Ngạn Tổng Cuồng Si: Đoạt Tình Từ Phút Đầu

Chương 42: Suy nghĩ nông cạn


Trở về nhà, anh và cô ngẫm nghĩ lại nguyên do Thiên Mạch biết được chuyện hợp đồng tình nhân giữa họ. Tuệ Sam không dám kết tội hay nghĩ oan cho ai, nhưng cô vẫn phải kể những điều cô nghĩ cho lòng cho Niên Thường biết.

– Em đã kiểm tra lại vị trí dưới nệm nơi em để bản hợp đồng. Nhưng không thấy bản hợp đồng đâu nữa. Ngày hôm đó, Lưu Đình đến nhà và…

Tuệ Sam kể với anh chuyện Lưu Đình tự ý bước lên lầu còn mở cửa phòng cô đi vào. Hơn nữa, cô ta có lên lầu để dùng nhà vệ sinh.

Mọi chuyện chỉ là theo cảm giác của cô, Tuệ Sam không khẳng định điều gì cả, cô chỉ muốn kể rõ để Niên Thường được biết và cùng cô tìm ra sự thật.

Anh chợt nhớ ra ở hàng lang tầng một có lấp camera.

Niên Thường lập tức check lại, quả thật nhìn thấy Lưu Đình đã bước vào căn phòng cô từng ở, nơi có cất giấu bản hợp đồng.

Hơn nữa, khi cô ta bước ra, trên tay còn cầm theo một tờ giấy. Cô ta nhìn tờ giấy trên tay, mỉm cười đắt ý rồi gấp nhỏ lại.

—————————————

Tại Nhạc gia,

Lưu Đình vừa đi chơi với đám bạn của cô ta trở về, lại đến các vũ trường bay nhảy đến tận khuya. Đáng lẽ sẽ đi overnight nhưng nào ngờ lại bị Nhạc phu nhân gọi điện bảo cô ta về nhà gấp.

Vừa bước vào phòng khách, Lưu Đình đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ba mẹ của mình ngồi đợi sẵn ở ghế sofa. Ngày thường đáng lẽ ra giờ này họ đã đi ngủ cả rồi.

Nhưng cô ta lại chẳng muốn bận tâm mà nghĩ đến sự khác thường kia. Cô ta mè nheo, ỏng ẻo cất lời trách móc mà chẳng thèm thưa gửi ba mẹ dù nửa lời:

– Có chuyện gì mà ba mẹ gọi con về giật ngược giật xuôi vậy? Con đang đi chơi vui, làm con mất mặt với bạn bè chết được.

Nhạc tổng hằn giọng, lớn tiếng khiến Lưu Đình và người ăn kẻ ở nghe thấy đều thoáng giật mình:

– Con sợ mất mặt với bạn bè, vậy bây giờ con khiến công ty Nhạc Lâm mất đi bản hợp đồng quan trọng với Adela thì sao hả?

Lưu Đình vừa nghe thấy liền sững sờ, cô ta hoàn toàn không hiểu lời nói vừa rồi của ba mình.

– Ba nói gì vậy? Tại sao lại mất hợp đồng? Tại sao liên quan đến con?

Nhạc phu nhân vẻ mặt ủ rủ, lúc này có muốn binh vực đứa con gái tính cách tiểu thư, từ nhỏ đã được cưng chiều cũng đành bất lực:

– Ngạn Niên Thường đã huỷ hợp đồng hợp tác với Nhạc Lâm rồi. Hơn nữa, cậu ta còn nói nguyên nhân là do con đã cố tình gây chuyện.

Vừa nghe đến đây, Lưu Đình đã ngờ ngợ ra điều gì đó, tay chân bủn rủn, giọng nói ngập ngừng lo lắng:

– Sao…sao chứ?

Cô ta cố sức biện minh, chối tội dù trong lòng đang “có tật rục rịch”:1

– Không liên quan đến con. Con…con không biết…gì cả.

Hợp đồng lần này với Adela rất quan trọng với Nhạc Lâm – một công ty sản xuất mặt hàng thời trang may mặc. Adela và Nhạc Lâm đã lên một dự án cùng nhau hợp tác để cho ra dòng thời trang váy cưới và trang phục công sở. Kết hợp tạo ra sản phẩm với sự đồng sản xuất của hai công ty.

Đây được xem là một bước tiến mở rộng thương hiệu thời trang của Nhạc Lâm. Dự án lớn với sự đồng hành của một công ty lớn thuộc tập đoàn danh tiếng Alli sẽ giúp Adela có đà phát triển nhảy vọt. Tương lai sẽ trở thành thương hiệu thời trang được sử dụng rộng rãi, các mẫu áo cưới rồi đây sẽ trở thành sự lựa chọn hàng đầu của các cô dâu xinh đẹp trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời mình.

Nhưng nào ngờ, tất cả đều bị huỷ trong tay của Nhạc Lưu Đình. Chính sự nông cạn, dã tâm và cố chấp của cô ta đã huỷ hoại tất cả cơ hội vàng của công ty Nhạc Lâm.

Nhạc tổng đang tức giận đùng đùng, nhìn con gái bằng ánh mắt tức tối, thất vọng tràn trề:

– Lần này con gây quạ lớn rồi. Con mau đi gặp Niên Thường, bằng mọi cách phải xin lỗi và thuyết phục cậu ấy tiếp tục ký hợp đồng hợp tác với Nhạc Lâm. Nếu không thì con đừng về đây nữa.

Lưu Đình tái xanh mày mặt, cô ta lờ mờ đoán ra được nguyên do, tuy nhiên vẫn chưa dám khẳng định.

– Ba à…con không biết gì cả.

Nhạc tổng hằn giọng, ánh mắt đầy tức tối:

– Vậy chẳng lẽ ý con là Ngạn Niên Thường đương không bịa chuyện vu oan cho con để hủy hợp đồng à?

Cô ta hoảng sợ, ánh mắt đảo qua đảo lại trong hoang mang.

Nhạc tổng tức giận quay lưng bỏ lên lầu. Cô ta vội chạy đến nắm tay Nhạc phu nhân:

– Mẹ à, mẹ mau nói với cha giúp con đi, con…con có biết chuyện gì đâu. Chẳng lẽ mẹ để cha đuổi con ra khỏi nhà sao?

Dẫu cưng chiều con gái từ nhỏ, nhưng lần này xem ra đã vượt ngoài khả năng của bà ấy.

– Ba con đã quyết, mẹ không thể làm gì khác. Con đã lớn rồi, gây ra chuyện thì tự mình giải quyết đi. Không khéo vì chuyện lần này mà ảnh hưởng đến cả hôn sự của con và Ngạn Niên Thường. Mẹ thật hết nói nổi với con.

Lưu Đình rơi vào tận cùng của sự bất lực và lo lắng khi nhận ra bản thân đã suy nghĩ và hành động quá dại dột. Động đến một người không nên đùa giỡn như Ngạn Niên Thường.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.