Hi Du Hoa Tùng

Chương 877


“Đạo đức công cộng là cái gì vậy?” Bạch Khiết mỉm cười “Nếu không muốn người khác rình coi, thì mình đừng làm. Còn nữa khi nào thì rốt cuộc người cùng mẫu nữ nhà Mộ Dung tam đấu (cái này anh em chắc ai cũng hiểu), ta cũng không muốn bỏ qua màn kịch tính đó đâu.”

Lưu Phong lạnh toát sống lưng, câu hỏi này quả thực là có chút trắng trợn a?

“Tỷ tỷ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ rồi, có thể đừng quở trách nữa được không?” Lưu Phong nghiêm túc nhìn nàng với vẻ mặt đầy cầu khẩn.

“Đừng. Ngươi nha, tạm thời không được gọi ta là tỷ tỷ, chúng ta lúc này bối phận có chút rắc rối. Ngươi cùng hậu bối của ta động phòng, theo đạo lý thì ngươi phải gọi ta là tổ tông. Tuy nhiên hiện tại ta vẫn gọi ngươi là tiểu tình nhân. Ai nha càng ngày càng rắc rối, ta thật không biết nên gọi ngươi như thế nào nữa. Dù sao ta thật sự rất chờ mong sau này ta cùng Bạch Vũ hầu hạ ngươi trên giường. Tình cảnh lúc đó, ngươi nghĩ xem, quả thật là rất kích thích a.”

Lưu Phong thực sự buồn bực, lão nương này thật sự mặt dày a. Càng ngày càng không cho hắn chút mặt mũi nào.

Nếu là Khuynh Thành thì cũng chỉ là nói miệng. Dù sao thì Tiểu ma nữ vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Nhưng Bạch Khiết, một thục nữ ngàn năm, đã từng biết được nhiều việc mà làm sao vẫn còn ăn nói thế này.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu tổ tôn cùng ở với nhau, thì thật là kích thích a. Nhất là Bạch Khiết cũng không biết mình là tổ tiên đời thứ bao nhiêu của Bạch Vũ.

Mịa nó, hạ thân hình như có chút động đậy.

Thật sự càng nghĩ càng kích thích. Lưu Phong liếc mắt nhìn Bạch Khiết như muốn ăn tươi, nuốt sống.

“Ha ha, có đúng là cảm thấy rất kích thích không, có muốn sờ ngực của ta không?” Bạch Khiết nói đầy hấp dẫn.

Đương nhiên muốn rồi. Lưu Phong cũng không nói gì kéo ghế lại gần một chút rồi đưa tay nắm lấy bộ ngực của nữ nhân, véo một cái mà nuốt nước bọt ừng ực: “Không bằng chúng ta thương lượng đi. Dù sao ngươi tương lai cũng sẽ đi theo ta, tuy rằng điều kiện hiện tại làm chúng ta không thể lên giường. Hay là ngươi cho ta sờ thoải mái nhá?”

“Xì”

Nghe xong những lời nói đùa của Lưu Phong, Bạch Khiết liền nở nụ cười quyến rũ, liếc nhìn hắn một cái mà nói: “Tiểu tình nhân, ngươi thật sự sẽ không làm chuyện dại dột chứ?”

Bộ ngực của Bạch Khiết hơi rung rinh, gương mặt hồng hẳn lên khi yêu mị cười nói: “Nếu ngươi thật sự muốn, vậy.”

Lưu Phong nghe vậy cười hì hì: “Ngươi thật sự đồng ý sao?”

Bạch Khiết cười quyến rũ: “Dù sao thì sớm hay muộn cũng là người của ngươi. Tùy ngươi thôi. Kỳ thật ta cũng hy vọng ngươi có thể đè lên người ta, hung hăng hý lộng ta. Đáng tiếc ngươi lại không dám.”

Lưu Phong nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, nhất là câu cuối.

Tuy rằng không vui, nhưng mà Lưu Phong cũng không để bụng. Thân thể hắn rất cường tráng, phương diện kia cũng rất mạnh. Nhưng ở trước mặt Bạch Khiết lại chỉ có thể buông tha.

Ai bảo tu vi hắn không cao bằng Bạch Khiết.

“Ngươi. Không được nói ta không dám.” Sớm muộn gì cũng sẽ phải cầu xin ta tha thứ.

