Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 32: Đại lễ đưa đến


Lúc Lâm Nguyệt hùng hổ xông vào nơi hắn ở hỏi Giang Hiên Bạch ở đâu thì Giang Hạ Phi trong lòng không vui. Hắn vồn là người bao che khuyết điểm, thêm vào Giang Hiên Bạch là cháu trai hắn cho nên đối với Lâm Nguyệt đột nhiên xông vào tất nhiên là không thể có thần sắc hoà nhã được.
 
Hắn cũng không ngờ đứa cháu ruột rất như thuận trong mắt hắn lại là một tên rất có tâm cơ.
 
Lâm Nguyệt và Giang Hạ Phi đều vì chuyện của đồ đệ mà nổi lên tranh chấp. Lâm Nguyệt vì chuyện Hàn Phong bị đánh nên trong lòng rất phẫn nộ, nàng thề nhất định phải lấy lại công đạo cho Hàn Phong.
 
Giang Hạ Phi tự nhiên cũng không chịu kém, vì vậy hai người liền động thủ. Tuy Giang Hạ Phi không có thiên phú về tu luyện nhưng dù sao thực lực hắn cũng cáo hơn Lâm Nguyệt, cho nên sau vài chiêu, Giang Hạ Phi bị Lâm Nguyệt làm cho tức giân dã đánh cho cánh tay của Lâm Nguyệt bị thương nặng.
 
Tuy rằng sau đó sư phụ của Lâm Nguyệt chính là sư tổ của Hàn Phong biết được, thông tri với tông chủ khiến Giang Hạ Phi bị trách phạt nhưng chuyện lnn bị thương đã là chuyện không thể vãn hồi!
 
Đó cũng là lý do vì sao hai ngày vừa rồi Lâm Nguyệt không tới tìm Hàn Phong, bởi vì hai ngày này nàng đều ở trong phòng dưỡng thương. Ngày hôm nay tới chỗ hắn là vì lo lắng thương thế của hắn, mặc dù trên mình còn thương thế nhưng do lo lắng nên nàng vội vàng đi tới thăm hắn.
 
“Giang Hiên Bạch! Giang Hạ Phi!”
 
Hàn Phong thầm kêu lên hai cái tên này, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.
 
Lúc này hắn đột nhiên nhớ kiếp trước tuy hắn chưa từng gặp qua Giang Hiên Bạch nhưng vị sư bá Giang Hạ Phi này hắn lại thường xuyên gặp.
 
Khi đó hắn từng nghi hoặc vì sao vị sư bá này mỗi lần nhìn thấy hắn và Lâm Nguyệt thì nhãn thần đều tràn ngập lãnh ý.
 
Hiện giờ nghĩ lại, có thể sự việc của Giang Hiên Bạch năm đó có thể có liên quan tới Lâm Nguyệt. Xem ra mình phải mau chóng giải quyết cái tai hoạ ngầm này mới tốt.
 
– Sư phụ, người tìm ta có việc gì không?
 
Giang Hiên Bạch vẻ mặt cung kính nói.
 
Hiện giờ hắn đang ở trong phòng của Giang Hạ Phi. Giang Hạ Phi do mấy ngày trước đả thương Lâm Nguyệt nên bị tông chủ phạt nhốt trong này.
 
Giang Hạ Phi nhìn đứa cháu ruột một tay mình nuôi lớn rất từ ai, nhưng nhớ tới sự việc mấy ngày trước, hắn liền híp mắt, trầm giọng nói:
 
– Hiên Bạch, sự việc mấy ngày trước, đến tột cùng là sao? Ngươi nói rõ ràng cho vi sư.
 
Giang Hiên Bạch làm bộ dáng vô tội nói:
 
– Sư phụ, không phải ta đã nói trước mặt tông chủ sao?
 
Giang Hạ Phi khoát khoát tay, hừ lạnh một tiếng nói:
 
– Ta nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, thế nào? Ngay cả thân thúc thúc cũng giấu diếm sao?
 
Giang Hiên Bạch thấy ngữ khí của Giang Hạ Phi không có giận, liền cười nói:
 
– Thúc thúc quả nhiên hiểu Hiên Bạch, ta biết là không thể gạt được thúc thúc mà, sự tình là thế này …
 
Sau khi nghe Giang Hiên Bạch nói xong, Giang Hạ Phi liền la rầy hắn vài câu, sau đó lại khinh thường nói:
 
– Chỉ là một tên đệ tử phế vật Cơ Sở tam phẩm, vậy mà Lâm Nguyệt vì một tên phế vật như thế tới chỗ này nháo sự, thực là ngày càng làm càn mà!
 
