Tạ Yên Duyên ngồi trên mặt đất nhìn thấy Cố Thanh Thiên lập tức trào nước mắt.
“A Thánh!” Cô ta đáng thương gào lên, “Cứu em…”
Tôi siết chặt nắm đấm, nhìn Cố Thanh Thiên từng bước từng bước một đi về phía tôi, sau đó lạnh lùng lướt ngang qua tôi, đến đỡ Tạ Yên Duyên dậy.
“A Thánh, hình như em bị trẹo chân rồi, đau quá.” Tạ Yên Duyên ôm cánh tay Cố Thanh Thiên khóc lóc làm nũng.
Cố Thanh Thiên cúi xuống xem, cau mày nói, “Hình như đúng là trẹo thật, để anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần, em không đi bệnh viện đâu, A Thánh, anh đưa em về nhà đi, em không dám ở đây nữa đâu, nếu còn ở lại đây nữa chỉ sợ cái mạng này của em cũng không còn.” Tạ Yên Duyên lau nước mắt nói.
Cố Thanh Thiên ừ một tiếng, đỡ cô ta chậm rãi đi ra ngoài, lúc đi ngang qua tôi cuối cùng cũng liếc tôi một cái, “Lúc về tôi sẽ tính sổ với cô sau.”
Dáng vẻ lạnh băng của anh khiến tôi lạnh cả người, trơ mắt nhìn theo bọn họ dần dần đi xa, sau khi cánh cổng lớn đóng lại, tôi mới buông lỏng nắm đấm đang siết chặt, ôm lấy cơ thể đang không kiềm chế được run lên bần bật.
Tôi vừa nói cái gì? Vừa làm cái gì? Có phải là Cố Thanh Thiên đã nhìn thấy rồi không? Nhất định anh ấy cảm thấy tôi rất đáng sợ, đúng không?
Nhớ đến ánh mắt thoáng vẻ thất vọng vừa rồi của anh, tôi lại thở dài.
Cố Thanh Thiên, không phải em cố ý là thế đâu, chỉ là em… em…
Chỉ là em không cam lòng, không chịu đựng nổi khi ở trong ngôi nhà này, em không chịu đựng nổi mẹ của anh, nếu như không có con đường nào để xả cảm xúc này ra chỉ sợ em sẽ phát điên.
Mà Tạ Yên Duyên vừa rồi đã hoàn toàn khiến tôi phát điên, nhưng sau khi trút hết cảm xúc ra rồi tôi lại cảm thấy càng khó chịu.
Hít một hơi thật sâu, vừa định đi thì tôi lại nhìn thấy Cố Hồng Minh và Điền Lam dẫn Niếp Niếp quay về.
Bọn họ mỗi người một bên cầm tay Niếp Niếp, trên gương mặt là nụ cười mỉm, mà Niếp Niếp thì cười khanh khách không ngừng, cảnh tượng này thật giống một bức tranh hài hòa.
Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ bước vào, mãi đến khi Niếp Niếp gọi to mẹ, giãy khỏi tay bọn họ đưa tay vẫy vẫy đòi chạy về phía tôi, tôi mới sực tỉnh, cúi xuống đón con bé.
“Đứng đần ra đó làm gì, thật là ngứa mắt.” Điền Lam vừa rồi vẫn còn tươi cười vui sướng lập tức sa sầm xuống lườm tôi một cau, sau đó nhìn xung quanh một vòng, “Yên Duyên đâu rồi?”
Tôi ôm Niếp Niếp, thản nhiên nói, “Cô Tạ đi rồi.”
“Đi rồi? Sao không chào hỏi gì mà đã đi rồi? Việc này không giống tác phong của Yên Duyên.” Điền Lam kinh ngạc nói.
Tôi không muốn nói nhiều, định bế Niếp Niếp đi, nhưng Điền Lam không bỏ qua cho tôi: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải cô bắt nạt Yên Duyên, đuổi con bé đi đó chứ?”
“Tôi làm sao dám bắt nạt cô Tạ, bác gái lo lắng quá rồi.”
Không nói tiếp với bà ta nữa, tôi bế Niếp Niếp nhanh chóng đi lên gác.
Tôi loáng thoáng nghe thấy Điền lam nói với Cố Hồng Minh về chuyện của Tạ Yên Duyên.
Nếu như bọn họ biết tôi đẩy ngã Tạ Yên Duyên chắc là sẽ lập tức đuổi tôi ra khỏi cửa nhỉ? Tôi thật nông nổi quá.
Chạy thẳng một mạch về phòng, chị Linh kinh ngạc nhìn tôi, “Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao vẻ mặt của cô lại khó coi thế kia?”
Tôi lắc đầu để Niếp Niếp chơi với em, sau đó nói với chị Linh là tôi muốn yên tĩnh một mình, rồi trốn vào một gian phòng trống khác.
Cố Thanh Thiên.
Tôi cắn môi nhìn điện thoại, cảm giác mình nên gọi một cuộc điện thoại để giải thích.
