Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, Lâm Nguyệt liền vội vàng chạy tới tìm Hàn Phong.
Mà lúc này, Hàn Phong cũng vừa trong tu luyện tỉnh lại.
Một đêm tu luyện, hắn cảm giác được đấu khí dùng một tốc độ khó tin nhanh chóng tụ tập. Với kinh nghiệm kiếp trước của hắn thì có lẽ qua vài ngày nữa là hắn có thể đạt tới Nhân giai nhị phẩm.
– Tiểu Phong, tốt quá, ngươi không có việc gì!
Hàn Phong vừa ra khỏi phòng liền thấy Lâm Nguyệt đang vừa vỗ ngực vừa thở dốc nói.
Hắn nghi hoặc hỏi:
– Sư phụ, người làm sao thế?
Lâm Nguyệt điều hoà hơi thở một chút rồi có chút sợ hãi nói:
– Trong tông xuất hiện đại sự, Giang Hạ Phi và Giang Hiên Bạch đều bị người ám toán, hai tân đệ tử của Giang Hạ Phi cũng bị ngộ hại. Tông chủ và mấy vị trưởng lão đang điều tra việc này. Ta mới từ chỗ sư phụ ta trở về, liền chạy tới đây xem ngươi có sao không.
– Chết?
Hàn Phong làm bộ mặt kinh ngạc hỏi, nhưng trong lòng hắn rất bình tĩnh. Bất quá khi nghe có hai tân đệ tử cũng chết, hắn lại có chút nghi hoặc. bản thân hắn rõ ràng chỉ giết có hai người, như thế nào lại biến thành bốn?
Thấy sắc mặt kinh ngạc của Hàn Phong, Lục Minh còn tưởng hắn đang sợ hãi, nên nàng cầm tay hắn, nhẹ nhàng trấn an:
– Tiểu Phong, không cần sợ, người chết đều là đồ đệ và bản thân Giang Hạ Phi. Tông chủ và mấy vị trưởng lão đoán rằng Giang Hạ Phi đã đắc tội cao nhân nào đó nên mới khiến người đó nổi giận ra tay giết toàn bộ bốn thầy trò bọn họ.
– Vậy hai gã tân đệ tử là ai?
Hàn Phong hiếu kỳ hỏi. Kỳ thực hắn chủ yếu muốn biết người bị giết thứ tư là ai.
– Lục Minh và Hạ Thông.
Lâm Nguyệt nói.
Nguyên lai là Hạ Thông, Hàn Phong đột nhiên nhớ tới lúc tối qua có nghe Giang Hạ Phi nói với Giang Hiên Bạch là hắn đã làm cho Hạ Thông không thể mở miệng được nữa, thì ra là ý này.
Xem ra, mình bất ngờ hạ thủ khiến Giang Hạ Phi không kịp xử lý thi thể của Hạ Thông. Xem ra Giang Hạ Phi cũng là hạng người thủ đoạn độc ác.
May mà bọn chúng đều đã chết, không cấu thành uy hiếp gì đối với hắn nữa.
Hàn Phong lại dò hỏi Lâm Nguyệt vài vấn đề, biết tông chủ đối với việc này cũng không có đầu mối nên chỉ phân phó các đệ tử tăng cường cảnh giới, một khi phát hiện có nhân vật khả nghi thì lập túc thông tri trưởng bối.
Hàn Phong thầm nghĩ việc này coi như đã xong, không còn liên quan gì tới hắn nữa bởi vì hăn tin tưởng không ai có thể liên tưởng việc này có liên quan tới hắn.
Nhưng Hàn Phong đã quên một người đó là Mạnh Hùng.
Sau khi Lâm Nguyệt rời đi không lâu thì Mạnh Hùng tìm tới Hàn Phong.
Vào trong phòng của Hàn Phong, Mạnh Hùng có chút do dự một chút rồi mở miệng hỏi:
– Sự việc liên quan tới Lục Minh ngươi có biết không?
Hàn Phong nhàn nhạt gật đầu.
Mạnh Hùng thấy bộ dánh bình tĩnh của Hàn Phong thì thấp giọng hỏi:
– Việc này là …
– Là ta làm.
Hàn Phong hời hợt nói, phảng phất như chuyện này rất là bình thường.
