Người này thật sự là Cố Thanh Thiên sao? Không phải là có ai giả dạng Cố Thanh Thiên đó chứ?
Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy giọng điệu này của Cố Thanh Thiên, vừa ấm áp lại mập mờ khiền người ta mềm nhũn.
“Cố tổng, có gì thì từ từ nói, anh buông tôi ra trước đi.” Tôi lắp bắp nói.
Tay của anh dời xuống phía dưới, tôi kinh hoảng muốn ngừng thở, cúi đầu nhìn cái tay đang để trên ngực khiến cả người tôi như muốn bùng cháy, tôi vội vàng bắt lấy tay anh run rẩy kêu lên: “Cố tổng, giữa ban ngày ban mặt xin anh tự trọng.”
“Tới con cũng sinh rồi, giờ mới nói câu đó có muộn không?” Anh khẽ cười.
Chuyến này anh tới là muốn thấy tôi xấu mặt phải không? Tôi cắn môi nói: “Sao? Ôn Nhã Gia không thỏa mãn nổi nhu cầu của Cố tổng hay sao mà để ngài bôn ba ngàn dặm tới chỗ tôi tìm cảm giác thế này?”
Tôi vốn tưởng với tính cách của Cố Thanh Thiên thì khi nghe thấy lời vừa rồi của tôi sẽ nổi giận thả tôi ra, nếu không thì cũng giận dữ bỏ đi, nhưng thật không ngờ tới, anh lại mặt dày hôn tai tôi: “Đúng rồi, cô ta không thỏa mãn được anh, người có thể khiến anh thỏa mãn chỉ có em.”
Tên khốn!
Trong lúc bối rối, tôi hung hăng giẫm vào chân của Cố Thanh Thiên, nhân lúc anh đau đớn vùng thoát khỏi vòng tay anh: “Cố tổng, có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân chứ! Nếu tới thăm con thì tôi bảo chị Linh đưa anh đi thăm chúng, tôi còn có việc không thể tiếp đãi rồi.”
“Chị Linh! Chị Linh! Triệu Văn Mãnh!” Tôi gân cổ gọi.
Chị Linh và Triệu Văn Mãnh không biết chui ra từ xó xỉnh nào: “Đó là …Cố tổng! Cô Đồng! Hai người…”
Nhìn thấy bọn họ ngại ngùng, tôi càng ngại hơn, vừa rồi Cố Thanh Thiên còn động tay động chân, đừng nói bọn họ thấy hết rồi nhé?
Tôi trừng mắt nhìn Cố Thanh Thiên, làm mặt lạnh: “Hai người đưa Cố tổng tới nhà trẻ đón Niếp Niếp và Trạch Khôn về đi.”
Sau đó tôi vào phòng không thèm để ý tới bọn họ nữa.
Từ xa dường như tôi nghe thấy tiếng cửa lớn đóng lại, có lẽ bọn họ đã đi rồi, tôi ngồi trên sô pha nghiến răng nghiến lợi.
Cố Thanh Thiên, đồ con lợn!
Tôi đã nói rõ thế rồi anh còn sống chung với người đàn bà như Ôn Nhã Gia, chẳng lẽ tình cảm thanh mai trúc mã quan trọng thế sao? Cho dù thuở nhỏ Ôn Nhã Gia rất tốt, nhưng đã nhiều năm như thế con người ai rồi cũng thay đổi thôi.
Nói thật lòng, một tháng này tôi cũng không phải không hy vọng, tôi hy vọng Cố Thanh Thiên có thể nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ lại chờ được một Cố Thanh Thiên như thế.
“Kha Kha!”
Đột nhiên giọng nói ấy truyền tới khiến tim tôi suýt chút ngừng đập: “Sao anh còn ở đây?”
Cố Thanh Thiên cười bước vào: “Anh bảo họn họ đi rồi, Trạch Khôn còn nhỏ như thế sao em có thể cho nó đi nhà trẻ chứ.”
Anh đang trách tôi sao?
“Thằng bé thích nên tôi cho nó đi. Bên đó còn có lớp cho trẻ từ 1 tới 3 tuổi, nó rất thích, tôi cũng không thể để chị Linh và Triệu Vân Mãnh ở mãi đây.” Tôi cười giễu.
“Em nuôi con rất giỏi.” Cố Thanh Thiên vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhăn mày cố gắng kiềm chế mong muốn chạy trốn.
“Có phải tôi nên cảm ơn lời khen của Cố tổng không?”
Cố Thanh Thiên nhìn tôi rồi bỗng thu lại nụ cười trên môi, anh thở dài: “Kha Kha, nói chuyện với anh có cần phải căng thẳng như vậy không?”