Anh biết tính tôi, tôi không phải là loại người thích gây sự, là do Tạ Yên Duyên dồn ép tôi đến mức tôi mất kiểm soát.
Hơn nữa, tôi còn muốn biết tại sao hai ngày hôm nay anh không về, có thật là anh ở cùng với Tạ Yên Duyên không.
Không! Không phải đâu! Tôi ôm đầu, lắc mạnh.
Cố Thanh Thiên không phải là loại người như thế, phải dựa vào cách ngủ với Tạ Yên Duyên để đạt được sự giúp đỡ của cô ta, điều này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng lấy hết dũng khí để gọi điện thoại cho Cố Thanh Thiên.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe máy, lúc giọng của Cố Thanh Thiên vang lên ở đầu dây bên kia, tôi cố gắng lắm mới giữ được cho giọng mình không run rẩy.
“Ừm.” Giọng anh bình thản, không nghe ra cảm xúc gì.
Tôi cắn răng, “Anh đang ở đâu vậy? Tối nay anh có về không? Em có chuyện cần giải thích với anh.”
“Không cần!” Cố Thanh Thiên đáp, “Tôi thấy không có gì đáng phải giải thích cả.”
Thái độ của anh khiến tim tôi chết lặng, cuối cùng tôi không nhịn đươc nữa hỏi. “Bây giờ anh đang ở đâu? Có phải đang ở cùng Tạ Yên Duyên không? Có phải mấy ngày hôm nay hai người đều ở bên nhau đúng không, Cố Thanh Thiên, anh…”
“Em nói vớ vẩn cái gì đấy?” Cố Thanh Thiên lạnh lùng ngắt lời tôi, “Tôi không muốn cãi nhau với em, em tự kiểm điểm lại bản thân đi!”
Anh nói rồi cúp máy luôn, không hề cho tôi chút thời gian nào để phản ứng.
Tôi không cam lòng gọi lại cho anh lần nữa, nhưng anh không nghe máy, cuối cùng là tắt máy hẳn.
Nghe giọng nói lạnh lùng thông báo đối phương đã tắt máy, mắt tôi hoa đi, sầm tối.
Anh ghét bỏ tôi rồi?
Vậy là cuối cùng anh cũng nhận ra ưu điểm của Tạ Yên Duyên.
Nghĩ đến việc có lẽ Cố Thanh Thiên đã trở nên căm ghét tôi, cuối cùng quyết định ở bên Tạ Yên Duyên, tim tôi như thể bị ai đó cầm con dao cùn khoét một lỗ, phần còn lại của trái tim đau đớn rúm ró lại, tay chân không khống chế được run bần bật.
Sao lại đau đến vậy?
Cho dù là lúc bị Hạng Chương phản bội tôi cũng không đau đến thế.
Tôi ôm ngực, muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ tưởng tượng ra cảnh Cố Thanh Thiên đuổi tôi đii, tôi lại cảm thấy không sống nổi nữa.
Thế mà tôi lại yêu anh nhiều đến vậy sao?! Anh có biết không?
Ngẩn ngơ ngồi trong phòng mất một lúc lâu, mãi đến khi tiếng khóc của Trạch Khôn vang lên tôi mới sực tỉnh, xoa xoa cái đầu gối đã tê mỏi, tôi vỗ mạnh vào mặt, ra lệnh cho bản thân phải kiên cường lên.
Cho dù tôi và Cố Thanh Thiên có thế nào tôi cũng là mẹ của hai đứa trẻ, tôi không thể để tình cảm ảnh hưởng được, tôi có nhiệm vụ phải nuôi dạy tốt hai đứa.
Trở về phòng ngủ, Trạch Khôn khóc đến mức mặt mũi đỏ bừng, tôi xót xa vội đi đến bế con lên.
“Chị Linh, thằng bé lại làm sao vậy?”
Thực ra Trạch Khôn ngoan hơn Niếp Niếp, rất ít khi khóc quấy nhiều như vậy, không giống Niếp Niếp hồi đó, nhất định phải ra ngoài mới nín, ở nhà dỗ ngủ là lại khóc to.
Chị Linh cười khổ, lắc đầu nói, “Tôi cũng không biết, vừa nãy cậu ấy vừa ngủ một giấc với cô chủ nhỏ, tỉnh lại là khóc, nhưng cô bế một hồi lại nín, xem ra là theo mẹ, đang đòi mẹ thôi.”
Tôi phì cười nhìn Trạch Khôn, “Con đúng là đồ xấu tính.”
Hai mắt thằng bé vẫn còn vương nước mắt nhìn tôi cười khì khì, phì bong bóng.
Tối đến, Cố Hồng Minh không gọi tôi xuống ăn cơm nữa, chắc định ở một mình với Điền Lam. Tôi vừa dỗ con vừa ngóng Cố Thanh Thiên về, trông đến mòn con mắt.
Nhưng lại một đêm nữa Cố Thanh Thiên không về, tôi ngẩn ngơ tựa vào đầu giường đợi đến khi trời sáng, không chút buồn ngủ.