– Thúc thúc không nên tức giận. Lâm Nguyệt không biết tốt xấu đã chịu một kích của thúc thúc, coi như là nghiêm phạt, về phần tên đồ đệ phế vật của nàng, ta sẽ tìm cơ hội cho hắn chút phiền phức.
 
Giang Hiên Bạch nhu thuận nói.
 
Giang Hạ Phi gật đầu nói:
 
– Ừm, người về sau làm việc chú ý một chút, không nên làm quá mức, nếu không ta cũng không thể nói chuyện trước mặt tông chủ được.
 
– Ta biết rồi, thúc thúc, nếu không còn chuyện gì, ta xin cáo lui trước.
 
Giang Hiên Bạch cung kính nói.
 
Giang Hạ Phi nhàn nhạt lên tiếng rồi nhắm mắt dưỡng thần.
 
Sau khi rời khỏi phòng Giang Hạ Phi, vẻ cung kính trên mặt Giang Hiên Bạch liền biến mất biến thành vẻ mặt âm ngoan.
 
– Lão già này, để ngươi đắc ý thêm mấy năm, chờ lúc ta đạt đến Địa giai cảnh giới, ta sẽ hảo hảo mà báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ngươi.
 
Giang Hiên Bạch thầm nghĩ:
 
– Còn có Lâm Nguyệt, trước đây không để ý, không ngờ lớn lên lại mê người như vậy, nếu có cơ hội …
 
Nghĩ vậy, Giang Hiên Bạch liền nở nụ cười tà ác và dâm đãng.
 
Hàn Phong cũng không biết nội dung cuộc nói chuyện của Giang Hiên Bạch và Giang Hạ Phi.
 
Sau khi về phòng, hắn liền áp chế lửa giân trong lòng xuống. Việc cấp bách hiện giờ là thương thế của Lâm Nguyệt.
 
Vừa rồi, khi hắn như vô ý cầm tay của Lâm Nguyệt, kỳ thực lúc đó hắn đang tra xét thương thế của nàng, kết quả khiến trong lòng hắn tức giân không chịu nổi.
 
Lâm Nguyệt bị nội thương, tuy rằng đã điều dưỡng hai ngày nên đã tốt hơn nhiều, nhưng sự thực là có một ít kinh mạch trong cơ thể nàng đã bị tổn thương. Có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không có gì ảnh hưởng nhưng về lâu dài sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ đối với con đường tu luyện của nàng.
 
Hàn Phong thầm thấy may mắn là hắn phát hiện sớm, nếu không hậu quả thật khó mà chịu được. Đương nhiên, nếu đã phát hiện vấn đề, hắn cũng yên lòng một chút, kiếp trước làm một đại sư luyện dược nên đối với thương thế của Lâm Nguyệt hắn thật phần nắm chắc.
 
Mà đó cũng là lý do vì sao hắn vội vàng trở về phòng. Thương thế của Lâm Nguyệt không thể để kéo dài thêm, để càng lâu thì việc trị liệu càng phiền phức.
 
Lúc này trong lòng hắn đã nghĩ tới biện pháp giải quyết, nhưng cũng phải chờ tới tối, bởi vì hắn không nghĩ sẽ để Lâm Nguyệt biết.
 
Sau đó, Hàn Phong nhìn sắc trời thấy còn sớm nên hắn lấy Hồng Liên đỉnh ra, bắt đầu luyện chế đan dược. Nhưng những đan dược này không phải cho hắn dùng mà để cấp cho Lâm Nguyệt.
 
Buổi tối rất nhanh đã tới, Hàn Phong buông Hồng Liên đỉnh ra, lúc này đan dược hắn đã luyện xong, nhìn bóng đêm đã bao phủ bên ngoài, hắn đổi một bộ quần áo ít mặt, lén lút đi ra ngoài.
 
Lâm Nguyệt hôm nay sau khi từ chỗ Hàn Phong trở về thì cảm giác thương thế của mình không tốt lắm, vì vậy cả ngày nàng đều ở trong phòng nghỉ ngơi, hi vọng thương thế nhanh khỏi, để khỏi khiến Hàn Phong lo lắng.
 