“Ôn Nhã Gia tuy là xấu tính nhưng nói năng dịu dàng lắm, anh về tìm cô ta mà nói.” Tôi châm chọc.
Sắc mặt Cố Thanh Thiên sầm xuống, tôi không sợ hãi nhìn anh đầy khiêu khích.
“Kha Kha, em muốn chọc anh giận bỏ đi à?”
Anh vẫn thông minh như thế, tôi cười, “Đúng thế, thế Cố tổng đã đi được chưa?”
Cố Thanh Thiên đột nhiên nắm lấy tay tôi: “Đi, đưa mẹ con em cùng đi.”
“Ý anh là sao?” Từng tế bào trong não tôi bắt đầu đề phòng hết công suất, “Anh muốn lật lọng sao?”
“Kha Kha, em có thể đừng đề phòng anh như thế được không, để anh nói hết đã.” Cố Thanh Thiên dịu dàng vỗ về tôi.
Tôi đang định nói tiếp thì anh lại đột nhiên kéo tôi vào lòng, bờ môi hơi lạnh dán lên môi tôi, “Em còn nói nữa anh sẽ hôn em đó.”
Vô sỉ! Tôi mím môi trừng mắt nhìn anh.
Cố Thanh Thiên cười khẽ, mấy giây sau giọng anh trở nên nghiêm túc: “Kha Kha, Ôn Nhã Gia đã đi rồi.”
Trái tim tôi đập thình thịch, vừa muốn nói thì thấy anh nhìn chằm chằm môi tôi, tôi vội mím môi lại.
“Là anh để cô ấy đi, cô ấy đã có gia đình, ở bên anh không ổn cho lắm.”
“Cái gì? Cô ta lập gia đình rồi à?” Tôi kinh ngạc thốt lên, nói xong mới ý thức được mình tiêu rồi.
Quả nhiên, Cố Thanh Thiên không chút do dự nâng cằm tôi lên hôn tới.
Mọi kháng cự của tôi không là gì so với anh, mùi hương cỏ non quen thuộc khiến tôi như mê như say, mãi cho tới khi anh buông tay tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ.
“Ha ha.” Tiếng cười của anh đánh thức tôi.
Tôi xấu hổ lúng túng cúi đầu.
“Kha Kha, Ôn Nhã Gia bằng tuổi anh, một phụ nữ tới tuổi này sao có thể chưa kết hôn? Cô ấy đã có chồng có con rồi, cô ấy xuất hiện đột ngột như thế là vì mẹ anh bỏ tiền cho cô ấy khích em bỏ đi.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, không dám tin bộ dạng tình bể bình của Ôn Nhã Gia với anh lại là diễn kịch.
Sao có thể như thế? Ánh mắt Ôn Nhã Gia nhìn Cố Thanh Thiên không giống như diễn.
“Kết quả là em bỏ đi thật!” Cố Thanh Thiên trừng mắt nhìn tôi.
Tôi trừng mắt nhìn lại, rõ ràng là anh động lòng với cô ta.
“Được rồi, anh thừa nhận, giây phút anh nhìn thấy cô ấy đúng là anh hơi động lòng, nhưng anh có con, có em, cũng không muốn thêm ai khác. Đối với anh, cô ấy từng là người yêu trong mộng, bây giờ chỉ là một người quen cũ mà thôi.”
“Cái ngày em nhìn thấy cô ấy hôn anh ở bệnh viện, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh không thích cô ấy, thậm chí anh rất khó chịu khi cô ấy chạm vào môi anh! Em nói xem, thế thì sao anh có thể kết hôn với cô ấy?”
Anh khó chịu khi tiếp xúc với Ôn Nhã Gia sao?
“Anh lừa em!” Tôi không nhịn được mắng anh.
Thế là tôi lại bị anh ôm vào lòng.
Tôi vội bịt miệng lại nhưng không đọ nổi sức anh, cứ thế bị anh kéo ra dễ như bỡn.
“Anh muốn hôn em như thế này.” Anh hôn lên bờ môi tôi, “Nhưng không muốn làm thế với cô ta.”
“Anh muốn chạm vào cơ thể em như thế này, nhưng không muốn làm thế với cô ta.”
Tôi thấp giọng kêu lên, vội giữ lấy quần áo của mình: “Cố Thanh Thiên, anh dừng tay lại cho em.”
“Anh muốn cởi sạch đồ em, nhìn ngắm em say đắm, nhưng cho dù cô ta có cởi sạch đứng trước mặt thì anh cũng chỉ cảm thấy khó xử và buồn nôn….”
“Cái gì?” Tôi không để ý tới quần áo nữa mà vội nắm lấy cổ áo anh, “Cô ta còn dám cởi sạch đồ trước mặt anh? Anh thật sự không nhào tới sao, anh đang lừa em à?”