“Tỷ phu. Huynh nói chuyện với ai vậy” Đột nhiên Khuynh Thành hỏi vọng từ ngoài cửa vào.

“Tỷ phu. Ngươi đang nói chuyện cùng với vậy?” Khuynh Thành vô cùng tò mò, tỷ tỷ cùng sư tôn đi thu thập chứng cứ, mẫu nữ nhà Mộ Dung cũng không có đến. Hắn rốt cục là nói chuyện với ai trong phòng.

“Chẳng lẽ hắn còn có hồng nhan tri kỷ khác?”

Nghĩ đến đây, Khuynh Thành lập tức nổi giân, tỷ phu thối tha, không ngờ lại dám có nữ nhân khác sau lưng chúng ta. Cho dù là ngươi có muốn thì cũng phải nói cho ta biết chứ?

“Tỷ phu, mở cửa, mở cửa—!” Khuynh Thành thấy Lưu Phong không nói gì, càng nghĩ là mình đúng, bắt đầu tiến lên phá cửa.

“Ai a, cánh cửa sắp bị phá” Con ngươi Bạch Khiết đảo vòng quanh, trên mặt hiện lên một vẻ giảo hoạt cố ý mở miệng nói to, hơn nữa còn gia cố thêm một đạo phong ấn lên cửa. Trừ khi cũng có tu vi như Bạch Khiết thì dù có nát tay cũng không phá được cách cửa kia.

Thật sự là có nữ nhân, hơn nữa âm thanh lại lẳng lơ như vậy. Khuynh Thành đúng lúc này nghe được thanh âm của nữ nhân bèn lập tức phát hỏa, gia tăng cước lực vào cánh cửa, nhưng cánh cửa kia lại cứng như bàn thạch.

“Tỷ phu, huynh mau mở cửa. Muội muốn xem huynh giấu con hồ ly tinh nào trong đó?” Khuynh Thành phá một hồi cũng có chút mệt mỏi đành khẽ cắn môi, xiết chặt nắm tay mà tức giận hỏi.

“Tiểu muội muội, không nên làm loạn a. Ta cùng với Tiểu tình nhân rất bận rộn, đừng có quấy rầy chúng ta.” Bạch Khiết yêu mị cười nhìn Lưu Phong nói: “Nhà ngươi có cô em vợ (tiểu di tử) thật tốt a.”

“Thôi đi, ngươi thật sự là rỗi việc. Trêu chọc nàng ta làm gì?” Lưu Phong nhìn Bạch Khiết thấp giọng nói” Ngươi trước hết nhanh chóng nhập vào khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan.”

Bạch Khiết hai mắt chớp chớp, mỉm cười nói: “Sợ cái gì, nữ nhân bên cạnh ngươi ngày càng nhiều. Ta cảm thấy thân phận của ta có lẽ nên xuất hiện rồi, nếu không về sau ta làm sao có chút địa vị được?”

“Không được” Lưu Phong cảm thấy nếu tiếp tục che dấu thân phận của Bạch Khiết thì sẽ tốt hơn, ít ra cũng có thể che giấu thực lực của hắn.

“Như thế nào lại không được—!” Bạch Khiết tới gần Lưu Phong, đôi môi anh đào ghé vào lỗ tai hắn thổi ra một làn khí thơm tho, làm cho trong lòng hắn vô cùng ngứa ngáy.

Bộ ngực sữa đầy đặn của Bạch Khiết rung rinh mạnh mẽ hầm hừ: “Vì sao ta phải náu đi. Không được, hôm nay bất kể thế nào ta cũng phải cho các nàng biết sự tồn tại của ta.”

Mịa nó, thì ra không ngờ ngươi đang ăn dấm chua a? Nhìn bộ dạng điềm đạm, đáng yêu của Bạch Khiết, Lưu Phong lập tức liền có chút mềm lòng.

“Sờ ta đi” Bạch Khiết cầm lấy hai bàn tay Lưu Phong ấn vào người mình. Tuy vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đầy đặn, co dãn kia.

“Co dãn, tuyệt a” Lưu Phong ca tụng tự đáy lòng. Đôi tay to lớn tận tình hưởng thụ bộ ngực cao ngất của nữ nhân. Không thể không nói, bộ ngực của Bạch Khiết cùng với nữ nhân khác đích thực khác nhau.

Sau một hồi Bạch Khiết cũng hơi hổn hển, đôi môi anh đào không ngừng mấp máy dường như trong lòng đang hưởng thụ sự vuốt ve của Lưu Phong.

