Thứ khiến kẻ si tình mềm lòng nhất, chính là đôi mắt của người mình yêu. Anh không nỡ nặng lời với người con gái đang đứng trước mặt anh với đôi mắt to tròn đẫm lệ.
Anh không gặng hỏi hay cọc cằn thêm nữa, dịu dàng ôm cô vào lòng, anh nghĩ cô cần thời gian để chấp nhận anh.
– Anh xin lỗi. Đừng khóc nữa. Sau này em sang nhà bạn thì nói anh biết, nếu không anh sẽ rất lo lắng. Có biết chưa?
Lúc cô chán ghét anh nhất thì anh lại nhỏ nhẹ dịu dàng, bây giờ cô muốn tiếp tục nói ra mấy lời trách móc e rằng cũng không thể.
– Em biết rồi. Hôm nay em muốn đi làm.
Anh hôn lên môi cô:
– Được, vậy em về phòng thay đồ đi, ăn sáng rồi anh đưa em đến công ty.
Bây giờ anh cứ như muốn gần cô 24/7, phòng chủ tịch vốn dĩ là nơi làm việc của riêng mình anh, bây giờ lại cho người đặt thêm một bàn làm việc để cô làm việc cùng anh. Trong khi đáng lẽ trợ lý sẽ phải làm việc ở một phòng khác, thôi thì đành chịu, quyền lực nằm cả trong tay anh.
Cô đang phác thảo bản vẽ trên máy tính, Tuệ Sam điều khiển chuột rất điêu luyện, nét vẽ đẹp đến mức chẳng thua gì khi cô dùng cọ hay bút để vẽ trên giấy.
Đang thao tác mượt mà, bất chợt cô nhíu mày, anh dường như lúc nào cũng đặt cô trong tầm mắt, vừa thấy người đẹp có biểu khác lạ liền cất lời:
– Có chuyện gì sao?
Cô nhìn về phía anh:
– Đột nhiên máy tính tắt màn hình rồi. Em khởi động lại không được.
Anh bước đến ngồi cạnh cô, kiểm tra lại máy tính nhưng vẫn không có tín hiệu.
Anh nhẹ nhàng nói:
– Hỏng rồi. Anh mua cho em máy mới.
Cô ngước nhìn anh, sao lại hào phóng đến mức này, thật chẳng cần thiết.
– Không cần đâu. Chỉ cần sửa hoặc đổi máy là được mà.
Anh vuốt mũi cô:
– Em sử dụng nên cần máy tốt hơn.
Cô chưa kịp cản thì anh đã gọi điện cho cửa hàng điện máy. Mà cô muốn cản cũng không được.
Như vậy quá khoa trương, thế nào khi người ta mang máy tính mới đến công ty cũng bị cánh nhân viên chuyên “săn mòi” tám chuyện văn phòng nhìn thấy.
Lần này tạo cơ hội để họ tha hồ thông tấn xã vỉa hè.
– ——————————-
Tan làm, anh đưa cô đến một cửa hàng bày bán các vật dụng trong ngành hội họa. Cô nắm tay anh bước xuống xe, vẫn chưa hiểu rõ vấn đề:
– Sao anh lại đưa em đến đây?
Anh mỉm cười, vừa bước vào trong cùng cô vừa cất lời:
– Anh biết em đam mê hội họa, muốn đưa em đến đây để mua cho em những vật dụng cần thiết. Lúc em dọn đến villa, anh không thấy mang theo dụng cụ vẽ.
Cô không nghĩ anh tinh ý lại chu đáo đến vậy. Những vật dụng để vẽ cô đã gửi ở nhà của Ái Xuân, số đồ cũ quá thì đã bỏ bớt. Vì mới đến nhà anh nên chưa dám bày bừa nhiều, khi cô vẽ tranh thì có thói quen bày đồ hơi lung tung, sợ anh không vui nên chưa dám bày ra vẽ.
– Em có thể tự mua được.
Anh kéo nhẹ tay cô:
– Đã đến đây rồi, anh sẽ mua cho em, em muốn gì cũng được.
Những chiếc giá gỗ kê tranh từ lớn đến bé, anh đều mua về tất, thấy cô phân vân chọn lựa, anh không chần chừ mà gom hết. Cả màu vẽ, bút, cọ,…mua nhiều vô số.
– Niên Thường à, em không cần nhiều vậy đâu. Vẽ đến bao giờ mới hết.
Anh vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào người mình:
– Em chỉ việc vẽ, mọi thứ còn lại cứ để anh lo.
Về đến nhà, anh đưa cô đến tầng hai, cô cũng từng thắc mắc trên tầng này dùng để làm gì mà dì Mai dặn cô không được tùy tiện đi lên.
Cánh cửa lớn mở ra, bên trong là một không gian phòng rất rộng. Được bày trí hệt như một thư viện cổ điển với sàn gỗ và rất nhiều kệ sách gỗ lớn được bố trí ngăn ngắn.
Trông chẳng khác nào một nhà sách ngay trong chính villa. Còn có cả một không gian bày trí vật dụng vẽ tranh, chiếc ghế gỗ nho nhỏ, cọ và bảng pha màu. Máy bán nước tự động, tất cả mọi thứ đều chu đáo và tinh tế.
Cô cùng anh bước vào trong, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác:
– Đây là…
Anh bước đến nơi đặt giá để tranh:
– Anh biết em rất thích vẽ, anh nghĩ khi vẽ cần nơi yên tĩnh nên đã thiết kế thư viện này cho em. Hy vọng em sẽ thích.
Khoảnh khắc này, cô phải thừa nhận rằng anh rất ấm áp. Trong lòng cô đang âm ỉ cơn giận nhưng sao bây giờ lại hạ nhiệt hẳn. Anh là đang vỗ dành cô sao?
– Cám ơn anh.
Tuệ Sam đi một vòng thư viện, quan sát trên các kệ sách, cô nhìn thấy có rất nhiều truyện tranh. Cầm lấy một quyển, vừa lúc anh bước đến, cô cất lời:
– Anh cũng thích đọc truyện tranh sao?
Niên Thường đứng đối diện cô, tựa lưng vào kệ sách.
– Lúc nhỏ anh rất thích, anh giữ lại tất cả quyển truyện được ba mẹ và ông bà nội mua cho lúc nhỏ. Bây giờ có thư viện này nên sẵn tiện đặt chúng ở đây.
Nghe anh nhắc đến ba mẹ, cô không khỏi thắc mắc. Tuệ Sam từng biết qua chuyện anh lập nghiệp khi chỉ mới hai mươi tuổi. Cùng với một nhóm du học sinh thành lập tập đoàn Alli, Niên Thường là một trong những người trẻ tuổi nhất đã sáng lập tập đoàn quyền lực, ảnh hưởng đến kinh tế nước nhà.
Khi bước vào villa, cô khá ngạc nhiên vì cả căn nhà rộng lớn thế này lại chỉ có mình anh sống, cùng với một vài người giúp việc. Có lẽ ngày thường anh cảm thấy rất cô đơn và tẻ nhạt.
– Vậy bây giờ ba mẹ anh vẫn đang sinh sống ở Lịch Xuyên sao?
Anh lắc đầu, môi khẽ cong, một nụ cười nhạt chẳng chút vui vẻ:
– Đúng vậy. Nhưng họ đã có gia đình riêng cả rồi.