Nhớ tới bộ dáng giận dữ của Hàn Phong lúc sáng khi biết nàng bị thương, Lâm Nguyệt liền nở nụ cười, tên đồ đệ này quả nhiên không phụ lòng nàng. Cho tới bây giờ nàng mới lần đầu thấy Hàn Phong nổi giận như vậy.
 
Cho tới nay, Hàn Phong đều mang theo hình tượng rất thu mình, vì chuyên này Lâm Nguyệt còn nói với hắn nhiều lần nhưng hắn vẫn không sửa đổi.
 
Chuyện này cũng khó trách, dù sao Hàn Phong cũng là người đã sống hơn bốn trăn năm, muốn hắn giả làm bộ dáng ngây thơ thì so với giết hắn còn khó hơn, tuy rằng hiện tại co thể của hắn xác thực là còn nhỏ.
 
Nhưng do thời gian gần đây tu luyện, được Tiên Thiên đấu khí và đan dược trợ giúp nên thân thể của Hàn Phong đã có dáng dấp như thiếu niên 14 15 tuổi rồi.
 
Chẳng qua là Lâm Nguyệt vẫn vô thức xem hắn là một tiểu hài tử, cho nên mới dẫn đến hai lần xấu hổ ngoài ý muốn của hai người.
 
Đang suy nghĩ chuyện của Hàn Phong thì đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng động, Lâm Nguyệt trong lòng chợt động.
 
Đột nhiên ánh đèn trong phòng tắt đi.
 
– Là ai?
 
Lâm Nguyệt lớn tiếng quát lên. Có người có thể thổi tắt đèn trong phòng nàng mà nàng không biết, nói rõ thực lực người này cao hơn nàng rất nhiều.
 
Lâm Nguyệt trong lòng kinh nghi bất định, cầm vũ khí lên, chậm rãi đi ra ngoài. Nàng biết nếu người này muốn gây bất lợi cho nàng thì khẳng định nàng sẽ không có cơ hội phản kháng nên nàng đánh liều đi ra ngoài xem người nọ là ai.
 
Cửa phòng bị đánh mở ra, Lâm Nguyệt từ bên trong đi ra, nương theo ánh trăng nhìn bốn phía nhưng lại không thấy bóng dáng ai cả, nàng kỳ quái đi về phía trước thêm hai bước.
 
Đột nhiên dưới chân như đụng phải cái gì, Lâm Nguyệt cúi đấu nhìn thì phát hiện trên mặt đất không biết từ lúc nào đã có thêm một bao đồ.
 
– Đây là cái gì?
 
Lâm Nguyệt hiếu kỳ nhặt cái bao lên.
 
Mở ra nhìn thì bên trong là một cái tiểu bình phổ thông, phía dưới còn có một lá thư viết tay. Có chút nghi hoặc nhìn mấy thứ này, Lâm Nguyệt thầm đoán những thứ này ở đây lúc nào thì xung đột nhiên truyền tới một thanh âm mờ mịt không biết xuất phát từ chỗ nào.
 
– Mấy thứ này cho ngươi.
 
– Ngươi là ai? Ngươi tới đây có mục đích gì?
 
Lâm Nguyệt không ngừng quét mắt nhìn xung quanh, thì thấy đằng sau một cây đại thụ cách đó không xa mơ hồ có một bóng người, nàng đang muốn tiến tới hỏi tới cùng…
 
Thì một cổ khí tức kinh khủng từ người đó phát ra, Lâm Nguyệt trong lòng cả kinh, vô thức lui vè sau hai bước. Hai mắt có chút hoảng hốt nhìn bóng người kia, thầm nghĩ đây là khí thế gì mà có thể làm người ta khiếp đảm như vậy chứ?
 
– Đứng lại! Không nên cố gắng tiếp cận ta!
 
Bóng người đó chậm rãi nói, trong âm thanh kèm theo một cổ uy nghiêm vô tận khiến Lâm Nguyệt không dám có thêm hành động thiếu suy nghĩ nào nữa.
 
– Tiền bối là ai? Tới đây có mục địch gì?
 
Lâm Nguyệt trong lòng tuy có chút hoảng sợ nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định hỏi.
 
– Ta là ai không quan trọng, quan trọng ngươi chính là tôn tử của Lâm Chấn Thiên.
 
Bóng người chậm rãi nói.
 
– Tôn nữ của Lâm Chấn Thiên?
 
Nghe lời này, trong lòng Lâm Nguyệt thầm nghi hoặc.
 