Thân thể hai người cuốn chặt lấy nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự hô hấp của đối phương. Lưu Phong suy nghĩ, thiên niên thục nữ quả là khác a?

Khuynh Thành tập trung tinh thần cảm ứng động tĩnh trong phòng, nàng dường như đã nghe thấy tiếng nữ thân thở dốc, cùng rên rỉ.

“Không biết xấu hổ. Tỷ phu thật không biết xấu hổ, biết rõ ta đang gọi bên ngoài, không ngờ hắn lại không có liêm sỉ dám cùng với nữ nhân khác làm chuyện đó?” Khuynh Thành tức giận, bộ ngực run lên.

Hai người trong phòng cũng không biết được tâm tư của Khuynh Thành, vẫn dính vào nhau. Ngực Lưu Phong dán vào bộ ngực Bạch Khiết, hảo hảo cảm thụ sự mềm mại của bộ ngực nữ nhân.

Dần dần, gương mặt như ngọc của Bạch Khiết cũng có chút ửng đỏ, mùi thơm của nữ thân thành thục từng đợt truyền vào mũi Lưu phong. Làm cho hắn không khỏi có chút kích thích.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Khiết long lanh, nàng hổn hển: “Ngươi. Ngươi thực sự định làm sao? Ngươi không sợ bị biến thành xác khô sao. Ngươi phải biết là ta không sợ ngươi”

Lưu Phong vội nuốt nước bọt ừng ực thốt lên đầy đắm đuối: “Ta không sợ. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Ngươi. Buông ta ra.” Tu vi Bạch khiết rõ ràng mạnh hơn Lưu Phong, nhưng lúc này cả người như không còn khí lực. Muốn đẩy hắn ra nhưng làm thế nào cũng không được.

Lưu Phong trong lòng liền vui vẻ, đừng nhìn nữ nhân này bình thường bộ dáng có vẻ như dâm phụ, nhưng kỳ thật trong lòng thì nàng vô cùng sợ hãi sao?
Thông qua sự tình hôm nay, Lưu phong xem như đã hiểu rõ. Bạch Khiết bình thường chỉ là dọa người, cái gì mà không cần a, cái gì mà muốn làm a? Đều là giả dối. Lưu Phong đánh giá nữ nhân này chính là thiên niên xử nữ. Nếu quả như vậy, thì đúng là bảo vật.

“Ngươi. Ngươi lại nghĩ xấu gì đó?” Hai má Bạch Khiết đỏ hồng hồng, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái, thân mình càng ngày càng nóng. Nhất là ở giữa hai chân, không ngờ lại xuất hiện một lò lửa.

“Tỷ phu, huynh vô sỉ, không ngờ huynh lại dám làm chuyện đó trước mặt muội?” Khuynh Thành ở ngoài tuy không nhìn thấy nhưng lại nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc. Đích thực là nàng nghe thấy.

Bạch Khiết nghe vậy, nhân cơ hội hô to: “Cưỡng bức a, cứu mạng a.”

Lưu Phong một trận buồn bực, ngươi hét cái gì? Cầm chế trong phòng cũng là do ngươi làm ra mà, ai gian ai còn khó mà nói a.

“Im miệng”

Lưu Phong cũng không nghĩ muốn phá thanh danh, vội vàng nói: “Ngươi còn hét nhảm, ta sẽ không để ý đến có bị biến thành xác khô hay không mà cứ làm đã. Dù sao có thể cùng thiên niên xử nữ giao đấu một lần, coi như là đáng giá.”

Trong lòng Bạch Khiết run lên vội hỏi: “Làm sao ngươi lại biết ta là xử nữ?”

“Ha ha”

Lưu Phong lập tức liền nở nụ cười, chính mình cũng chỉ là phỏng đoán. Tuy nhiên nghe nàng nói như vậy thì mọi chuyện đều sáng tỏ, quả nhiên là thiên niên xử nữ a.

Nhìn thấy nụ cười dâm đãng của Lưu Phong, từ đáy lòng Bạch Khiết đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi. Nói thật, trong lòng nàng cũng có một chút chờ mong, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi. Ngàn năm trước, trong lúc tu luyện nàng chút nữa đã bị một tên ác tăng lăng nhục. Từ lần đó, trong lòng nàng liền sinh ra bóng ma sợ hãi mãi không biến mất. Hiện giờ tu vi của nàng đã có thể so sánh với tiên nhân, nhưng bóng ma năm đó vẫn ám ảnh nàng.