Kỳ thực, lúc Mạnh Hùng vừa biết tin này thì trong đầu hắn đột nhiên nghĩ tới việc này có liên quan tới Hàn Phong. Nhưng khi hắn nghe chính miệng Hàn Phong chứng thực thì lại có chút khó tin.
Hắn kinh hãi thầm nghĩ: “Giang Hạ Phi chính là cao thủ Nhân giai cửu phẩm a!”
Đương nhiên, dưới con mắt của Mạnh Hùng thì Giang Hạ Phi đích thực là cao thủ, dù sao tông chủ và vị trưởng lão tu vi cũng chỉ mới Địa giai.
Nhưng một cao thủ chỉ dưới mấy vị Địa giai đó lại bị Hàn Phong lặng yên không tiếng động giết chết trong một đêm, đến ngày thứ hai mọi người mới phát hiện ra thi thể, cái này nói lên điều gì?
Điều này nói rõ thực lực của Hàn Phong so với Nhân giai cửu phẩm Giang Hạ Phi cao hơn rất nhiều. Nếu không cũng không có khả năng Hàn Phong giết chết một cao thủ Nhân giai cửu phẩm mà còn không khiến người xung quanh phát hiện!
Nghĩ đến đây, Mạnh Hùng thầm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nhìn Hàn Phong càng thêm kích động. Một sự sùng bái đối với cường giả chậm rãi dâng lên trong lòng hắn, rồi nó từ từ trở nên cuồng nhiệt.
Thấy biểu tình trên mặt Mạnh Hùng, Hàn Phong thấp giọng nhắc nhở:
– Việc này ngươi biết là được rồi, không được nói với bất luận kẻ nào khác!
Đối với lời nói của Hàn Phong, Mạnh Hùng không do dự gật đầu, đối với một võ si như hắn thì hai đối với hắn tốt, hắn sẽ ghi khắc trong tâm khảm. Lúc trước Hàn Phong đã truyền cho hắn tâm pháp trân quý cộng thêm vũ kỹ tuyệt luân như thế, lại không đòi hỏi bất cứ điều gì. Việc này đã khiến Mạnh Hùng phát thệ trong lòng, nhất định phải tìm cơ hội báo đáp ân tình của Hàn Phong.
Cho nên đối với lời nói của Hàn Phong, hắn tất nhiên trăm phần trăm nghe theo. Mặc dù Hàn Phong không nói nhưng lại để cho Mạnh Hùng hắn biết chuyện này. Chỉ riêng phần tín nhiệm này cũng đã khiến hắn không thể bán đứng Hàn Phong.
Kỳ thực với ký giải của Hàn Phong kiếp trước, Mạnh Hùng thuộc dạng người thủ tín. Chỉ cần hắn hứa không nói thì cho dù có người kề đao lên cổ hắn, hắn cũng không hé nửa lời. Vì vậy Hàn Phong mới dám tiết lộ bí mật của mình, bởi vì hắn tin Mạnh Hùng sẽ không bán đứng hắn.
Thấy vẻ khiếp sợ và sùng bái trong mắt Mạnh Hùng, Hàn Phong có chút buồn cười nói:
– Không cần nhìn ta như thế, chỉ cần ngươi nỗ lực tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên quyết mà ta cho ngươi, về sau ngươi cũng sẽ không kém ta đâu.
Nói thêm vài câu, Hàn Phong liền đuổi Mạnh Hùng đi.
Hai ngày kế tiếp, Huyền Thiên Tông trên dưới đều vì chuyện thầy trò Giang Hạ Phi chết mà cảm thấy bất an, canh phòng trở nên nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Nhất là các tân đệ tử như Hàn Phong, càng lo lắng sợ hãi nhiều hơn. Dú sao trong bốn người chết kia cũng có hai người cùng thân phận với bọn họ.
Nhưng theo thời gian trôi qua, ảnh hưởng của chuyện này cũng dần lắng xuống. Chỉ là Huyền Cơ Tử và các vị trưởng lão vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.
Hôm nay, Hàn Phong vừa chấm dứt tu luyện, đang ngồi trong sân nghỉ ngơi, vừa lúc thấy mấy người Đoạn Nhạc, Mạnh Hùng và Triệu Lâm Lâm tới. Mấy người thấy Hàn Phong thì xúm lại bắt đầu hàn huyên.
