“So với Trầm Ngọc, bản thân dường như có phần lơi lỏng hơn”. Hàn Phong hổ thẹn nghĩ.
Nhưng, Hàn Phong cũng phải bội phục sự kiên trì của Trầm Ngọc, có lẽ chính vì sự kiên trì này mà cô mới đi đến được hôm nay.
– Hàn Phong! Mau lại đây xem!
Trầm Ngọc xoay người, nhìn Hàn Phong đứng đó có chút mơ màng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Hồi thần lại, Hàn Phong bước đến bên Trầm Ngọc. Lúc này Trầm Ngọc đang cầm một hộp gấm nhỏ trong tay, bên trong đựng một viên đan được màu xanh lá.
Một mùi thơm nồng đậm thỉnh thoảng lại tỏa ra từ viên đan được màu xanh.
– Đây là… bát phẩm đan dược?
Hàn Phong kinh ngạc nhìn viên đan được màu xanh trước mặt, ngạc nhiên hỏi.
Trầm Ngọc thấy Hàn Phong ngạc nhiên như vậy, trong lòng vui sướng vô cùng. Thời gian vừa rồi, cô phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Hàng đêm, trong lúc mọi người đã say ngủ hoặc là đang xếp gối tu luyện thì cô vẫn miệt mài với công việc luyện đan của mình.
Trước đây không biết cô đã thất bại bao nhiêu lần, sau đó dần dần mới học được cách nắm bắt các loại đan dược cũng như quá trình luyện chế, những kiến thức này không phải tự nhiên có được mà phải trải qua vô số những lần thử nghiệm không ngừng.
Gần hai tháng này, vốn dĩ số nguyên liệu mà Trầm Ngọc tiêu hao cộng vào đã gần một vạn kim tệ, tất cả là vì đẳng cấp luyện dược của cô quá thấp, nguyên liệu sử dụng đều là những thứ phổ thông nếu không thì sự tiêu hao đó còn không biết còn nhiều đến mức nào nữa.
Hôm qua, trải qua hai tháng không ngừng nổ lực, Trầm Ngọc giấu Hàn Phong, bí mật thu thập những nguyên liệu mà mình cần.
Cả ngày hôm nay, cô nhốt mình trong phòng luyện dược, bắt đầu cẩn thận luyện chế viên đan dược mà cô hằng mơ ước.
Nhìn viên bát phẩm đan dược trước mặt, Hàn Phong không thể nói là không kinh ngạc, hắn không biết nhiều về bát phẩm đan dược, nhưng vẫn có thể nhận ra từ màu sắc và mùi thơm của nó.
– Là cô luyện chế?
Hàn Phong nhìn Trầm Ngọc, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Trầm Ngọc vui vẻ nói:
– Đúng vậy! Thế nào?
– Cô đã vào cảnh giới luyện dược đại sư?
Hàn Phong cố kìm nén cảm giác chấn động trong lòng.
Bị Hàn Phong hỏi vậy, Trầm Ngọc lắc lắc đầu, rõ ràng vẫn chưa hài lòng với năng lực bản thân, buồn rầu nói:
– Vẫn chưa, ta bây giờ có lẽ là trung phẩm luyện dược sư cảnh giới, còn cách thượng phẩm một bước nữa.
Trung phẩm luyện dược sư?
Cho dù là trung phẩm luyện dược sư, Hàn Phong cũng rất kinh ngạc. Hắn nhớ Trầm Ngọc mới tiến nhập hạ phẩm luyện dược sư chưa được bao lâu, mới có hai tháng sao cô đã lại tấn cấp lên trung phẩm.
Hơn nữa theo như cô nói, cô còn cách thượng phẩm luyện dược sư cảnh giới một bước nữa.
Tốc độ tấn cấp này chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.
Chỉ có điều, Hàn Phong lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó là chưa nghe thấy trung phẩm luyện dược sư luyện chế ra bát cấp đan dược bao giờ.
Cho dù là thượng phẩm luyện dược sư, muốn luyện chế ra bát phẩm đan dược, tỷ lệ thành công chỉ gần một nửa, Trầm Ngọc chỉ là trung phẩm luyện dược sư cảnh giới mà đã có thể luyện chế ra bát phẩm đan dược.
Bảo Hàn Phong không chấn động sao được.