Bình thường nàng vẫn ẩn trong khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan nhìn trộm Lưu Phong cùng nữ nhân làm tình. Đối với nàng chính là một sự trêu chọc, làm giữa hai chân nàng cũng có chút chảy nước, thậm chí còn nghĩ tới chuyện đó. Nhưng đến lúc được làm, thì nàng lại lùi bước vì cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, đột nhiên Bạch Khiết nhẹ giọng khóc: “Ngươi. Uổng cho ta là người luôn gần nhất với ngươi, ngươi lại muốn khi dễ ta.”

Nhìn thấy nước mắt của Bạch Khiết, Lưu Phong đột nhiên mềm lòng, vui vẻ nói: “Thực thứ lỗi, kỳ thật ta chỉ trêu chọc đùa với ngươi thôi.”

Nói xong, Lưu Phong liền thả Bạch khiết ra, hơn nữa còn chỉnh lại quần áo cho nàng một chút.

“Tỷ phu, đồ hỗn đản. Huynh vô sỉ, không ngờ lại dám làm vậy. Ta sẽ đi nói với tỷ tỷ cùng sư tôn.” Tiểu ma nữ nghe được tiếng kêu cứu của nữ nhân trong phòng, hơn nữa Lưu Phong lại không mở cửa, trong lòng lập tức phát hỏa.

Lưu Phong sợ hãi, sợ nha đầu kia đem thanh danh của mình làm hỏng, vội vàng hô: “Muội nói bậy bạ gì đó, ta mở cửa bây giờ đây.”

Mở cửa nguyên bản chỉ là sự tình đơn giản, nhưng Lưu Phong đúng là không làm được. Cấm chế là do Bạch Khiết hạ, trừ phi nàng tự giải. Nếu không lấy tu vi hiện tại của Lưu Phong mà nói, có muốn cũng không được.

“Tỷ phu, nếu huynh không mở cửa, muội sẽ đi nói cho tỷ tỷ và sư tôn hay. Huynh cưỡng gian dân nữ, làm chuyện tình xấu xa.” Khuynh Thành biết mình uy hiếp có tác dụng, cho nên lại lớn tiếng kêu lên.

Bạch Khiết lập tức liền đắc ý, hừ một tiếng, hướng về phía Lưu Phong quyến rũ nói: “Ha ha cấm chế ta không giải, tự ngươi nghĩ biện pháp đi.”

“Mau mở cửa nếu không thanh danh của ta sẽ bị tiểu ma nữ hủy đó.” Lưu Phong khóc không ra nước mắt, sớm biết như vậy thì đã không dám động đến xử nữ ngàn năm. Đợi cho tương lai tu vi của mình cường đại vượt qua Bạch Khiết, lúc đó xử lý cũng không muộn sao?

Bây giờ thì không dám mạnh mẽ để ngươi đừng làm mọi thứ hỗn loạn lên. Lưu Phong thật sự là hối hận, hắn ra sức cười cười mà nói: “Tỷ tỷ, mỹ nữ tỷ tỷ của ta, ngươi mau giải cấm chế được không?”

“Quên đi, thấy ngươi gọi là tỷ tỷ, lần này ta bỏ qua. Nhưng về sau còn dám đối xử với ta như vậy, xem ta thế nào thu thập ngươi.” Nói xong Bạch Khiết đắc ý cười nói.” Ta biết ngươi trong lòng không phục, nhưng ai bảo ngươi tu vi không bằng ta? Nghĩ rằng có thể vồ lấy ta, thu thập ta, chờ đến khi nào tu vi mạnh lên rồi hãy nói nhá.”

Lưu Phong buồn bực muốn chết, mặt cười cười còn trong lòng oán hận thề, cái lão bà giặc cái này cứ chờ xem, sớm hay muộn ta cũng sẽ bắt ngươi hầu hạ dưới khố.

“Hừ nhìn ngươi nghiến răng, nghiến lợi, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ đến cách để chà đạp ta đúng không? Tốt, ta chờ, hy vọng tu vi của ngươi có thể sớm hơn ta. Gặp lại sau” Bạch Khiết nói xong lập tức nhập vào khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan. Cùng lúc đó, cấm chế trên của cũng được giải trừ nên cửa phòng liền tự động mở.