Tôi biết rõ người này háo sắc như thế nào, Ôn Nhã Gia quyến rũ như thế mà anh chịu nổi sao?
“Em nghĩ anh là người thế nào vậy!” Cố Thanh Thiên nhéo tôi một cái, “Cố Thanh Thiên này chỉ có một người đàn bà duy nhất trong đời, đó là em, hiểu chưa?
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh với vẻ mặt không tin nổi.
“Nhìn cái gì? Không tin à?” Cố Thanh Thiên nhướng mày nhìn tôi.
Tôi quay mặt đi: “Không biết!”
“Thế em muốn thử không, em không ở nhà khiến anh nhịn rất lâu rồi…” Giọng anh khàn khàn, nhìn tôi với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Người bỗng thấy lạnh run, tôi còn chưa kịp ngăn cản quần áo đã bị anh lột sạch, tôi đỏ mặt kêu lên: “Cố Thanh Thiên! Anh dừng tay cho em! Có gì từ từ nói, anh đừng có nghĩ là em thích anh thì muốn động chân động tay! Anh dám chạm vào em xem, em báo cảnh sát!”
Vừa nói tôi vừa hung hăng ngắt véo cánh tay anh.
Cố Thanh Thiên kêu lên một tiếng nhăn nhó, “Đồng Kha Kha, em đừng có nghĩ là anh thích em rồi không biết tốt xấu nhé, anh đã hạ mình tới tìm em rồi, em còn muốn thế nào?”
Anh là phái hành động, trong lúc nói chuyện đã dùng sức đè tôi trên sô pha, tôi bị đè không thể nhúc nhích chỉ có thể trừng mắt nhìn anh: “Anh vừa nói cái gì?”
Anh không nói chuyện nữa, chỉ cúi đầu hôn tôi, tôi cố gắng ngăn cản anh: “Cố Thanh Thiên, anh nói rõ đi đã, anh thích em sao?”
Trái tim như muốn ngừng đập, tôi ngừng thở nhìn anh với ánh mắt đầy hy vọng, chờ đợi câu trả lời của anh.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi với đôi mắt như bầu trời đêm mùa hè: “Kha Kha, anh bảo em cho anh thời gian để suy nghĩ, nhưng khoảng thời gian không có em, chẳng ngày nào anh có thể tập trung suy nghĩ, trong đầu anh tràn ngập hình bóng em, anh nhớ em.”
“Từ lần đầu tiên em bỏ đi, anh đã không thể suy nghĩ được gì khác, anh chỉ muốn đi khắp thế gian tìm em, bắt em về bên anh.”
“Ngày em đột nhiên mang Niếp Niếp chạy trốn, anh chỉ thiếu nước lật tung cả Phùng Thị lên, thậm chí anh còn tới Bắc Thành chờ em nửa tháng trời, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là muốn tìm em trở về.”
“Ban đầu anh còn nghĩ, đợi khi tìm thấy em rồi, anh sẽ xích chân em lại, để em không thể bỏ đi được nữa. Sau này anh lại nghĩ nếu em đồng ý quay về, anh sẽ không phạt em, chỉ cần em vui là được, sau đó nữa, anh chỉ muốn em còn sống là tốt rồi…”
“Ngày đó là lỗi của anh khi để Trạch Khôn bị Tạ Yên Duyên bắt cóc, anh giận lắm, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, có lẽ nhờ việc này mà em sẽ trở về, vì thế anh báo cảnh sát.”
“Kết quả em đã thật sự quay về! Kha Kha, lúc anh nhìn thấy em, em có biết anh có cảm giác gì không? Anh muốn ôm lấy em vào lòng, muốn biến em thu nhỏ lại để có thể nhét vào túi, nhưng em lại lạnh lùng với anh, lạnh tới mức anh không dám làm gì, chỉ khi về đêm lén tới nằm bên cạnh em mới có thể ngủ ngon giấc.”
“Lần này em mang con bỏ đi, anh tự bắt mình không được đuổi theo, anh muốn suy nghĩ kỹ cảm giác của anh với em, sau đó anh cảm thấy đại khái đây có lẽ là thích, nhớ em, gọi tên em, không buông được em, muốn mãi mãi được ở bên em…”
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch…
Trái tim đã rất lâu mới đập mạnh như vậy, nó ngày càng đập mạnh theo từng câu từng chữ của anh, mạnh đến mức như muốn nổ tung.
“Cố Thanh Thiên….” Tôi không khỏi khẽ gọi tên anh.
Anh ngắm nhìn tôi, rồi bỗng mỉm cười, nụ cười khiến tôi đau lòng.
