Phòng họp trang nghiêm, vị chủ tịch quyền lực ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc bàn tròn hội nghị. Gương mặt hoàn hảo, bộ vest đen khoác trên người càng khiến thần thái anh thêm phần uy nghiêm, lạnh lùng khó gần.
Bầu không khí dường như đang rất căng thẳng, anh lật những trang tài liệu, đôi mắt sâu thẳm sắc lạnh, mày rậm nhíu lại.1
Anh vứt mạnh xấp tài liệu lên bàn, giọng nói giận dữ, tỏ ý không chút hài lòng:
– Đây là kết quả nỗ lực của các người à? Toàn bộ mẫu vẽ thiết kế nhẫn đều hết sức tầm thường. Ngay từ đầu tôi đã yêu cầu sự đột phá. Các người nghe không hiểu hả?
Toàn bộ nhân viên tham dự cuộc họp đều run sợ mà giật thót cả tim. Họ thi nhau cúi ngầm mặt, chẳng ai dám nhìn về phía anh.
Tổng giám đốc Ngụy, người trực tiếp theo sát dự án ra mắt mẫu trang sức nhẫn mới vội cất lời xoa dịu:
– Thưa chủ tịch Ngạn, chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Mọi người đã rất nỗ lực để tìm kiếm các nhà thiết kế trang sức hàng đầu vẽ mẫu cho dự án này. Những mẫu nhẫn chủ tịch vừa thấy qua là…là do những nhà thiết kế hàng đầu trên cả nước vẽ. Chủ tịch à, hay anh xem lại lần nữa đi, biết đâu sẽ thấy mẫu ưng ý.
Ánh nhìn sát lạnh hướng về phía Nguỵ tổng, cắt từng sự hy vọng vừa loé lên của anh ấy.
– Tôi gia hạn cho các người thêm mười ngày nữa. Nếu vẫn không tìm ra được người thiết kế mẫu nhẫn đột phá, thì các người nghỉ việc là vừa. Tan họp!
Dù trong phòng bật điều hoà, nhưng ai nấy đều toát mồ hôi nhìn nhau. Họ vội đồng loạt đứng dậy, cuối đầu chào anh.
– Vâng, thưa chủ tịch.
Anh lạnh lùng, đứng dậy rời khỏi ghế, nam thư ký cũng vội bước theo sau.
Tập đoàn Adela do chính anh là người sáng lập, kinh doanh đa ngành từ thời trang, trang sức, thực phẩm,…1
Anh là chủ tịch cũng là người trực tiếp điều hành công ty trang sức Alli (lấy trong tên Allison mang ý nghĩa quý tộc, cao quý).
Ngoài những nổ lực từ chính bản thân, Ngạn Niên Thường còn được biết đến là người mang gia thế “trâm anh thế phiệt” khi có ông nội là người sáng lập ngân hàng VBDA, cách đây hai mươi năm, ngân hàng VBDA đã được giao lại cho ba của anh đảm nhiệm chức tổng giám đốc cho đến hiện tại. Mẹ anh là nhà tạo mốt thời trang nổi tiếng, đặc biệt về những mẫu thiết kế váy cưới. Rất nhiều cô dâu trên thế giới mong muốn được bà ấy thiết kế váy cưới cho ngày trọng đại nhất đời mình.
Ngoài ra, dòng họ nội ngoại của anh cũng toàn những người có gia thế khủng, kinh doanh lớn, địa vị cao trong xã hội.1
——————————————
Giờ nghỉ trưa, anh và thư ký Lục đến quán cafe gần công ty để nghỉ ngơi, anh lựa chọn quán này bởi không gian nơi đây rất thoáng đãng, rộng rãi, sạch sẽ, cách bày trí cũng rất nghệ thuật, thức uống lại ngon miệng.
Niên Thường tựa đầu vào ghế, anh suy nghĩ về dự án sắp tới, anh biết rõ lần này rất khó khăn để tìm kiếm được sự đột phá, mới mẻ và cả độc đáo. Nhưng nếu không đẩy nhân viên vào tình cảnh gian nan, khốn đốn nhất thì có thể họ sẽ không bộc lộ được hết khả năng.