Khuynh Thành giống như mãnh hổ phóng vào hét lên: “Người đâu, người đâu, giấu đi đâu rồi. Con hồ ly tinh không biết xấu hổ, ngươi đã trốn đi đâu rồi. Khẳng định là ngươi câu dẫn tỷ phu của ta, còn nói cái gì tỷ phu cường bạo ngươi, ta khinh. Tỷ phu của ta ta biết rõ nhất. Hắn muốn có nữ nhân, người nào có thể cự tuyệt được. Muốn làm nữ nhân của hắn sao, xếp hàng đi.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 877


Tại dưới tâm tính như vậy, tình cảnh giữa hai người cũng là nguy hiểm tương tự, đánh tới bây giờ, trên người mỗi người đều là lại thêm hơn mười vết thương mới, sâu có thể thấy được xương!

Nhưng hai người không dám lơi lỏng một chút, vẫn như cũ là một bên cười nhạo một bên chiến đấu, đối phương không chết, chiến đấu quyết không bỏ qua!

Nhưng xem bộ dạng này phát triển tiếp, hai người cũng chỉ có một con đường đồng quy vu tận này…

“Chết như vậy không thể được!” Sở Dương nhìn cái tình thế không đúng này, nhíu mày: “Hai người bọn họ không thể chết được, chết rồi cái mâu thuẫn này làm sao nổi lên?”

“Cái này có cái gì không được? Hai người bọn họ đều chết, chỉ cần thuộc hạ còn sống, trở về bẩm báo một cái, hai nhà không phải là lập tức chiến hỏa đầy trời? Cái này so với hai người đều còn sống mạnh hơn chứ? Nếu là không chết người, không chết nhân vật chủ yếu, làm sao tính được là thù lớn?” Kiếm Linh có chút khó hiểu.

“Không!” Sở Dương trầm trọng nói: “Cái gọi là chủ nhục thần chết! Nếu là chủ chết thần còn sống… sẽ như thế nào? Ta dám đánh cược! Nếu là Dạ Vô Ba cùng Tiêu Thất đồng quy vu tận, mấy người đang chiến đấu bây giờ này tuyệt đối sẽ lập tức dừng tay, sau đó có ngoài chín thành nắm chắc quy ẩn núi rừng, bởi vì bọn họ cho dù đem tin tức mang về, cũng là chỉ còn đường chết!”

Kiếm Linh nhíu mày trầm ngâm: “Lời này, cũng có chút đạo lý”.

“Không phải có đạo lý, mà là sự thật! Chủ tử còn sống, bọn nô tài tự nhiên liều mạng đánh nhau! Nhung nếu là chủ tử không còn nữa, liều mạng cho ai xem? Liều mạng vì ai? Nhất là… Liều mạng đến cuối cùng vẫn là chết! Không phải liều chết, chính là bị lão chủ tử giết chết… Ai sẽ trỡ về chịu chết?”.

Sở Dương nói: “Cho nên hai người bọn họ, có thể trọng thương, lại tuyệt không thể chết!”

Kiếm Linh chớp chớp mất nói: “Nếu là cái loại trọng thương không thể khôi phục này, vậy càng hay rồi…”

Tinh thần Sở Dương chắn động mắng: “Nha, ngươi so với ta còn tổn… Được rồi, chuyện này liền giao cho ngươi…”

Kiếm Linh ngạc nhiên.

Sở Dương bổ sung nói: “Mấy người kia có thể chết!”

Kiếm Linh tiếp tục ngạc nhiên.

Giữa sân, hai bên đã đánh đỏ mắt rồi, trong đầu trừ cái ý niệm giết chết đối phương này, không còn có cái khác.

Hai người Vân Sơn Vân Hải cả người đẫm máu, sóng vai hô to đánh nhau kịch liệt! Ba gã hộ vệ cao thủ của Dạ Vô Ba càng thêm nghiến răng nghiến lợi, liều mạng tiến công! Ngay cả Ngưu lão đại râu sơn dương ghé vào trên lưng huynh đệ của mình, vậy mà cũng đang đề tụ lực lượng phóng ám khí…

Hai bên đã là không đội trời chung hơn nữa là khinh bỉ lẫn nhau!

Người của Tiêu gia cảm thấy mấy người này của Dạ gia thật sự là quá không biết xấu hổ, quá không phân rõ phải trái rồi.