Nhưng khi Hàn Phong nhận viên đan dược màu xanh lá từ tay Trầm Ngọc, cẩn thận quan sát, trong đầu bỗng có một chút minh ngộ. Hắn lên tiếng hỏi:
– Đây là thanh liên bảo đan mà cô nghiên cứu ra lúc còn ở trong Lâm gia mà?
Trầm Ngọc gật gật đầu, ấm ức nói:
– Dược phương cũng là do ta vô tình nghĩ ra, không biết có được hay không nên mới đi hỏi Thượng Quan Vô Ngã, ai ngờ hắn tham lam, không chỉ muốn cướp dược phương của ta mà còn vu oan cho ta!
Hàn Phong đương nhiên hiểu cảm giác của Trầm Ngọc.
Nhìn viên thanh liên bảo đan trong tay, Hàn Phong hiểu ra một chút vấn đề.
Bởi vì dược phương của thanh liên bảo đan do Trầm Ngọc nghiên cứu ra nên về lý mà nói, cô rất hiểu cách luyện chế nó. Co dù chỉ có trung phẩm luyện dược sư cảnh giới, nhưng dựa vào trình độ am hiểu dược phương, cộng thêm mấy ngày liền liên tục luyện chế các loại đan dược, trong lòng vừa hay có chút cảm ngộ, mới giúp cô may mắn luyện ra bát phẩm thanh liên bảo đan.
Nhưng không thể phủ nhận thiên phú cường đại của Trầm Ngọc cùng với nỗ lực trong suốt hai tháng qua của cô.
Mấy ngày sau, Hàn Phong đưa Trầm Ngọc vào trung tâm Hồng Diệp Thành.
Đây là nơi có nhiều người qua lại nhất.
– Hàn Phong, hôm nay ngươi định đưa ta đi đâu?
Trầm Ngọc không ngừng nhìn ngó xung quanh, hiếu kì hỏi.
Hàn Phong đi bên cạnh cô, cười nhẹ, nói:
– Ta thấy cô ở trong phòng luyện dược sắp mốc người lên rồi nên đặc biệt dẫn cô đi chơi.
Trầm Ngọc nghe vậy, cảm động, nở một nụ cười rạng rỡ. Trong lòng cô, Tiểu Bạch đang nằm dài lười biếng, hai mắt khéo hờ, tinh thần có chút uể oải.
– Tiểu Bạch gần đây làm sao mà cứ ngủ từ sáng đến tối, liệu có vấn đề gì không?
Trầm Ngọc lo lắng nhìn Tiểu Bạch.
Hàn Phong đương nhiên biết tại sao Tiểu Bạch lại buồn ngủ nhưng không nói với Trầm Ngọc, bình thản nói:
– Yên tâm, nó không làm sao đâu.
– Ồ!
Mặc dù không hiểu gì, nhưng Trầm Ngọc luôn tin tưởng vào những gì Hàn Phong nói.
Mấy ngày trước, từ sau khi đưa thanh liên bảo đan cho Hàn Phong xem và được Hàn Phong hết lời khen tặng, trong long Trầm Ngọc có chút ngọt ngào.
Sau đó, cô kiên quyết đưa thanh liên bảo đan cho Hàn Phong, Hàn Phong cũng không khách khí vì thứ này có để lại cho Trầm Ngọc cũng không có tác dụng gì.
Thanh liên bảo đan thuộc về bát phẩm đan dược, dược tính cực mạnh, Hàn Phong nếu như uống luôn bây giờ mặc dù đấu khí vẫn có thể tăng trưởng nhưng làm vậy là quá lãng phí, với dược hiệu của thanh liên bảo đan này, Hàn Phong định đợi thực lực hắn khi nào lên đến nhân giai cửu phẩm thì mới lấy ra trùng kích địa giai cảnh giới.
Hơn nữa với tộc độ tu luyện hiện nay của hắn, muốn tấn thăng lên nhân giai cửu phẩm, thời gian cần dùng cũng không nhiều.
Sau khi đưa thanh liên bảo đan cho Hàn Phong, Trầm Ngọc còn nói luôn cả dược phương với hắn.
Nhưng Hàn Phong chỉ ghé mắt nhìn qua một lát, hắn không có nhiều hứng thú với dược phương.