Nhưng sau đó ánh mắt nàng đột nhiên sáng ngời, gấp giọng hỏi:
 
– Lâm Chấn Thiên là ai? Lẽ nào người đó thực sự là gia gia của ta?
 
Lâm Nguyệt từ nhỏ đã được sư phụ nàng nuôi dưỡng, sư phụ nàng chỉ nói nàng tên là Lâm Nguyệt còn những chuyện khác nàng không rõ ràng lắm. Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, Lâm Nguyệt đã dần chôn sâu thân thế của mình trong lòng, mà lúc này, đột nhiên có người nói cho nàng biết, hắn là người quen của gia gia nàng, nên khó trách sao nàng lại kích động như vậy.
 
Bóng người trầm ngâm một hồi mới chậm rãi nói:
 
– Ngươi chỉ sống cho tốt là được, việc này ngươi không cần biết.
 
– Nhưng mà …
 
Lâm Nguyệt còn đang muốn nói gì đó nhưng bóng người kia đã cắt lời nàng, lạnh lùng nói:
 
– Việc này không cần nhắc lại, hôm nay ta mang tới cho ngươi mấy thứ.
 
Dừng một chút, bóng người kia tiếp tục nói:
 
– Trong cái bao trên tay ngươi, ở trên cùng là Băng Tương Quỳnh dịch, lát nữa ngươi hãy uống vào, nó có thể tạm thời áp chế ám thương trong cơ thể ngươi. Dưới cái chai có ba môn tâm pháp, trong đó một cái là một môn tâm pháp chữa thương tên là Thánh Tâm bí pháp. Tiếp theo là Bồ Đề Tâm Ảnh, hai bản này là để ngươi tu luyện, không được để lộ cho ai khác, ngay cả sư phụ của ngươi. Còn bản bí tịch cuối cùng và một ít phối phương là để cho ngươi chuyển giao cho Huyền Cơ Tử.
 
– Ngươi biết tông chủ bản tông chứ?
 
Lâm Nguyệt đã có chút kinh ngạc, Huyền Cơ Tử trong lời bóng người kia nói chính là đương nhiệm tông chủ của Huyền Thiên Tông.
 
– Ta chỉ được người khác nhờ, nhớ kỹ, hai bản tâm pháp ta cho ngươi tuyệt đối không được nói với bất luân kẻ nào. Sau khi trở về, ngươi liền bắt đầu tu luyện Thánh Tâm bí pháp, nương theo dược tính của Băng Tương Quỳnh dịch thì thương thế của ngươi sẽ khỏi hẳn. Sau đó hãy tu luyện Bồ Đề Tâm Ảnh.
 
Bóng người căn dặn.
 
Lúc này, Lâm Nguyệt đã biết người kia không có ác ý với mình, nên trong lòng yên tâm, mặc dù vừa rồi người này phát ra khí thế rất đáng sợ khiến nàng có chút sợ hãi nhưung vì muốn biết được thân thế của mình nên nàng đánh bạo, nhẹ nhàng bước tới, lén tiếp cân người đó.
 
Bóng người kia giống như chưa phát hiện, Lâm Nguyệt thấy khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn chỉ còn không tới mười thước, hai chân nàng đột nhiên phát lực, bước nhanh tới chỗ người đó.
 
Mà lúc này, người kia thấy động tác của Lâm Nguyệt, một cổ uy áp phô thiên cái địa liền bao trùm lên nàng, khiến cái trán nàng toát mồ hôi lạnh.
 
– Ta đã nói rồi, không nên cố gắng tiếp cận ta! Mặc dù ngươi là tôn nữ của Lâm Chấn Thiên nhưng cũng đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta!
 
Bóng người kia ngữ khí vẫn như cũ, không nhanh không chậm, nhưng Lâm Nguyệt lại có thể cảm giác được một cổ khí thế không nộ tự uy của cường giả trong đó.
 
Cho nên nàng không dám hành đồng thiếu suy nghĩ nữa. Mà đang lúc nàng định mở miệng tiếp tục nói chuyện thì bóng người đó đột nhiên tiêu thất trước mắt nàng, cổ khí tức cường địa kia cũng biến mất theo.
 
Mà trong quá trình này Lâm Nguyệt không thấy đối phương có động tác gì, bóng người đó cứ như vậy hư không tiêu thất!
 
Một lát sau, Lâm Nguyệt chưa bỏ ý định, đi tới chỗ người đó vừa đứng, nhưng vẫn không tìm được tung tích đối phương.
 