Người của Dạ gia thấy người của Tiêu gia thật sự là quá vô sỉ, quá không cần mặt mũi nữa, dám làm vậy mà không dám nhận…

Tình hình chiến đấu đã tiến vào gay cấn!

Đúng lúc này, một thanh kiếm của Vân Sơn đâm ra, bổn ý vốn là chiếu cố sơ hở của huynh đệ, nghĩ thế nào vậy mà khó hiểu dời một chút, đối diện một kiếm như gió, giống như tia chớp từ một cái chớp mất này lướt qua trong không môn đâm vào bụng nhỏ của Vân Hải!

Vân Hải lớn tiếng kêu thảm thiết, thân mình quay một cái, vậy mà dùng bàn tay thịt đem kiếm đâm vào bụng của mình ngăn lại, kiếm trong tay hung hăng đâm vào ngực người nọ!

Hai thanh kiếm mang theo kình khí đồng thời ở trong cơ thể đối phương nổ mạnh ra!

Một cái ngực nổ ra, một cái bụng nổ tung một cái lỗ thủng máu cỡ chậu rửa mặt! Hai người lại đều không lui về phía sau, cho dù như thế, vẫn như cũ khóa lẫn nhau, dùng hết sức bú sữa mẹ tàn phá lẫn nhau!

Chi nghe thấỵ tiếng vang bốp bốp bốp giống như đậu nổ, xương cốt trên người hai người đều bị đối phương vặn vỡ vụn, đều là bắt lấy nơi nào vặn nơi đó, dùng hết lực lượng cả người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lẫn nhau, cuối cùng rốt cuộc con ngươi của hai người đồng thời ngưng kết, hóa thành hai đống bùn nát ngã ở cùng một chỗ.

Xương sống xương sườn xương vai của hai người đều là đã bị đối phương bóp đến vỡ vụn…

“Vân Hải…” Vân Sơn khản tiếng kêu to!

Vừa rồi một kiếm kia khó hiểu lệch một chút, làm cho huynh đệ bỏ mình, nhưng vị quân tòa cõng một người trước người hắn kia cũng là tương tự, thân thể khó hiểu lảo đảo một chút.

Một kiếm kia của Vân Sơn vốn là đã lệch khỏi phương hướng quỹ đạo, vậy mà may mắn thế nào từ ngực trái của người này đâm vào, một kiếm như xuyến mứt quà, đem hai người Ngưu lão Tứ cùng Ngưu lão đại trên lưng đồng thời đâm thủng!

Kiếm khí điên cuồng cùng huyền công tu vi tại trong cơ thể hai người này bùng nổ, hét thảm một tiếng, Ngưu lão đại râu sơn dương bị kình khí mãnh liệt đột nhiên nổ mạnh bay ra ngoài, ở giữa không trung vậy mà đã là chia năm xẻ bảy, chết không thể chết nữa!

Vân Sơn điên cuồng rút kiếm, điên cuồng bổ xuống, máu thịt bay tán loạn!

Một người còn sót lại của đối phương rống giận dài, liều mạng bổ nhào tới!

Vân Sơn cười nhe răng một tiếng, không tránh không né, liền lấy ngực của mình đón nhận đại đao của đối phương, ở đại đao sống dày bổ ra ngực của mình đồng thời, một kiếm đâm xuyên qua cổ họng đối phương…

Tiêu Thất cùng Dạ Vô Ba đồng thời xé tim xé phổi bi phẫn kêu to!

Hai người đều chưa nghĩ đến, vừa rồi còn tốt đánh sống đánh chết, liền chỉ là trong thời gian chớp mắt mấy cái như vậy, tổng cộng sáu gã thuộc hạ của hai người vậy mà đã chết ba đôi!

Hai người bi phẫn đến cực điểm!

Có thể đi theo hai người chạy nơi nơi, một người nào không phải nghĩ ra lão huynh đệ đáng tin bao nhiêu năm? Thiên sơn vạn thủy trải trăm trận, không biết sóng vai xông qua bao nhiêu mưa gió!

Hôm nay lập tức toàn bộ chôn vùi ở nơi này, cho dù hai người là máu lạnh nữa, cũng là trong lòng kịch liệt đau đớn, bị kích thích phát điên rồi!

“Tiêu Thất! Dạ Vô Ba ta cùng ngươi không đội trời chung!”