Mặc dù bát phẩm đan dược vô cùng quý giá nhưng Hàn Phong biết bát phẩm đan dược không có dưới mười loại, nên thanh liên bảo đan đối với hắn mà nói không có sức hấp dẫn quá lớn. Đây cũng chính là lí do khiến Hàn Phong chưa từng hỏi Trầm Ngọc vấn đề liên quan đến dược phương.
So với dược phương thanh liên bảo đan, Hàn Phong coi trọng thiên phú của Trầm Ngọc hơn, một người rất có thể sẽ trở thành luyện dược tông sư, một dược phương bát phẩm đan dược sao có thể sánh được.
Trong mắt Hàn Phong, Thượng Quan Vỗ Ngã – người trước đây đã cướp dược phương của Trầm Ngọc là một kẻ vô cùng ngu ngốc, nếu như hắn coi trọng thiên phú của Trầm Ngọc, chỉ vần bồi dưỡng cho cô thật tốt, tương lại chắc chắn sẽ có tác dụng.
Hơn nữa Thượng Quan Vô Ngã chỉ vì một dược phương bình thường mà muốn giết chết Trầm Nhọc, một kẻ ngu ngốc như vậy sao xứng trở thành luyện dược đại sư.
Trong lúc Hàn Phong còn đang bận suy nghĩ thì một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên giữa dòng người.
– Tránh ra! Tránh ra cho ta! Mù à, bảo tránh đường không nghe thấy sao!
Tiếng quát vừa xuất hiện, dòng người lập tức trở nên xao động bất an.
Hàn Phong ngước mắt nhìn, phát hiện phía trước là một thanh niên ăn vận vô cùng hoa lệ, xem ra thân phận cũng không phải bình thường, người này đang nhìn đám đông có chút hoảng loạn bằng ánh mắt rất hài lòng.
Trước mặt người thanh niên đó là một con liệt phong thú chỉ cao một nửa đầu người, đang há miệng nhe răng không ngừng dọa dẫm những người xung quanh.
Chẳng trách dòng người lại xao động như vậy, liệt phong thú là một loại ma thú rất hung dữ, thực lực càng không yếu, sắp tiếp cận địa giai. Hàn Phong thầm nghĩ.
Mặc dù liệt phong thú đang hung hăng nhìn vào đám đông xao động xung quanh nhưng vẫn có thể coi như khắc chế, không hung tính đại phát lao về phía trước.
Trầm Ngọc nhìn thấy liệt phong thú, kêu lên một tiếng kinh hoảng, sợ hãi nép sát sau lưng Hàn Phong, thì thầm hỏi:
– Sao trong thành lại xuất hiện một thứ đáng sợ như vậy!
– Nhìn bộ dạng có vẻ như nó là vật nuôi của người phía sau.
Hàn Phong nhẹ giọng nói.
Trầm Ngọc nghe vậy, có chút không hiểu, thì thầm nói:
– Ai lại rỗi hơi, vô duyên như vậy, nuôi một con ma thú nguy hiểm làm vật nuôi, không sợ nó làm bị thương người khác à.
Hàn Phong nghe Trầm Ngọc nói vậy, không khỏi liếc nhìn Tiểu Bạch đang nằm trong lòng cô, bụng thầm nghĩ: Nếu như cô biết Tiểu Bạch là thiên giai ma thú, chắc cô không nói vậy đâu nhỉ.
Trầm Ngọc mặc dù biết Tiểu Bạch là con của cửu u bạch hổ mà cô nhìn thấy trong U Ám sâm lâm, nhưng bởi vì Tiểu Bạch không để lộ sức mạnh của mình ra ngoài, nên Trầm Ngọc chỉ coi nó như một vật nuôi bình thường. Điều duy nhất khiến Tiểu Bạch trở nên đặc biệt là nó ăn nhiều hơn những vật nuôi khác một chút.
Người thanh niên nhìn đám đông hoảng loạn, vẻ mặt đắc ý vô cùng, giơ tay vuốt nhẹ liệt phong thú, vênh váo tiến lên phía trước.
Người thanh niên đi đến đâu, dòng người rẽ ra đến đó như sợ chọc giận đối phương, hoặc cũng có thể nói sợ chọc giận con liệt phong thú trước mặt đối phương.
Ngộ nhỡ nó hung tính đại phát, người thường không có khả năng ngăn chặn.
Hàn Phong thấy người thanh niên bước đến, hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng không thích gây chuyện nên kéo Trầm Ngọc sang một bên.
