Nhìn vào màn hình máy tính, vẽ được vài đường nét thì Tuệ Sam lại lén nhìn sang anh. Gương mặt đẹp trai lạnh lùng vô cảm, cô thở nhẹ một hơi: “Đồ đáng ghét. Anh tính chiến tranh lạnh đến bao giờ?”
Giờ nghỉ trưa, anh bước đến gần bàn làm việc của cô:
– Đi thôi.
Cô ngước nhìn anh, cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cô rồi sao?
– Đi đâu?
Anh rõ ràng là giận nhưng vẫn rất quan tâm:
– Chẳng phải em nói muốn ra ngoài ăn.
Tuệ Sam khẽ mỉm cười đứng dậy, tuy đang giận hờn nhưng anh vẫn dịu dàng và để tâm đến lời cô nói.
Dẫu vậy, anh vẫn chưa chịu bình thường lại với cô, cứ im lặng mà ăn, cô cố tình gợi chuyện cũng không đáp, thất thường khó đoán.
– ——————‐———-
Đã hai ngày trôi qua, Niên Thường mặt lạnh vẫn chưa nguôi giận, lúc nào cần thiết lắm mới nói với cô được vài chữ.
Hôm nay dì Vân có việc nên về quê, cô sẽ thay dì ấy nấu ăn cho anh trong vài ngày, nhưng cốt ý là muốn mượn đường đi đến dạ dày để làm lành. Cứ lạnh nhạt, hời hợt với nhau như vậy khiến cô ngày càng khó chịu.
Tuệ Sam quyết tâm sẽ nấu món ăn thật ngon, để khi xong cuộc họp, anh trở về sẽ ngạc nhiên về tài nấu nướng của cô.
Món súp thịt bò là sở trường của Tuệ Sam. Cô vui vẻ thái thịt và rau củ, nấu nước dùng rồi nêm nếm gia vị, cô thầm nghĩ: “Anh ăn một miếng là hết giận thôi, ngon quá mà”.
Niên Thường vừa trở về, cô đã từ trong bếp chạy ra, trên người vẫn còn mang tạp dề chưa kịp cởi.
Tuệ Sam mỉm cười, dù biết anh còn giận nhưng cô cũng biết anh rất tốt với cô.
– Anh à, hôm nay em vào bếp, nấu cho anh một món rất ngon. Anh mau đi tắm rồi xuống ăn.
Anh nhìn cô nhưng không đáp lời, đưa tay lau đi vết dầu hào dính trên má cô. Chẳng rõ cô nấu ăn thế nào mà gia vị dính lên cả mặt.
Anh quay lưng bước lên lầu, cô đưa tay chùi chùi lại mặt rồi nhìn theo bóng lưng anh:
– Giận lâu dữ vậy, vỗ cỡ nào cũng không hết.
Niên Thường ngồi ở bàn ăn, cô bưng tô súp thịt bò nóng hổi ra đặt trước mặt anh.
– Anh ăn thử xem có ngon không. Món này trước đây em được mẹ dạy nấu. Mẹ em nấu món này rất ngon. Anh biết bí quyết là gì không?
Niên Thường nhìn cô gái hồn nhiên đang cố dỗ ngọt anh:
– Là gì?
Cô nghe câu trả lời ngắn gọn của anh thì có chút hụt hẫng: “Nói câu dài hơn không được hả?”
Tuệ Sam bước vào bếp lấy một lọ gia vị nhỏ đưa ra trước mắt anh:
– Đây, chính là bột nấm bào ngư. Cho vào nước súp sẽ ngọt thanh và rất ngon, còn giúp thịt bò mềm hơn nữa.
Anh nhìn thấy lọ bột nấm bào ngư trên tay cô mà thoáng nhíu mày. Nhưng rồi cũng cầm muỗng lên mà dùng thử súp. Cô thấy anh chịu ăn thì rất vui, chắc thấy ngon quá lát nữa sẽ hết giận cô ngay thôi.