“Dạ Vô Ba! Tiêu Thất ta từ nay về sau cùng ngươi thế bất lưỡng lập!”

“Cái nợ máu loang lổ này, Tiêu gia ngươi chết hết cũng sẽ không bỏ qua!”

“Ha ha ha… Phần mộ tổ tiên Dạ gia người đều lấp lên cũng không thể tiêu mối hận trong lòng ta!”

“Đánh tiếp!”

“Giết!”

Hai thanh trường kiếm của hai người đồng thời phóng ra, đều là nghiến răng nghiến lợi, gần như ở cùng thời gian, trường kiếm của Dạ Vô Ba rời tay, hai tay giở lên, ám khí đen tuyền che phủ trời đất giống như đàn ong vàng ngang dọc bay tới.

Tiêu Thất lại là mạnh mẽ đề khí, kiếm quang khẽ chuyển, cột sáng rực rỡ loá mắt, lăng không mà lên!

Hiển nhiên, hai người cũng chuẩn bị muốn liều mạng rồi!

Đúng lúc này, đánh đỏ mắt giết điên rồi tâm hai người ai cũng không chú ý tới, có hai thanh đoản kiếm tinh tế nho nhỏ lặng yên hòa vào ám khí Dạ Vô Ba!

Theo va chạm giữa hai người, hai thanh đoản kiếm kia vậy mà quỷ dị thay đổi phương hướng, một thanh trong đó đem một thanh phi đao đâm hướng trái tim của Tiêu Thất làm gãy rơi xuống, một chuôi đoản kiếm khác lại như là từ trong tay Dạ Vô Ba toát ra, vừa vặn liền đem một kiếm Tiêu Thất đâm hướng cổ họng Dạ Vô Ba đánh lệch!

Hai người đồng thời kêu to ra tiếng!

Ám khí như mạn thiên hoa vũ của Dạ Vô Ba, có hai mươi mấy miếng biến mất ở trong thân thể Tiêu Thất, mà kiếm của Tiêu Thất, một kiếm đâm vào vai trái của Dạ Vô Ba, phành một tiếng kình khí nồ tung!

Một cánh tay trái của Dạ Vô Ba mang theo mưa máu bay tán loạn, rời cơ thể mà đi!

Dạ Vô Ba dài tiếng kêu thảm thiết, gương mặt vặn vẹo, lảo đảo lui ra vài bước, cong cong vẹo vẹo ngồi dưới đất, chỗ cụt tay, máu như suối phun tung tóe ra, cả người đều trở nên co giật.

Cắn răng một bên điên cuồng kêu một bên tay phải ở chung quanh cụt tay điềm chuẩn xác mấy cái, máu chảy nhất thời chậm lại, lập tức lấy ra cả bình thuốc chữa thương rải ở trên miệng vết thương, sau đó lại lấy ra thuốc khác toàn bộ nhét vào miệng, trong miệng một bên ô ô đau kêu một bên nhấm nuốt, một bên điên cuồng mắng!

Bên kia, Tiêu Thất từ không trung đánh xoay tròn hạ xuống, cả người liền giống một cái túi máu bị đâm mấy chục cái lỗ, đều đang hướng bên ngoài phun máu!

Một đầu ngã quỵ trên mặt đất, lật ngã lăn mấy cái, oa oa oa liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi, muốn đứng lên, nhưng đứng lên một nửa lại mơ ngã sắp xuống, lập tức liền hai tay ôm lấy chân phải mạnh kêu lên thê thảm: Một mành ám khí trong đó, chết tử tế không chết vừa vặn chặt đứt gân chân chân phải của hắn!

Lập tức, Tiêu Thất liền làm ra động tác tương tự Dạ Vô Ba: cầm máu, bôi thuốc, án thuốc… Mắng!

Bây giờ, hai người đều không có nửa điểm sức lực, trừ mắng, cái gì cũng không làm được. Hai người cách xa nhau không đến hai mươi trượng, đổi làm trước kia, lấy tu vi của hai người, chỉ sợ một chiêu thân pháp còn chưa triền khai, liền đã đến bên người lẫn nhau!

Nhưng ở bây giờ, bảo hai người dùng hết toàn lực, chỉ sợ nửa canh giờ cũng không đến được!

Sau đó, tựa như hẹn sẵn rồi, hai người đều là đồng thời ngậm miệng! Cách xa nhau hai mươi trượng, dưới ánh lửa chiếu rọi, hai người hung hăng nhìn nhau! Trong mắt, tất cả đều là thù hận không đội trời chung!

