Lý Đức Hải mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện, đã lâu không liên lạc với Thư Tâm, hắn biết chuyện trong nhà mình đã liên luỵ đến Thư Tâm không ít, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác mà hết lần này tới lần khác phải gọi cho cô.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn không có bản lĩnh, không thể kiếm được nhiều tiền.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, hắn dùng giọng điệu dịu dàng lấy lòng hỏi cô mấy ngày nay ở với bạn học có đi đâu chơi không?, có vui không?.
Thư Tâm liếc nhìn Lăng Thiệu đối diện, giọng điệu khô khan đáp ” Bình thường thôi”.
” Là anh không tốt…vợ à” Lý Đức Hải thành thật mà xin lỗi ” Anh mấy ngày nay vẫn luôn ở bệnh viện, chưa có được giấc ngủ ngon. Anh biết, việc này cũng không thể trách ai được, nhưng anh biết sẽ em mềm lòng. Vợ, em thông cảm cho anh một chút, đừng giận nữa, được không?”
Thư Tâm rũ mắt xuống, những xích mích, cãi vã trong cuộc sống vợ chồng làm sao có thể hóa giải trong vài ba câu, cô không muốn nói ra trước mặt Lăng Thiệu, huống chi là khóc trước mặt anh.
” Anh có việc gì….nói ra đi” Cô cố nén giọng, hối hận không đi ra ngoài nhận cuộc gọi này.
” Em có thể…..hỏi bạn của em cho anh mượn ít tiền được không?” Giọng điệu của Lý Đức Hải có chút xấu hổ ” Anh…..bác sĩ vừa rồi nói cần 5 vạn…. Anh bên này thực sự lấy không ra một đồng, hơn nữa…..”
Thư Tâm đột nhiên cắt ngang cuộc điện thoại.
Cô hít sâu một hơi, đem nước mắt cố nén lại vào trong, cầm ly rượu vang đỏ trên bàn lên một hơi uống cạn.
Sau đó hướng Lăng Thiệu nói ” Em vào nhà vệ sinh một lát”
Ngay khi cô đứng lên, người đàn ông vòng qua bàn nắm tay cô.
Thư Tâm ngước mắt, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào rơi xuống cùng với ánh mắt vô cùng khổ sở, lúc này cô chỉ muốn vào trốn phòng toilet để bình tĩnh cảm xúc của mình.
Nhưng anh không để cô đi.
Lăng Thiệu nắm tay cô, đưa cô ra ngoài, đi đến cửa, lấy ví của cô, tìm ra một vài thẻ ngân hàng trong đó hỏi cô “Em thường dùng cái nào nhất”
Ngón tay Thư Tâm run lên, cô không hiểu ý của anh.
Lăng Thiệu một tay ôm cô, tay kia lấy điện thoại ra, mở phần mềm, chụp ảnh thẻ ngân hàng trên tay, chưa đầy mười giây đã trả thẻ vào ví của cô.
Điện thoại di động của Thư Tâm truyền đến âm báo tin nhắn, cô ngây người mở ra nhìn xem.
Số tiền 10 vạn đã được chuyển khoản vào tài khoản thẻ ngân hàng.
” Anh….anh làm cái gì vậy?” Cô ngẩng đầu hỏi, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt vừa uỷ khuất vừa xấu hổ ” Anh như vậy là có ý gì?”
Cô không phải bán thân.
Tại sao lại cho cô tiền?
Lăng Thiệu đưa tay lau nước mắt cho cô, nắm cằm cô hôn lên môi cô ” Em thiếu cái gì, anh cho em cái đấy, sau này đừng khóc vì những chuyện không đâu, anh sẽ đau lòng”
Thư Tâm nghe được thì sửng sốt, anh vì cái gì mà đau lòng, anh dựa vào đâu chứ?
Anh lại không phải là chồng của cô.
Bọn họ bất quá chỉ là…quan hệ bạn tình.
Anh tại dao…. phải tốt với cô như vậy?
” Vì sao?” Thư Tâm lắc đầu ” Em không thể lấy tiền của anh…..chúng ta….em cũng không phải vì tiền của anh…”
Cô cúi đầu, lúc này cảm thấy mình xấu hổ đến cực điểm.
” Anh thích em, anh muốn làm mọi thứ cho vui vẻ”. Lăng Thiệu ôm eo cô, hàm răng cắn nhẹ tai cô thanh âm dịu dàng truyền tới ” Bảo bối, khi anh thấy em khóc, anh liền muốn thao em….”
Cuối cùng lại chuyển sang đề tài này, cảm xúc Thư Tâm chưa dịu đi phần nào, liền trực tiếp bị câu nói của anh làm cho khuôn mặt đỏ bừng
Hơn nữa bọn họ đang ở trước cửa nhà hàng, cô cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông đuổi theo hai bước, nhìn cô không để ý đến mình, trực tiếp bế cô lên.
Thư Tâm sợ đến mức hét lên, trên mặt lại mang theo ý cười cùng vẻ e thẹn ” Ai, Anh để em xuống đi…”
” Không được” Lăng Thiệu ôm cô dạo quanh một vòng ” Gọi chồng ơi rồi anh thả em xuống”
Thư Tâm đỏ mặt cắt ra máu.
Nam nhân liền ôm cô băng qua đường, người qua đường nhìn chằm chằm vào họ, Thư Tâm thật sự không chịu được, cô choàng tay qua cổ anh gọi một cách nhẹ nhàng ” Chồng ơi…..”
Lăng Thiệu vui mừng đến cứng.
Anh thở dốc nói vào tai Thư Tâm: “Bà xã, anh muốn thao em trên đường ngay bây giờ.”