Anh thật sự trách tôi, hận tôi! Tôi nghĩ.
Ăn sáng xong, hiếm khi Cố Hồng Minh muốn ra ngoài, nói rằng muốn đưa Điền Lam đi dạo.
Sau khi tiễn họ đi rồi, tôi lại thử gọi điện cho Cố Thanh Thiên, kết quả điện thoại vửa mới reo, anh đã đứng trước cửa.
Tôi đặt điện thoại xuống, kinh ngạc vui mừng nhìn anh, “Cố Thanh Thiên, anh về rồi sao?”
Anh cau mày nhìn tôi, vẻ mặt không cảm xúc bước đến gần, “Em tìm tôi có việc gì?”
“Em…” Tôi há miệng định giải thích chuyện ngày hôm qua giữa tôi và Tạ Yên Duyên, nhưng lời đã đến bên miệng tự dưng lại không nói được nữa, “Có chút việc gấp…”
“Nói đi!” Anh hơi mất kiên nhẫn bóp trán.
“Hôm qua mẹ em gọi điện đến bảo em hỏi anh, em trai em sắp đi thực tập rồi, liệu có thể hỏi anh một chút xem cho nó vào tập đoàn Thiên Hoa thực tập được không?”
Tôi nói liền một mạch, nhìn thấy vẻ mặt anh khó chịu, lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Công ty con của tập đoàn Thiên Hoa cũng được, chỉ là thực tập mà thôi…”
Dần dần tôi cũng im lặng, bởi vì vẻ mặt của Cố Thanh Thiên rất khó coi.
Không khí xung quanh dường như trở nên rất loãng, cuối cùng đọng lại khiến người ta không cách nào thở nổi, tôi bất giác ngừng thở, nhìn chăm chăm vào anh.
Sau một hồi tẻ ngắt, Cố Thanh Thiên lên tiếng, “Chỉ thế thôi? Không có chuyện gì khác?”
Tôi gật đầu sau đó lại vội vàng lắc đầu.
Bây giờ anh đã rất không vui rồi, nếu như tôi còn làm phiền anh vì chuyện của Tạ Yên Duyên nữa thì e rằng kẻ cuối cùng gặp phiền phức sẽ là tôi.
“Tôi biết rồi.” Cố Thanh Thiên không nhìn tôi, “Bây giờ tôi rất mệt cần nghỉ ngơi, em sửa sang lại tư liệu về em trai em, khi nào tôi dậy thì đưa cho tôi.”
Cố Thanh Thiên nói với vẻ mặt không chút cảm xúc, rồi trở về phòng ngủ.
Tôi đứng trong phòng khách một lúc lâu mới sực tỉnh, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, muốn đi tìm anh hỏi xem nhưng lại thấy anh nằm trên giường thiếp đi mà quần áo vẫn chưa thay, chăn cũng không đắp.
Thiếp đi nhanh như vậy rốt cuộc là anh mệt đến mức nào, buồn ngủ đến mức nào? Vậy mà tôi cứ luôn làm phiền anh.
Thở dài xót xa ân hận, tôi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cởi giày cho anh, rồi cần thận lấy chăn đắp cho anh, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Tôi vào thư phòng gọi điện cho em trai, bảo nó gửi cho tôi một bản sơ yếu lí lịch, em trai tôi ở đầu dây bên kia lập tức trở nên kích động: “Chị, Cố Thanh Thiên đồng ý cho em vào tập đoàn Thiên Hoa rồi à? Anh ta định cho em chức vị gì?”
“Chỉ là một công việc thực tập mà thôi, làm gì có chức gì?” Tâm trạng tôi rất phiền muộn, không để ý đến giọng điệu của em trai, không tập trung nói, “Em mau gửi sơ yếu lí lịch qua đây cho chị, lát nữa chị đưa cho anh ấy xem, còn về phần sắp xếp cho em vào đâu thì đó là tùy thuộc vào anh ấy.”
“Chị, với quan hệ của chị và anh ta tại sao không thể sắp xếp cho em một chức vị được chứ?” Em trai tôi cười hì hì nói, “Chị phải nói anh ta chứ, không được thì cứ nói ngọt nhiều vào.”
“Em đang nói vớ nói vẩn cái gì đấy!” Tôi cau mày ngắt lời nó, không dám tin rằng em mình lại có thể nói như vậy với mình.
“Vớ vẩn cái gì chứ, chị vẫn còn muốn giấu em à? Cho xin đi, quan hệ giữa chị và anh ta thằng ngốc nhìn một cái cũng biết đấy ạ!” Em trai tôi giễu cợt, thế mà tôi lại nghe được sự trào phúng trong giọng nói của nó.
“Giữa chị và anh ấy… không đơn giản giống như em nghĩ đâu, em đừng có nghĩ linh tinh, mau gửi cho chị sơ yếu lí lịch.”
Có rất nhiều thứ giữa anh và tôi không thể nói rõ được, tôi lập tức chuyển chủ đề.