“Cố Thanh Thiên, anh sao thế?”
“Kha Kha, thế nào là yêu? Anh không tin vào tình yêu.” Anh hạ giọng nói, vẻ mặt anh mịt mờ không tìm được câu trả lời, “Mẹ anh nói, bà yêu bố anh thật lòng, vì thế mới chấp nhận làm tình nhân, còn sinh con cho ông ấy.”
“Nhưng nếu đó thật sự là tình yêu, thì thật đáng ghê tởm.”
“Lấy danh nghĩa vì yêu để làm tình nhân, phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, sau đó nhét con riêng sinh bên ngoài vào trong gia đình người ta để nhòm ngó gia sản… Vợ của người đó còn thì không dám bén mảng đến, nhưng vừa bỏ đi thì nhào vào tự cho mình là chủ nhân, ngày nào cũng thắm thiết như một đôi vợ chồng hạnh phúc.”
“Anh căm ghét thứ tình yêu như thế, anh vốn cho rằng cả đời này sẽ không dính dáng gì tới hai chữ này!”
“Nhưng em đã xuất hiện trong đời anh, em nói rằng em thích anh, còn hỏi anh có thích em không… Kha Kha, em bảo anh phải trả lời như thế nào? Anh không muốn quan hệ giữa chúng ta trở nên kinh tởm như thế! Nhưng anh lại không thể nói rằng anh không thích em…”
Nhìn thấy lông mày của anh nhăn tít lại, tôi thương xót đưa tay xoa dịu trán anh.
Rốt cuộc anh đã bị giằng xé bao lâu mới chạy tới nói rằng anh thích tôi.
Để nói ra chữ thích này có lẽ anh đã lấy hết mọi tự tôn và sức lực của mình.
“Được rồi!” Tôi chặn môi anh lại trong nước mắt, “Đừng nói nữa! Đó là thích! Hai chúng ta thích nhau, anh thích em, em thích anh, được không nào?”
Anh giữ chặt tay tôi và hôn nhẹ vào lòng bàn tay, “Kha Kha, em hết giận rồi sao?”
“Còn!” Tôi tức giận nhìn anh, “Nói thích em mà giờ mới tới tìm người ta!”
“Em phải cho anh thời gian chuẩn bị chứ, phải tiễn Ôn Nhã Gia đi, thuyết phục mẹ anh.” Anh làm bộ đáng thương nói.
“Tiễn cô ta đi? ” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Anh gật gật đầu: “Cô ta không muốn đi! còn muốn nhân cơ hội ở lại bên anh sống cuộc sống vinh hoa phú quý. Đáng tiếc, mẹ anh đưa cô ta tới không phải để làm vợ anh, thấy cô ta ảo tưởng bèn lập tức đuổi cô ta đi.”
“Em nói có buồn cười không, năm đó cô ta và người nhà đột nhiên bỏ đi là vì cầm tiền của mẹ anh, chuyến này trở về cũng là để lấy tiền của mẹ anh… Vậy mà cô ta còn nói là yêu anh, muốn ở bên anh.”
“Kha Kha, tình yêu thật sự chẳng đáng đồng tiền cắc bạc nào!”
Tên ngốc này, anh không biết trên đời này quý giá nhất chính là tình yêu sao!
Tôi mỉm cười hôn lấy cằm anh: “Đừng nói chuyện này nữa, nói về bác Cố đi, bố anh nói thế nào?”
“Bố anh à…” Anh nhìn tôi một cách kỳ lạ, “Đại khái ông ấy là người ủng hộ anh đưa em và con về nhất. Mẹ anh nói không biết em dùng bùa mê thuốc lú gì khiến ông ấy nổi trận lôi đình với mẹ anh, bắt phải lập tức tìm em về ngay.”
“Ông ấy nhớ cháu rồi.” Tôi cười khẽ.
Cố Thanh Thiên nhìn tôi cười, ánh mắt ngày càng trở nên sâu lắng, ngay lúc tôi cảm giác không đúng thì anh đã hôn lên môi tôi: “Kha Kha..”
Nụ hôn này dài như cả thể kỷ, tôi mềm nhũn ôm lấy anh, mặc kệ anh xoa nắn tôi.
“Kha Kha, sau này không cho phép em bỏ đi nữa!”
Tôi nắm lấy tay anh rồi khẽ gật đầu.
“Anh cũng không được nói một đằng làm một nẻo nữa.”
Mồ hôi của anh chảy xuống người tôi, tôi cố gắng nói, “Cố Thanh Thiên, em thích anh, em muốn cùng anh nhìn bọn trẻ lớn lên, muốn cùng anh sống tới bạc đầu, vì thế em sẽ không bỏ anh đi nữa đâu!”