Bất chợt ánh mắt anh yên vị khi nhìn vào một điểm. Điều đặc biệt khiến anh phải tập trung chú ý mà không thể rời mắt chính là bức tranh hoạ chân dung của một cô gái được treo trên bức tường. Dường như bức tranh ấy mới vừa được treo lên không lâu, vì những lần trước anh đến, hoàn toàn không nhìn thấy.
Niên Thường rời vị trí, anh bước đến đứng gần bức vẽ, trong lòng dâng lên cảm giác hứng thú, phấn khởi như thể vừa tìm được “chân ái”.
Cô gái được hoạ trong tranh trông rất lạ mắt, chẳng hề giống bất kỳ người nổi tiếng hay nhân vật trong phim ảnh nào mà anh từng biết qua.
Càng chiêm ngưỡng bức tranh, lại càng thấy sống động, chân thật như đang nhìn ngắm người đẹp ngoài đời thực.
Thư ký Lục bước đến cạnh anh, anh ấy cũng rất ấn tượng khi vừa nhìn thấy bức hoạ.
– Từng đường nét tạo nên dung mạo của cô gái trong tranh quả thật rất sắc sảo. Nhất là đôi mắt, có hồn vô cùng.
Niên Thường khẽ mỉm cười:
– Cậu có nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay của cô gái trong tranh không?
Cô gái trong tranh tay cầm một cành hoa hồng, vẻ mặt chẳng buồn chẳng vui, đôi mắt trầm lặng long lanh như chất chứa rất nhiều cảm xúc.
– Tôi thấy, kiểu dáng của chiếc nhẫn trông rất lạ mắt và sáng tạo, cứ như những mắt xích đan vào nhau vậy. Mà thông thường rất ít ai lại đeo nhẫn ở ngón cái.1
Suy nghĩ của anh vốn dĩ sâu sắc, hay vì anh có duyên với người vẽ nên bức tranh này nên đã đoán ra được ý nghĩa:
– Đeo nhẫn ở ngón cái biểu thị cho nỗi buồn. Có lẽ người hoạ sĩ này muốn khắc hoạ nhân vật trong tranh mang một nỗi buồn sâu thẳm, chẳng thể giải bày cùng ai. Chiếc nhẫn mắc xích ám chỉ cô gái trong tranh đang bị xiềng xích bởi nỗi buồn mà chẳng tìm thấy lối thoát.
Thư ký Lục vừa nghe xong thì như được mở mang thêm đầu óc về khả năng quan sát. Lại thêm phần ngạc nhiên vì ngày thường chủ tịch của anh ấy rất ít nói. Nhưng hôm nay lại có hứng thú với bức tranh đến mức nói ra những lời thâm sâu như vậy.
– Chủ tịch phân tích sâu sắc thật.
Anh cho gọi nhân viên của quán đến, vì không gặp được chủ quán nên mọi thông tin đều khai thác từ người nhân viên.
– À, bức tranh thiếu nữ hoa hồng kia là do chủ quán mua từ một hoạ sĩ. Nhà cô ấy cũng ở gần đây thôi. Cô ấy là khách quen của quán, rất hay đến đây để vẽ tranh. Chủ quán thấy cô ấy vẽ rất đẹp nên đã đặt cô ấy vẽ bức tranh này. Diện mạo của thiếu nữ trong tranh hoàn toàn được vẽ theo trí tưởng tượng của cô ấy.
Anh không chần chừ, cất lời hỏi rõ:
– Vậy tên cô ấy là gì?
Người nhân viên mỉm cười, nhiệt tình đáp:
– Cô ấy tên Trà Tuệ Sam.
Người quản lý vội nói nhỏ vào tai anh:
– Chủ tịch, chẳng lẽ anh muốn…
Anh điềm đạm, giọng nói nghiêm túc:
– Tôi muốn cô ấy.1