– Anh thấy sao? Có ngon không?
Anh vẫn từ tốn múc từng muỗng súp:
– Ngon.
Tuệ Sam mỉm cười, cô rót một ly nước đặt cạnh anh: “Chù ôi, vậy là hết giận mình rồi”.
Vì muốn làm lành với anh nên hôm nay cô phá lệ mà chủ động sang phòng anh. Trước đây đều do anh sang phòng cô hoặc bảo cô sang phòng anh.
Cô lấy hết can đảm gõ cửa:
– Niên Thường à, em vào được không?
Cô không nhận được sự hồi đáp, bên trong vẫn im phăng phắc.
– Anh còn giận em sao?… Em vào được chứ?
Anh vẫn không đáp lời, cô nhíu mày: “Sao kỳ vậy? Không lẽ ăn ngon rồi mà vẫn còn giận?”
Chợt nghe tiếng ho trong phòng, có vẻ rất bất ổn, cô lo lắng nên vội mở cửa vào trong.
Vừa bước vào cô đã hoảng hốt khi nhìn thấy anh đang nằm trên giường trên giường thở gấp, liên tục ho.
Cô vội chạy đến:
– Anh sao vậy? Anh khó chịu ở đâu sao?
Anh nắm chặt tay cô, mày nhíu lại vì khó chịu nhưng không thể cất lời.
Tuệ Sam hoảng sợ vội nói lớn:
– Dì Mai à, anh Niên Thường không ổn rồi…
Cô chạy xuống nhà tìm dì Mai, vừa lúc dì ấy nghe tiếng cô gọi nên đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.
Nhìn thấy tình trạng của anh, dì ấy vội nói trong gấp gáp:
– Sao cậu chủ giống bị…phải gọi cho bác sĩ liền thôi.
Bác sĩ nhanh chóng đến nơi, sau khi thăm khám và cho anh uống thuốc, sức khỏe của Niên Thường đã ổn định hơn.
Khi bác sĩ ra khỏi phòng, Tuệ Sam vội hỏi:
– Bác sĩ à, tại sao đột nhiên anh ấy lại bị như vậy?
Vị bác sĩ đáp:
– Đây là triệu chứng dị ứng thức ăn. Cơ thể cậu ấy dị ứng rất mạnh với một loại thực phẩm nào đó. Người nhà hãy lưu ý xem hôm nay cậu ấy đã ăn phải thức ăn nào không phù hợp. Cần tránh loại thức ăn đó một cách tuyệt đối để tình trạng này không xảy ra một lần nữa.
Khi bác sĩ ra về, cô cứ hoang mang suy nghĩ, cảm giác chuyện này là do lỗi của mình.
Tuệ Sam vội hỏi dì Mai:
– Dì à, anh Thường có dị ứng với loại thực phẩm nào không?
Lúc nãy nhìn thấy anh khó thở và liên tục ho, dì Mai liền nhân ra anh bị dị ứng thức ăn. Dì ấy chăm sóc anh từ nhỏ, làm giúp việc cho ông bà nội anh cho đến khi dọn đến villa này, thời gian cũng hơn ba mươi năm. Vì vậy dì Mai biết rất rõ đặc điểm ăn uống của Niên Thường.
– Cậu chủ bị dị ứng với nấm bào ngư. Lúc nhỏ chỉ vô tình ăn một lượng nhỏ đã khiến cậu ấy bị khó thở và hành sốt tận hai ngày trời. Món ăn lúc nãy con nấu…chẳng lẽ…
Lúc này cô mới vỡ lẽ ra, cảm giác tội lỗi tột cùng. Nhưng cô nhớ, trước khi anh ăn súp cô có khoe với anh rằng bí quyết để súp ngon chính là để bột nấm bào ngư vào.
Nếu vậy thì anh đã biết trong súp thịt bò có nấm bào ngư, loại thực phẩm anh không nên ăn. Tại sao Niên Thường đã biết rõ như vậy mà vẫn ép bản thân ăn chứ?1