Hàn Phong giống như ngồi một bên nghe, rất ít lên tiếng, chỉ khi nào có vấn đề liên quan đến hắn thì hắn mới mở miệng nói.
Mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì tiểu bàn tử Đoạn Nhạc đột nhiên hỏi Hàn Phong:
– Hàn Phong, nghe nói lúc trước ngươi là đệ tử Hàn gia đúng không?
– Không sai.
Hàn Phong gật đầu nói. Việc hắn là người Hàn gia, lúc mới vào Huyền Thiên Tông đã bị dò hỏi, cho nên mọi người đều biết chuyện này.
Nhưng hắn hơi kỳ quái là tại sao lúc này Đoạn Nhạc lại hỏi tới vấn đề này.
Nghe Hàn Phong trả lời, Đoạn Nhạc không khỏi hăng hái, tiếp tục nói:
– Như vậy Lâm gia cùng nổi danh với Hàn gia ngươi khẳng định cũng biết đúng không?
– Đương nhiên biết.
Hàn Phong càng khó hiểu, mặc dù trong Hàn gia địa vị hắn không cao nhưng đối với Lâm gia hắn vẫn rõ ràng. Tổ tiên của Lâm gia và Hàn gia đều là bộ hạ đắc lực của Thiên Tinh Đại Đế, là những khai quốc công thần. Liệt Hoả Phần Thành cùng với Cửu Chuyển Xích Dương quyết của Hàn gia đều là bản nhược hoá từ Phần Tẫn Bát Hoang.
Có thể nói hai gia tộc này có quan hệ rất sâu xa.
Đoạn Nhạc lúc này hưng phấn nói:
– Mấy ngày trước, ta nghe mấy vị sư huynh được sư phụ phái xuống núi nói chuyện với nhau, có nói lần này hắn đi tới Thiên Tinh quốc nghe được một chuyện rất lý thú.
– Chuyện gì?
Mạnh Hùng hiếu kỳ hỏi.
Đoạn Nhạc có chút khinh thường nói:
– Ta nghe nói, Lâm gia có một nô bộc chuyên trông coi dược phòng, gọi là Trầm Ngọc. Người này thực sự rất to gan lớn mật, dám thừa dịp Thượng Quan Vô Ngã đến Lâm gia làm khách trộm phương thuốc của Thượng Quan Vô Ngã. Cuối cùng bị phát hiện, nhưng Trầm Ngọc lại dõng dạc nói phương thuốc là của hắn.
Triệu Lâm Lâm nhỏ giọng hỏi:
– Thượng Quan Vô Ngã là ai?
Đoạn Nhạc trợn mắt nhìn nàng rồi nói:
– Thượng Quan Vô Ngã mà ngươi cũng không biết! Hắn chính là thủ tịch luyện dược sư của cung đình. Người nói xem, người ta thân phận tôn quý như thế thì làm sao có thể tới trộm phương thuốc của một tên nô bộc chứ!
Mạnh Hùng nghe xong liền tức giận nói:
– Thật không biết tốt xấu, đã trộm đồ của người ta mà còn dám nói là của mình. Ai có thể tin hắn được chứ! Loại ác nô này phải nên giáo huấn cho thích đáng.
Đoạn Nhạc nói tiếp:
– Thế giới này thật là càng ngày càng loạn, ngay cả một tên nô bộc cũng lớn mật như thế, chắc hẳn tên đó mê tiền đến phát điên rồi.
Ngay cả Triệu Lâm Lâm vốn hay xấu hổ cũng gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ tức giận. Trong suy nghĩ của nàng, ăn trộm là không đúng, mà lại còn nói dối thì càng không chấp nhận được.
Nhưng so với mấy người thì Hàn Phong lại có vẻ mặt rất bình tĩnh, đến khi Đoạn Nhạc nói xong, hắn liền hỏi:
– Ngươi có biết Trầm Ngọc hiện tại thế nào không?
Nghe Hàn Phong hỏi, Đoạn Nhạc có chút hả hê nói:
– Còn có thể thế nào, nghe nói là đã bị tống vào thiên lao, dù sao hắn cũng phạm tội ăn cắp phối phương của thủ tịch luyện dược sư của cung đình, nên qua một tháng nữa sẽ bị xử tử.
– A!