Lâm Nguyệt không khỏi tức giận giậm chân một cái. Sau đó nhìn mấy thứ trong tay, nhất thời xem như trân bảo ôm vào trong lòng, nhanh chóng trở lại phòng.
 
Một lần nữa thắp nến lên, Lâm Nguyệt cẩn thận quan sát.
 
Đầu tiên nàng lấy Băng Tương Quỳnh dịch ra, mặc dù nàng chưa từng thấy loại dược thuỷ này nhưng dược hương của nó toả ra đã đủ để kết luận nó chính là linh đan diệu dược hiếm thấy. Vì vậy nàng không hề do dự, đưa cái bình lên miệng một hơi uống hết, nhất thời một cảm giác thanh lương lan tràn toàn thân, một số đấu khí mất khống chế trong cơ thể liền an ổn lại.
 
Quả nhiền thần kỳ! Lâm Nguyệt kinh ngạc thầm khen.
 
Sau đó nàng lại mở Thánh Tâm bí pháp ra nhìn, cả cuống bí pháp này chỉ có mấy trăm chữ, nói là tâm pháp không bằng gọi là khẩu quyết thì thích hợp hơn.
 
Nhưng sau khi xem xong thì trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc khó có thể tin. Buông Thánh Tâm bí pháp xuống, nàng vội vàng cầm lấy Bồ Đề Tâm Ảnh lên xem, vừa nhìn sắc mặt nàng liền lộ vẻ ngựng trọng.
 
Tuy bản thân nàng đấu khí cũng không mạnh, chỉ là Nhân giai lục phẩm nhưng không phải nàng khong thể phân biệt được tâm pháp tốt với không tốt. Nội dung trong cuốn tâm pháp này đối với kiến thức của nàng quả là khó có thể tưởng tượng được. Chỉ vừa nhìn một chút mà nàng cảm giác như bản thân tiến vào một cảnh giới nào đó. Tuy rằng thực lực không đề cao nhưng tâm tình của nàng đã phát sinh biến hoá, đối với con đường tu luyện say này của nàng rất có lợi.
 
Sau đó nàng lại lật xem mấy cái phối phương, nhìn kỹ thì phát hiện có ba loại đan dược phối phương và lại loại bí pháp luyện khí.
 
Lâm Nguyệt càng xem càng kinh hỉ, tuy nằng đối với luyện dược và luyện khí đều không tinh thông nhưng mô tả công hiệu trên phối phương rất rõ ràng. Đương nhiên điều kiên quyết là những phối phương này phải là thực.
 
Nhưng có Băng Tương Quỳnh dịch lúc trước chứng minh, Lục Minh đối với những phối phương này cũng không nhiều hoài nghi mà chỉ thoáng kinh ngạc thôi. Nhưng trong đó có một phối phương khiến nàng chú ý.
 
Sau khi xem xong, vẻ kinh hỉ trên mặt nàng so với lúc nàng đọc cuốn Bồ Đề Tâm Ảnh còn đặc sắc hơn nhiều.
 
Cũng không kỳ quái, bởi vì đan dược của phối phương này đối với đồ đệ của nàng có tác dụng như cọng rơm cứu mạng vậy.
 
Tụ Linh Đan! Một loại đan dược có thể giúp tu luyện giả đẩy nhanh tốc độ tu luyện đấu khí.
 
Đây chẳng phải là thứ Hàn Phong đang rất cần hay sao?Lâm Nguyệt thầm nghĩ như vậy.
 
Chỉnh lý mấy thứ này một lần, Lâm Nguyệt ngẫm lại, liền giấu Thánh Tâm bí pháp và Bồ Đề Tâm Ảnh đi, sau đó cầm những thứ còn lại đi tới chỗ sư phụ của nàng. Nàng sợ đêm dài lắm mộng nên quyết định sớm đưa tới tay tông chủ thì hơn.
 
Lại nói tới bóng người sau khi giao tâm pháp và phối phương cho Lâm Nguyệt thì liền biến mất.
 
Bây giờ, bóng đen đó đang cẩn thận đi vào bên trong một cái viện tử. Thừa dịp không có ai, rất nhanh tiến vào trong phòng của Hàn Phong.
 
Tháo khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt có vẻ nặng nề không hợp với độ tuổi.
 
Không thể ngờ, người này chính là Hàn Phong.
 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.