Tuệ Sam ngồi trong lòng anh, cô đang suy nghĩ về lời mời tham gia buổi họp lớp. Tin nhắn liên tục đến, là nhóm bạn học do Ái Xuân đã thêm cô vào. Tuệ Sam vốn dĩ không muốn đi, cô chẳng hứng thú với mấy chuyện họp mặt thế này, hơn nữa trước đây lớp cũng chẳng mấy hòa thuận. Bây giờ có cần ra vẻ thân thiết với nhau đến thế.
Anh đang xem lại tài liệu trên máy tính, thấy điện thoại cô liên tục đổ chuông nên tạm gác công việc.
– Tin nhắn gửi đến nhiều như vậy sao em không đọc?
Cô mở điện thoại lên:
– Chỉ là tin nhắn nhóm lớp cấp ba thôi. Họ đang bàn về chuyện họp lớp.
Trông thái độ không mấy hứng thú của cô, anh tinh tế hỏi:
– Em không muốn đi họp lớp sao?
Cô lắc đầu:
– Quả thật em không muốn nhưng Ái Xuân bảo em đi cùng cô ấy.
Vừa lúc điện thoại lại tiếp tục báo chuông tin nhắn.
– Như vậy sẽ phiền anh làm việc, để em tắt âm điện thoại.
Anh vòng tay ôm cô, lời nói ấm áp:
– Lâu rồi không gặp. Em không muốn biết bây giờ họ ra sao à?
Vốn dĩ cô là người không bận tâm và tuyệt đối chẳng soi mói đời tư của những người không liên quan đến mình. Cấp ba cô chỉ chơi thân với Ái Xuân và một người bạn khác, nhưng sau khi tốt nghiệp phổ thông, cô bạn kia đã sang nước ngoài du học, dần dần mất liên lạc với cô và cả Ái Xuân. Buổi họp lớp lần này, cô ấy cũng không tham gia vì nghe đâu không kịp về nước.
Tuệ Sam ngước nhìn anh:
– Theo anh thì em nên đi?
Anh hôn lên má cô:
– Tùy vào em thôi. Anh nghĩ em cứ xem như là ra ngoài tụ tập bạn bè thư giãn cũng tốt mà. Ở bên cạnh anh mỗi ngày chắc em cũng chán rồi.
Nếu bỏ qua chuyện anh ép cô ở cạnh anh thông qua bản hợp đồng quái quăm kia thì anh thật sự là một người đàn ông tốt. Từ lời nói đến hành động đều nhẹ nhàng ấm áp. Người hoàn mỹ như anh hoàn toàn có thể yêu một cô gái cao sang, gia cảnh quý tộc tương đương. Nhưng tại sao anh lại muốn chiếm đoạt cô trong khi cô chẳng có gì cả? Bắt đầu một cuộc tình ngắn hạn với cô chỉ vì hứng thú thôi sao? Hàng loạt câu hỏi khó hiểu xuất hiện trong tâm trí nhưng cô lại không thể hỏi thẳng anh được.
– ——————————
Bước xuống xe ôtô, Tuệ Sam khoác trên mình chiếc đầm xanh ngọc dáng hơi xòe nhẹ. Làn da trắng muốt nổi bật, vẻ đẹp thanh thuần như thiên sứ.
Chưa kịp bước vào trong đã nhìn thấy Ái Xuân từ trong đại sảnh bước ra:
– Tuệ Sam à, mình ở đây nè.
Cô ấy chạy đến, khoác lấy tay cô, nhìn ngắm mỹ nhân xinh đẹp từ trên xuống dưới:
– Trông cậu xinh quá. Đi đến đâu cũng nổi bật như vậy. Chắc chắn lại chiếm spotlight cho mà xem.
Cô mỉm cười nhẹ nhàng:
– Cậu cứ nói quá. Chúng ta mau vào trong thôi.
Trên đường đến phòng tiệc được đặt sẵn, Ái Xuân không ngừng nói về cảm nghĩ trong lòng cũng như sự tò mò về những người bạn cũ.
Căn phòng sang trọng, rộng lớn, chiếc bàn tròn đủ để ba mươi người ngồi. Tất cả đều đã có mặt, rôm rả nói cười.
Tuệ Sam cùng Ái Xuân bước vào, những ánh mắt hướng về phía cô. Không ai có thể phủ nhận nhan sắc của Tuệ Sam ngày càng thăng hạng, từ khi còn học cấp ba, cô đã nổi tiếng với danh xưng hoa khôi của trường.
Những âm thanh bàn tán xì xầm vang lên:
– Trà Tuệ Sam đến rồi kìa.
– Là cô ấy đó…
– Woa, bao năm rồi vẫn xinh đẹp như vậy nhỉ!
– Tôi nghe nói bây giờ cô ấy đang là hoạ sĩ nổi tiếng…
Cô bước đến ghế, ngồi xuống cạnh Ái Xuân.
Những người bạn lâu ngày không gặp nhìn thấy cô liền không nén nổi cơn tò mò.
Tuệ Sam mỉm cười nhẹ nhàng:
– Chào mọi người, đã lâu không gặp.
Ai nấy đều trầm trồ nhìn cô, có người vẫn độc thân, kẻ thì lập gia đình thậm chí đã có con. Vậy nên khi nhìn thấy cô vẫn tươi như hoa, rực rỡ còn hơn cả thời đi học thì không khỏi trầm trồ.
– Tuệ Sam, lâu rồi không gặp. Trông cậu còn xinh hơn trước nữa.
– Quả là hoa khôi có khác.
Ánh mắt tiếc nuối vấn vương của ai đó vẫn đang nhìn về phía cô.
Các món ăn nhanh chóng được dọn ra. Nghe đâu bữa ăn hôm nay là do đại thiếu gia của lớp, Cố Nhật Minh chi trả.
Vừa dùng bữa xong, niềm nở nói những lời vui vẻ được một lát thì những thành phần thích đâm chọt, tạo drama lại chứng nào tật nấy dù nay ai cũng đã trưởng thành.
– Tuệ Sam bây giờ trông xinh đẹp thật đúng không Nhật Minh? À phải rồi, bọn tôi nghe nói bây giờ cậu đang quen Hạng Thủy Ninh, tiểu thư Hạng gia. Con gái của CEO công ty chứng khoán Đình Khang. Cũng nhờ năm xưa Tuệ Sam từ chối tình cảm của cậu nên bây giờ cậu mới có cơ hội quen được cô gái danh giá như Hạng tiểu thư đó chứ!
Lời lẽ vừa rồi thốt ra từ miệng của người phụ nữ tên Lục Hân. Một người đã ganh tị với Tuệ Sam từ thời còn đi học. Cô ta từng rất thích Nhật Minh, một hot boy của trường thời ấy. Nhưng Nhật Minh lại không ngừng theo đuổi Tuệ Sam và bị cô từ chối.
Hôm nay có dịp hội ngộ, cô ta lại không bỏ được tính xấu sân si, cố tình mang chuyện quá khứ vốn dĩ chẳng hề liên quan hay ảnh hưởng đến hiện tại mà xỉa xói Tuệ Sam.1