Triệu Lâm Lâm vốn nhát gan, nghe chữ xử tử liền kinh hô một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói:
– Chỉ trộm có một thứ mà lại bị xử tử sao, có tàn nhẫn quá không?
Một tiểu hài tử tuổi khá lớn nãy giờ im lặng đột nhiên nói:
– Chuyện này là bình thường, do hắn ăn trộm đồ trong cung nên tất nhiên sẽ bị xử tử.
“Một tháng?”Hàn Phong thầm thì.
Đối với Trầm Ngọc này Hàn Phong ở kiếp trước khoảng thời gian hiện tại cũng không nghe nói qua, nhưng mấy chục năm sau đó Hàn Phong biết Trầm Ngọc phạm thượng nhưng sau lại được phát hiện là một thiên tài luyện dược khiến thế nhân khiếp sợ, mặc dù lúc đó Trầm Ngọc đã thành bạch cốt từ lâu.
Trong trí nhớ của Hàn Phong thì Trầm Ngọc đúng là bị xử tử và trận phong ba này theo thời gian trôi qua cũng dần dần bị mọi người quên lãng.
Nhưng vài chục năm sau, khi Thượng Quan Vô Ngã chết đi, có người tìm được một cuốn nhật ký trong di vật của hắn. Bên trong ghi chép về chân tướng của sự kiện này, kèm theo trong đó còn có một phong thư sám hối.
Chuyện này sau khi truyền ra đã khiến cho cả Thiên Tinh đế quốc rung động mãnh liệt.
Thật ra năm đó phối phương thực sự là của Trầm Ngọc, chỉ là vô tình bị Thượng Quan Vô Ngã phát hiện, hắn khởi tham niệm nên mới vu hãm Trầm Ngọc khiến Trầm Ngọc bị xử tử.
Trong trang cuối của nhật ký còn nhắc tới thời gian Thượng Quan Vô Ngã gặp Trầm Ngọc, hai người có đơn giản trao đổi vài lần, Thượng Quan Vô Ngã liền phát hiện Trầm Ngọc trên phương diện luyện dược có thiên phú rất lớn. Nhưng chỉ vì Thượng Quan Vô Ngã nổi lên tham niệm mà đã nhất thời huỷ đi một thiên tài.
Chuyện này là sự tình ở kiếp trước, không ngờ kiếp này sự tình vẫn theo quỹ tích của lịch sử mà phát sinh.
Trong lòng cảm khái vạn phần, có thể được Thượng Quan Vô Ngã – thủ tịch luyện dược sư của cung đình nhân định là thiên tài thì tất nhiên Trầm Ngọc này không phải người thường. Chỉ tiếc xuất thân không tốt mới bị ngộ sát như vậy, thực sự quá đáng tiếc.
Nghĩ tới đây, trong đầu Hàn Phong khẽ chuyển, liền hạ quyết định.
Kiếp trước khi sự tình phát sinh, hắn không biết chân tướng nên cũng vô lực đi cải biến.
Nhưng kiếp này bất đồng, một thiên tài như vậy, không nên bị mai một. Nếu hắn đã biết thì hắn sẽ không ngồi yên mà không lý đến.
Đã có chủ ý, Hàn Phong sẽ chuẩn bị thật tốt, nếu không, vạn nhất thất thủ thì ngay cả bản thân hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao thời gian vẫn còn một tháng, từ Huyền Thiên Tông đến hoàng đô Thiên Tinh quốc chỉ cần ba ngày là được.
Mấy ngày tới, hắn cần phải lên một kế hoạch chu toàn rồi mới quyết định tiếp.
Mấy ngày sau đó, từ sáng sớm Hàn Phong đã tới Bách Thảo Đường.
Hắn tìm đến lão dược si kiếm ít dược liệu, lần hành động cứu người này hắn phải chuẩn bị vạn toàn, bất luân sai lầm nào cũng có thể dẫn đến nguy hiểm trí mạng, Hàn Phong có khả năng làm chính là giảm những nguy hiểm này đến mức thấp nhất.
Vì vậy, hắn muốn luyện chế một ít đan dược để phòng thân.
Đi tới Bách Thảo Đường, lúc này lão dược si cũng không có ở đây nên Hàn Phong tự mình đi vào trong phòng chứa dược liệu. Ở đây là toàn bộ tài liệu luyện đan của Huyền Thiên Tông.