Chỉ có điều người thanh niên lúc đi qua chỗ Hàn Phong, đắc ý nhìn khắp đám đông một lượt, vô tình nhìn thấy Trầm Ngọc đang đứng nép sau lưng Hàn Phong, hai mắt lập tức sáng rực.
Vỗ nhẹ lên cái lưng đầy những vẩy cứng của liệt phong thú, người thanh niên tiến đến trước mặt Trầm Ngọc, cười hì hì nói:
– Không ngờ ở Hồng Diệp Thành này vẫn có thể gặp được một cô gái dễ thương như vậy, cô nương định đi đâu vậy?
Trầm Ngọc cảm thấy rất ghét nụ cười của hắn, lại thấy con liệt phong thú đang chằm chằm nhìn vào mình, đôi mắt to tròn thỉnh thoảng ánh lên lục quang tăm tối khiến Trầm Ngọc không khỏi rùng mình, nép sát vào Hàn Phong một cách vô thức.
Nhìn hành động này của Trầm Ngọc, người thanh niên mới chuyển sự chú ý sang phía Hàn Phong.
Hàn Phong ăn vận bình thường, nhìn bộ dạng chắc chỉ là một kẻ thường dân. Nghĩ đến đây, người thanh niên không khỏi lộ ra một nụ cười khinh miệt, nói:
– Cô nương, tên tiểu tử này ăn vận quá nghèo nàn, sao phải theo hắn chịu khổ làm gì. Ta thấy cô nên theo ta thì tốt hơn, chỉ cần hầu hạ bổn thiếu gia thật tốt, đảm bảo cô có gấm vóc nhung lụa mặc cả đời, cô thấy thế nào?
Trầm Ngọc nghe vậy, nổi giận đùng đùng, nhổ phì một tiếng, quát:
– Thật không biết xấu hổ!
– Hắc hắc! Cô bé, Bạch Triển Phong ta chịu mở lời hỏi thăm đã là cho cô thể diện rồi, cô đừng có mà không biết tốt xấu, không lẽ cô tưởng chỉ cần dựa vào tên tiểu tử này là có thể ngăn được ta sao? Ta khuyên cô ngoan ngoãn nghe lời, đừng để ta phải ra tay, ngộ nhỡ không cẩn thận làm bị thương làn da nõn nà này, ta sẽ đau lòng lắm!
Người thanh niên vênh váo nói.
Bạch Triển Phong vừa dứt lời, hai tên gia nộ đi sau lập tức ập đến, hung hăng nhìn Hàn Phong hòng bảo hắn nên biết điều.
Trước ánh mắt khiêu khích của hai tên nô bộc, Hàn Phong lạnh sắc mặt, hắn không thích gây chuyện nhưng không có nghĩa là hắn sợ, huống hồ chỉ là hai tên nô bộc cỏn con.
Hàn Phong tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn thẳng ba người.
Bạch Triển Phong thấy vậy, không khỏi cười khẩy, đang định lên tiếng.
Ai ngờ Tiểu Bạch đang ngủ trong lòng Trầm Ngọc cũng bị giọng nói của hắn ta làm phiền, không khỏi ngẩng cái đầu tròn tròn, nhìn mấy người trước mặt rít lên mấy tiếng khe khẽ.
Bạch Triển Phong nghe tiếng Tiểu Bạch rít, cười nói:
– Không nhìn ra thứ nhỏ bé này cũng biết bảo vệ chủ, nhưng thật đáng tiếc, mày chỉ là một thứ vật nuôi vô dụng mà thôi.
Ai ngờ, hắn vừa nói xong, liệt phong thú oai phong hiển hách bên cạnh hắn đột nhiên rùng mình, bốn chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, sợ hãi nhìn Tiểu Bạch, run lên từng hồi.
Bạch Triển Phong vốn dĩ đang đắc ý, thầm nghĩ đợi đưa được Trầm Ngọc về rồi sẽ nhàn nhã hưởng thụ, ai ngờ liệt phong thú của mình giống như bị kích thích quá mức, cả người mất hết sức lực, nằm bẹp trên mặt đất.
Bạch Triển Phong ngỡ ngàng, chẳng buồn quan tâm đến những thứ khác, vội vàng chạy đến bên liệt phong thú, phát hiện liệt phong thú lúc nãy còn oai phong lẫm liệt bây giờ đang quỳ mọp dưới đất, hơn nữa dưới chân nó còn có một vũng nước lớn, ngửi rõ mùi khai nồng nặc xộc vào mũi.
