trường Ý không nhìn thấu được nàng, cũng không nhìn thấu được chân tướng sau những lời nói dối phức tạp kia, vì y quá dễ dàng tin tưởng nàng. Dễ dàng bị nàng thuyết phục, lừa dối.
Đến bây giờ, Trường Ý cũng thay đổi rất nhiều, nhưng quanh đi đảo lại, đến lúc này, y vẫn chọn lựa tin nàng vô điều kiện.
“Được.” Y đáp.
Y vốn luôn làm như thế với nàng. Có thể nói là, y đối với rất nhiều người, rất nhiều việc, cũng là như thế.
Không che giấu, đối đãi chân thành, cả đường này, có mê man, có lạc lối, nhưng trái tim thuần khiết này, vẫn không hề thay đổi.
Lâm Hạo Thanh lẳng lặng nhìn Kỷ Vân Hòa và Trường Ý. Hắn biết nàng đang nói gì, năm ấy hắn cũng từng tham gia vào lời nói dối vô lý của nàng. Giờ đây lại nhìn thấy màn này, trong lòng cảm khái, nhưng cuối cùng cũng bị cảm xúc khác áp xuống.
Hắn nhìn nàng, bàn tay cầm kiếm khẽ siết chặt lại, nhưng lại lập tức buông lỏng ra, lời nói đã đến bên cổ họng lại bị nghẹn lại bên môi. Hắn trầm mặc đứng dậy. Khống Minh bên cạnh ngược lại lại tiếp lời.
“Ngươi tỉnh lại rất đúng lúc.” Khống Minh nói giễu Trường Ý, “Sắp đại loạn rồi.”
Khóe môi Trường Ý khẽ nhếch lên, y ngồi thẳng người, không để ý đến Khống Minh: “Thuận Đức, vẫn còn mấy ngày nữa sẽ đến cõi Bắc?”
“Ba ngày.” Lâm Hạo Thanh đáp, “Trước đó ngươi thi triển pháp thuật quá độ, kinh mạch trong người đều bị pháp thuật phản phệ đông lại, tuy cỏ Xà Vĩ có thể giúp ngươi tái tạo lại kinh mạch, nhưng lại không thể giúp ngươi giảm đi vết thương bị pháp thuật phản phệ, thế nên mấy ngày này, ngươi tịnh tâm điều tức đi.”
“Cỏ Xà Vĩ?” Trường Ý nhíu mày, sau đó nhìn sang Kỷ Vân Hòa.
Kỷ Vân Hòa cười khổ gật đầu: “Ngày mai, chàng và ta phải cảm tạ Tuyết Tam Nguyệt thật tốt.”
“Tam Nguyệt tỉ đã đến biên giới rồi.” Lạc Cẩm Tang tiếp lời, thần sắc trầm trọng hiếm thấy, “Tỉ ấy nói sẽ bảo vệ biên giới đến giây cuối cùng……Ngày mai muội cũng định sẽ đến biên giới……”
Khống Minh xoay đầu trừng mắt nhìn Lạc Cẩm Tang, nhíu chặt mày hỏi: “Ngươi đến biên giới làm gì? Đến gây rắc rối* chứ gì!”
(* Nguyên văn 瞎凑热闹 [hạt thấu náo nhiệt]: gây rắc rối)
“Gì mà đi gây rắc rối chứ?” Lạc Cẩm Tang nổi giận “Nhiệm vụ của ta vốn dĩ là đốc thúc chế tạo binh khí, nhưng bây giờ Thuận Đức cũng đã biến thành một quái vật không có thực thể, binh khí gì có thể làm nàng ta bị thương chứ? Ta ngây ngốc trong thành cõi Bắc, chẳng bằng đến biên giới góp một phần sức lực. Hơn nữa, Tam Nguyệt tỉ không còn Li Thù bầu bạn, ta sẽ đi bầu bạn với tỉ ấy.”
Khống Minh nắm lấy tay nàng, trực tiếp kéo nàng ra ngoài cửa: “Ra đây!”
Lạc Cẩm Tang vội giãy giụa: “Aiz! Con lừa trọc nhà ngươi! Sao càng lúc càng vô lý vậy! Ta làm gì ngươi đều không vui!” Nhưng nàng vẫn bị Khống Minh lôi ra ngoài.
Nhiều ngày chịu áp lực, Lạc Cẩm Tang là người vẫn còn tinh thần hiếm thấy, bọn họ vừa gây gổ, ngược lại phá vỡ sự trầm buồn trong phòng.
“Ta cũng đi đây.” Lâm Hạo Thanh nói xong, xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước, lại dừng lại, hắn xoay đầu nhìn Kỷ Vân Hòa một cái.
Trường Ý liền tức bắt được ánh mắt của Lâm Hạo Thanh.
Kỷ Vân Hòa cũng xoay đầu lại: “Sao vậy?”
Lâm Hạo Thanh trầm mặc: “Không có gì.” Hắn lạnh nhạt đáp lại hai chữ rồi ra ngoài.
Nhưng Trường Ý lại nhíu chặt mày: “Lâm Hạo Thanh có chuyện giấu chúng ta.”
Nghe hai chữ “chúng ta” từ miệng Trường Ý, khóe môi nàng vô thức cong lên, nàng nói: “Nhìn ra được, có lẽ là có lời khó nói, hắn bây giờ cũng không cần tính kế chúng ta nữa. Một lát ta sẽ đi hỏi hắn.”
Trường Ý gật đầu.
Kỷ Vân Hòa an ủi xoa đầu y: “Tối nay chàng vừa tỉnh, đừng lo lắng những chuyện này. Chàng an tâm ngồi đây, ta đi xử lý.”
“Được.” Y nói như thế nhưng lại không bày ra tư thế ngồi xếp bằng, chỉ chăm chú nhìn nàng. Cho đến khi Kỷ Vân Hòa nhìn y có chút khó hiểu, nàng chớp mắt hỏi: “Sao vậy?”
“Ta nghe qua người kể chuyện……”
“Hả? Người kể chuyện?”
Trường Ý thoáng dừng lại, y cúi đầu nhìn đất, lại nhìn vai nàng, cuối cùng ánh mắt vô thức dời đến mặt nàng, sau đó nghiêm túc đề nghị: “Người kể chuyện nói, thông thường trong tình cảnh này, hẳn nên có va chạm thân mật.”