Hàn Phong tỉ mỉ tìm kiếm một lần, thu lấy những dược liệu mà mình cần.
Hắn chỉ cầm một ít phổ thông dược liệu, những dược liệu này đối với Huyền Thiên Tông mà nói cũng như một sợi lông trên chin con trâu mà thôi. Vì vậy Hàn Phong cũng không lo sẽ có người ngăn cản hắn.
Mà khi hắn chuẩn bị rời đi thì khoé mắt đột nhiên chú ý tới một cái giá nhỏ ở trong góc phòng.
Nhất thời, Hàn Phong vốn chuẩn bị rời đi thì quay người lại.
Đi tới chỗ cái giá nhỏ, Hàn Phong phát hiện phía trên có một cây dược thảo màu Tử La thảo. Xem tình hình hiển nhiên là cây dược thảo này lão Dược Si đang cất dấu kĩ.
Tiện tay cầm cây Tử La thảo này lên, nếu lúc này lão Dược Si có ở đây chắc chắn sẽ mắng cho hắn một trận.
Cây Tử La thảo này đã khiến lão Dược Si mất rất nhiều khí lực mới lấy được từ tay một người mua hàng quen, vì nó mà ông gần như đã tiêu tốn gần nửa gia tài. Vì vậy đối với cây Tử La thảo này lão Dược Si từ trước đến giờ đều rất cẩn thận cất dấu, không bao giờ dùng tay đụng vào, sợ làm ảnh hưởng đến dược tính của nó.
Nhưng trong mắt Hàn Phong, cây Tử La thảo này cũng chỉ đồng giá với những dược liệu phổ thông mà hắn vừa lấy thôi. Dù sao, ở kiếp trước, phương pháp trồng Tử La thảo mọi người đều biết, mà đối với luyện dược đại sư như Hàn Phong thì càng không cần bàn.
Nghĩ một chút, Hàn Phong liền đưa cây Tử La thảo này đi.
Đương nhiên không phải hắn muốn mang về chỗ của hắn mà đi tới bên trong viện tử Bách Thảo Đường, tìm một khối đát trống trồng nó xuống.
Thoáng hồi ức một chút, nhớ lại phương pháp để trồng cây Tử La thảo này. Hắn liền trồng cây Tử La thảo này bên cạnh một dược liệu hết sức bình thường là Lan Tâm thảo.
Thoả mãn nhìn kiệt tác của mình, khoé miệng Hàn Phong khẽ mỉm cười. Tin tưởng khi lão Dược Si trở về chắc chắn sẽ thất kinh.
Hàn Phong đang suy nghĩ thì đằng sau truyền tới tiếng bước chân, xoay người lại thì thấy lão Dược Si đã trở về.
Hôm nay lão Dược Si bị Huyền Cơ Tử tìm tới hỏi dò về mấy tân dược phương mới có được, đến giờ mới về. Đối với ba phương thuốc kia, với kinh nghiệm luyện dược nhiều năm của lão Dược Si vừa nhìn là biết không phải phàm vật. Trải qua mấy ngày tỉ mỉ nghiên cứu, trong lòng ông càng bội phục với người nghiên cứu ra ba phương thuốc này. Có thể nghĩ ra phối phương tinh diệu như vậy đúng là thiên tài!
Lòng đang tràn ngập vui vẻ, lão Dược Si thấy Hàn Phong xuất hiện cũng lần đầu tiên mở mỉm cười gọi tên hắn.
Nhưng khi ông nhìn thấy thứ trên bãi đất bên cạnh Hàn Phong thì sắc mặt nhất thời đại biến. Niềm vui khi có được ba phối phương trân quý kia nhanh chóng biến mất, trong lòng hiện giờ chỉ còn lại là phẫn nộ và tiếc nuối.
Thì ra lão Dược Si đã nhìn thấy cây dược liệu bên cạnh Hàn Phong chính là cây Tử La thảo mà ông luôn rất trân trọng.
– Ngươi … ngươi … ngươi…
Lão Dược Si chỉ tay về phía Hàn Phong, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận đến nói không ra lời.
Nhưng ông như nghĩ đến điều gì, vội vàng ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào cây Tử La thảo, đang định đưa tay đào nó lên coi có bị hư hao gì không.
Nhưng khi bàn tay ông đưa lên được nửa đường thì dừng lại.