Nhìn bộ dang liệt phong thú, sắc mặt Bạch Triển Phong âm u bất định, hắn phải mất một món tiền lớn mới mua được liệt phong thú, vốn định hôm nay dẫn ra ngoài kiếm chút uy phong, ai ngờ bây giờ nó lại gây ra cảnh tượng mất mặt đến vậy.
– Là chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Bạch Triển Phong thất sắc, rống lên giận dữ với hai tên gia nô bên cạnh.
Hai tên gia nô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời không đưa ra được câu trả lời.
– Thiếu gia, bọn con cũng không biết!
Bọn chúng sao có thể biết, con vật tưởng như vô hại trong lòng Trầm Ngọc lại là một thiên giai ma thú. Lúc nãy Tiểu Bạch rít lên, kì thực không nhắm vào liệt phong thú, nhưng trên người nó có thiên giai khí thế bẩm sinh, khiến những con ma thú có trí tuệ thấp như liệt phong thú sợ vỡ mật.
Những người xung quanh vừa bị liệt phong thú làm cho sợ hãi, bây giờ thấy bộ dạng thảm hại như gặp phải cái gì đáng sợ lắm của nó, không khỏi lộ ra một nụ cười chế giễu.
Bạch Triển Phong nhận ra thần sắc giễu cợt của đám đông xung quanh, giận dữ quát:
– Nhìn cái gì, mau cút sáng một bên!
Nói đoạn, Bạch Triển Phong lại quay sang hung hăng nhìn liệt phong thú đang quỳ mọp dưới đất, giận dữ mắng:
– Đúng là phế vật! Hai ngươi mau lại kéo con súc sinh này về, đừng đứng lại đây cho thêm mất mặt nữa!
Sau đó, Bạch Triển Phong không ở lại đó nữa mà đẩy đám đông rảo bước rời đi. Quên luôn cả Trầm Ngọc mà hắn định trêu chọc.
Hai tên gia nô sau lưng lúc này chỉ biết nhăn nhó, cố nhịn mùi lạ, kéo liệt phong thú đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi đám đông, đuổi theo chủ nhân chúng.
Nhìn những biến hóa trước mặt, Trầm Ngọc cũng có chút ngây ra, không hiểu liệt phong thú sao lại vậy, không khỏi ngạc nhiên nói:
– Xảy ra chuyện gì vậy? Con ma thú đáng sợ đó sao lại đổi nhiên trở nên như vậy?
Hàn Phong nhìn bộ dạng nghi hoặc của Trầm Ngọc, cười cười không giải thích, liếc nhìn Tiểu Bạch vẫn đang nằm trong lòng Trầm Ngọc, Tiểu Bạch cũng chuyển cho Hàn Phong một cái nhàn đắc ý.
Sự việc vừa rồi đối với hắn mà nói, chỉ là một khúc nhạc đệm.
Sau khi người thanh niên rời đi, đám đông cũng dần dần lấy lại sự ồn ào vốn có của nó.
Hàn Phong dẫn Trầm Ngọc đến cửa hàng mà La Mạn mới mua.
Hôm nay họ ra phố, đương nhiên không đơn thuần chỉ là dẫn Trầm Ngọc đi chơi, đối tượng hợp tác số một của hắn lúc này đang bận rộn chạy đôn chạy đáo xây tửu lầu, hắn không tiện một mình ngồi nhà nhàn nhã.
Vừa đến ngoài cửa tiệm thì La Mạn bên trong đã phát hiện ra hai người, vội chạy ra đón.
– Hai người đến rồi!
La Mạn mặc dù đang rất bận rộn nhưng thấy Hàn Phong và Trầm Ngọc đến, vẫn dừng lại hết công việc trong tay, tươi cười chào hỏi.
– La Mạn, có cần giúp đỡ gì không?
Trầm Ngọc nhìn bộ dạng bận rộn của mấy người họ, cười hỏi.
– Ồ! Tiểu thư Trầm Ngọc thân yêu, những chuyện như thế này sao dám phiền đến cô chứ, yên tâm đi! Cũng gần xong rồi, chỉ còn đợi khai trương nữa thôi.
La Mạn nói với Trầm Ngọc.