Ánh lửa lập lòe nhấp nháy, chiếu hai người trên mặt sáng sáng tối tối!

Trên mặt hai người đều là máu bầm, cơ thịt co rút vặn vẹo, cắn răng ken két rang động, một mảng dữ tợn đáng sợ!

Giống như là hai con ác ma lệ quỷ thẳng muốn cắn nuốt thiên hạ, đang hung hăng nhìn chằm chằm lẫn nhau!

Lại là ai cũng không nói lời nào. ai cũng không mở miệng!

Một mảng lặng im, chỉ có lửa lớn tận trời, thiêu hoa đùng bốp vang lên.

Thật lâu sau. hai người đồng thời động đậy.

Lại đồng thời suy sụp ngã ngồi.

Lại qua một đoạn thời gian. Tiêu Thất đem đã muốn hố hố oa oa kiếm chã tiến sao lý, bên kia Dạ Vô Ba cũng làm ra động tác tương tự.

Sau đó hai người giống như là một sư phụ dạy dỗ ra: Đều là dùng vỏ kiếm chống đỡ thân thể làm gậy ngắn, lắc lắc lư lư đứng lên.

Tiêu Thất không nói một lời, ánh mắt bi thương mà lưu luyến nhìn nhìn đám cháy, nhìn nhìn thi thể hai người Vân Sơn Vân Hải, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó hắn xoay người, đi về hướng đông.

Dạ Vô Ba cũng làm ra động tác tương tự, thật lâu nhìn chằm chằm thi thể bốn vị thuộc hạ vô cùng thê thảm, quỷ hỏa trong mắt, như đang điên cuồng thiêu đốt.

Sau đó hắn xoay người, đi đến hướng tây.

Bước chân của hai người đều là thất tha thất thểu, một bước lắc lư ba cái, thân hình liền sắp nhập vào trong màn đêm hôn ám nháy mắt. không hẹn mà cùng đồng thời quay đầu.

Bốn ánh mắt, cách gần trăm trượng hung hăng nhìn nhau!

Giờ khắc này, thù hận cùng oán độc trong bốn đạo ánh mắt này, gần như ngưng tụ thành thực chất!

Lần nhau đều không nói chuyện, nhưng lẫn nhau đều biết, cái này, đã là thù sâu không giải được! Thù hận hôm nay, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch!

Lúc này, nói cái nguyên nhân gì nữa, đã không quan trọng!

Hai người sau khi nhìn nhau một cái, đồng thời xoay người, biến mất ở trong màn đêm.

Không quay đầu nữa!

Trong đám cháy, một mảng yên tĩnh.

Thật lâu sau, một bóng đen lẳng lặng xuất hiện, đứng ở trong đám cháy.

“Thật… Thảm thiết…” Sở Dương hít một hơi.

“Thật là thảm thiết!” Kiếm Linh thở phào nhẹ nhõm.

“Một trận chiến này, là có thể nhìn ra được, nội tình của Tiêu gia cùng Dạ gia là hùng hậu như thế nào rồi” sắc mặt Sở Dương có chút trầm trọng nói: “Tiêu Thất cùng Dạ Vô Ba, ở gia tộc mỗi người, cũng không tính là nhân vật trung tâm!”

“Hai người đều là nhân vật đếm ngựợc của đời thứ hai, một người chỉ có thể đứng hàng thứ bảy, một người chỉ có thể đứng hàng thứ mười ba!”

“Nhưng hai người này cường hãn. lại là mọi người đều thấy!” Sở Dương thật sâu nói: “Không biết con em trung tâm bên trong những gia tộc này, đến tột cùng sẽ như thế nào?”

Kiếm Linh cười nhẹ nói: “Mặc kệ con em trung tâm như thế nào, chỉ cần ngươi đi từng bước, đều là sớm hay muộn sẽ gặp phải bọn họ”.

“Trở về đi” Tâm tình Sở Dương nặng nề cười.

Tâm tình hắn trầm trọng, cũng không phải là bởi vì sắp đối mặt những thế lực to lớn này, mà là bởi vì, ở trong trận mắng chiến của Tiêu Thất cùng Dạ Vô Ba, Tiêu Thất nói ra một cái tên kia!

Dạ Sơ Thần!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.