Niên Thường chỉ vừa đi công tác một ngày mà cô đã nhớ anh đến mức nhìn góc nghách nào trong nhà cũng thấy thiếu vắng.
Dù rất muốn gọi điện thoại cho anh nhưng cô không thể cứ liên tục gọi. Niên Thường đi cônh tác, nếu cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh, khiến anh không vui. Cô cũng không phải người phụ nữ kiểm soát mè nheo đến mức khiến người yêu thấy khó chịu.
Tuệ Sam vừa bước xuống lầu đã thấy chị Lệ chạy đến:
– Cô Tuệ Sam, Ngạn lão gia đến tìm cậu chủ. Tôi bảo cậu chủ không có ở nhà nhưng ông ấy không tin. Ông ấy nghĩ rằng cậu chủ muốn tránh mặt ông ấy.
Chị Lệ vừa nói hết câu thì Ngạn lão gia đã bước vào nhà dù bên cạnh là giọng nói tha thiết, chân thật của dì Mai:
– Ngạn lão gia à, cậu chủ thật sự không có ở nhà.
Cô bước đến, lễ phép nói:
– Dạ, con chào bác.
Ngạn lão gia bất ngờ nhìn cô:
– Cô là…
Cô từ tốn đáp:
– Dạ con là người yêu của anh Niên Thường. Anh ấy đã đi công tác từ hôm qua rồi. Ngày mai mới trở về.
Nhìn dáng vẻ thật thà và lời nói lễ phép, lịch sự của cô, Ngạn lão gia dường như đã tin.
Nhưng ông ấy rất bất ngờ vì từ trước đến nay chưa từng thấy con trai công khai người yêu, thậm chí ông ấy còn thấy anh rất lạnh lùng với Lưu Đình. Nhiều lúc Ngạn lão gia còn nghĩ không biết con trai mình có thẳng không.
Nhưng hôm nay xem ra ông ấy đã trút bỏ được một nỗi lo.
– Ra là vậy. Bác có chuyện quan trọng muốn gặp Niên Thường, nhưng nếu nó không có ở nhà thì thôi vậy.
Cô mỉm cười nhã nhặn:
– Dạ, hay là bác ngồi xuống uống tách trà. Dù sao bác cũng cất công đến tận đây rồi.
Khác với vợ cũ là Ninh phu nhân luôn cố bắt ép anh cưới Lưu Đình, Ngạn lão gia lại mang suy nghĩ rất thoáng về chuyện tình cảm của anh. Vì từ khi anh còn rất nhỏ ông ấy đã không cho anh một mái ấm gia đình bình yên trọn vẹn, khi ly hôn xong cũng nhanh chóng có gia đình mới rồi có con riêng, vậy nên chẳng hề quan tâm, lo lắng cho anh. Cả khoảng tiền tòa phán ông ấy phải chu cấp hằng tháng đến khi anh mười tám tuổi cũng chẳng thấy.
Ông ấy nghĩ ba mẹ của mình (ông bà nội Niên Thường) giàu có dư giả nên phó mặc để họ nuôi anh.
Vậy nên bây giờ anh lớn khôn trưởng thành, một tay tự gầy dựng sự nghiệp rực rỡ như hiện tại. Ông ấy cảm thấy mình chẳng có tư cách để bắt ép anh cưới Lưu Đình, hơn nữa có ép cũng chẳng được.
Ông ấy khẽ nở nụ cười nhẹ:
– Thôi nếu Niên Thường không có ở nhà thì bác về đây. Khi khác bác sẽ ghé.
Cô cúi đầu chàng Ngạn lão gia. Ông ấy quay người rời đi, nhưng chỉ vừa đi được vào bước, Ngạn lão gia đã khựng lại, ngã khụy trên sàn mà ôm bụng nhăn nhó.
Tuệ Sam và những người làm vội vã chạy đến.
– Bác à bác có sao không?
– Ngạn lão gia sao vậy?
Dì Mai vội vã gọi cấp cứu đưa ông ấy đến bệnh viện.
– ——————————–
Tại bệnh viên thành phố, cô cùng dì Mai chờ đợi bên ngoài. Sau khi kiểm tra tình trạng của ông ấy xong, bác sĩ vội vã bước ra ngoài thông báo:
– Anh ấy có triệu chứng bị viêm dạ dày ruột cấp tính. Hiện bị thiếu máu, cần phải được truyền máu gấp. Nhưng ông ấy lại thuộc nhóm máu hiếm AB. Hiện tại ngân hàng máu tại bệnh viện đã hết nhóm máu này.
Tuệ Sam nghe vậy vội đáp:
– Tôi cũng nhóm máu AB, tôi sẽ hiến máu cho ông ấy.
Chuyện quan trọng trước mắt bây giờ là cứu người.
Bác sĩ nghe vậy liền nhẹ nhõm:
– Vậy tốt quá. Cô mau theo y tá đi kiểm tra sức khỏe và xét nghiệm máu để tiến hành quá trình lấy máu.
Trước khi theo y tá, cô quay sang nhìn dì Mai:
– Con đi nha dì.
Dì ấy gật đầu:
– Dì sẽ ở đây chờ. Lát nữa dì sẽ tìm cách liên lạc với gia đình Ngạn lão gia.
Tuệ Sam được y tá đưa đi kiểm tra sức khoẻ và lấy mẫu máu xét nghiệm trước khi hiến.
Cô ngồi ở ghế chờ nhận kết quả, y tá bước đến, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng có chút trách móc:
– Cô Tuệ Sam, cô đang mang thai thì làm sao mà hiến máu được chứ?
Cô bất ngờ vội đứng dậy nhìn y tá, chuyện này thật quá đột ngột:
– Cô nói…tôi…tôi có thai sao?
Y tá gật đầu:
– Đúng vậy. Cô đã có thai hơn hai tuần rồi. Vậy nên cô không thể hiến máu cho ba của cô được.
Xét nghiệm máu có thể đo được lượng tăng khối lượng rất nhỏ của hormone hCG trong vòng sáu đến tám ngày sau khi thụ thai nên có khả năng dự đoán mang thai rất sớm, ngay từ những tuần đầu tiên
Tuệ Sam vẫn chưa hết bất ngờ, trong lòng vừa vui vừa bối rối.
– Tôi thật sự không biết mình đã mang thai. Người bệnh nhân đó không phải ba của tôi.
Y tá chợt cau mày, cô ấy khó hiểu đến tột cùng:
– Không phải ba của cô?! Nhưng rõ ràng ADN của cô và ông ấy khớp nhau mà. Sao cô không phải là con ruột của ông ấy được chứ?
Lời y tá nói như tiếng sét đánh bên tai cô. Y tá đưa cả giấy xét nghiệm ADN và giấy kết quả cô đã mang thai cho Tuệ Sam xem.
Vì xét nghiệm máu để truyền cho bệnh nhân cần cẩn trọng hết mức. Vậy nên mẫu máu được trải qua rất nhiều bước xét nghiệm. Trong đí có cả xét nghiệm sàng lọc HBV-ADN, HCV-ARN, HIV-ARN bằng kỹ thuật sinh học phân tử (NAT).1
Cô nhìn kết quả xét nghiệm trên tay rồi chợt sốc đến mức đứng không vững. Thấy cô nghiêng ngả, y tá vội đã lấy cô rồi dìu cô ngồi xuống ghế:
– Cô sao vậy? Đang có thai phải hết sức cẩn thận.