Editor: Cà Rốt
Beta: Thơ Thơ
Khoảng cách hai người kéo gần trong gang tấc, là Tưởng Đình Kiệt dụ dỗ cô.
“Kỷ Ngôn Tâm, tôi muốn chứng minh cho cô rằng khi không viện cớ trừng phạt, tôi và cô quan hệ là cô tình tôi nguyện hưởng thụ cùng nhau.”
Trong nháy mắt sau khi dứt lời, đột nhiên Tưởng Đình Kiệt không kịp phòng ngừa hôn lấy môi cô.
Lúc này đây, động tác của anh không phải ôn nhu mà là bá đạo lại cưỡng chế tạo ra ý loạn tình mê.
“Ưʍ..”
Căn bản là Kỷ Ngôn Tâm không có cơ hội đánh trả.
Trên thực tế, sức chống cự của cô đối với Tưởng Đình Kiệt đã rất mỏng manh. Nếu không phải đột nhiên cô tỉnh táo lại, có khả năng ở trong không khí ái muội này cô và Tưởng Đình Kiệt đã tiếp tục làm rồi. Cho nên khi Tưởng Đình Kiệt có âm mưu dụ dỗ cô lần nữa, khả năng Kỷ Ngôn Tâm có thể giữ vững lý trí lại càng thấp hơn. Loại hôn môi điên cuồng đoạt lấy làm thân thể của cô lâm vào trạng thái xụi lơ, tùy ý Tưởng Đình Kiệt khống chế thân thể của cô, dùng tư thế nghênh – hợp đáp trả lại anh.
“Kỷ Ngôn Tâm, cô là tự nguyện.”
Bên tai là giọng nói khàn khàn không thành tiếng của Tưởng Đình Kiệt.
Anh lay động phản ứng của cô, với anh mà nói là tương đồng với tra tấn bởi vì anh muốn cô xúc động mà điên cuồng kêu gào.
“Ưm”
Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm híp mắt cắn cánh môi, thân thể căng chặt đè nén không được bị anh khơi dậy phản ứng động tình. Ý thức của cô sớm đã bị môi hôn nóng bỏng mơn trớn đến các vị trí mẫn cảm trên thân thể đến mất đi sự thanh tỉnh. Hô hấp của cô càng ngày càng hỗn loạn. Cánh tay cầm lòng không được mà ôm cổ Tưởng Đình Kiệt, hơi thở mong manh trầm thấp ngâm nga.
Bỗng Tưởng Đình Kiệt không thể kiềm chế thở dốc một tiếng, bàn tay to dán lên eo Kỷ Ngôn Tâm mà mơn trớn cái mông, thuận thế nâng đùi cô lên, đặt ở bên hông.
Đây là anh dự tính dụng sức chờ thời điểm phát động.
Trong không khí ái muội cực nóng mà tiếng hít thở dồn dập không thông.
Lúc Tưởng Đình Kiệt chuẩn bị kéo khăn tắm bên hông xuống.
“Cốc cốc.”
Là tiếng gõ cửa.
“…”
Động tác Tưởng Đình Kiệt bỗng nhiên cứng đờ.
Lúc này, đột nhiên Kỷ Ngôn Tâm không kịp phòng ngừa lại bừng tỉnh lần nữa. Nếu không phải tiếng đập cửa kia kịp thời đánh thức ý loạn tình mê trong cô, mới vừa rồi cô đã hoàn toàn bị Tưởng Đình Kiệt ôn nhu bắt làm tù binh. Lúc cô khôi phục ý thức, lập tức đẩy Tưởng Đình Kiệt ôm chặt thân thể của mình ra.
Hai lần liên tục phải dừng lại ở thời điểm mấu chốt, boss Tưởng híp mắt biểu hiện chính là cực kỳ phẫn nộ.
“Cốc cốc.”
Tiếng đập cửa còn tiếp tục vang lên.
Bỗng Tưởng Đình Kiệt dừng động tác nâng đùi Kỷ Ngôn Tâm lên, thắt lại khăn tắm, chậm rãi đi mở cửa.
Ở bồn rửa tay, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng xoay người tránh né, che lại chỗ khăn tắm đã rớt xuống.
Mở cửa ra, người ở ngoài cửa rõ ràng là Địch Nhất.
“Ngài Tưởng..”
Địch Nhất nhìn thấy vẻ mặt của Tưởng Đình Kiệt tức thì nhận ra có điều không ổn. Trên thực tế, anh ta đã cố ý kéo dài thời gian rất lâu mới đưa quần áo tới, nghĩ sẽ không quấy rầy đến anh. Kết quả anh ta không thể ngờ tới lúc anh ta xuất hiện vẫn đụng phải họng súng. Ngay lúc này, tầm mắt Địch Nhất cũng không dám nhìn vào trong phòng nghỉ. Sau khi đặt quần áo sang một bên, anh ta thu mắt cứng đờ xoay người, quyết đoán lựa chọn cách chạy trốn.
Tưởng Đình Kiệt sâu kín rũ mắt, nhẹ thở dài không ra tiếng.
Chờ đến khi anh trở về, Kỷ Ngôn Tâm đã gài kỹ khăn tắm đứng ở phía trước sô pha, cách xa bồn rửa tay.
“Đây là quần áo chuẩn bị cho tôi sao?”
Kỷ Ngôn Tâm quyết định hành động trước. Cô tiến lên trước rồi vươn tay về phía Tưởng Đình Kiệt, bộ dáng cười tủm tỉm, mặc dù trên mặt cô còn lưu lại vết đỏ ửng vừa mới động tình chưa biến mất đi.
Hành động này của cô dĩ nhiên là không muốn tiếp tục trận ân ái này.
Bỗng Tưởng Đình Kiệt bình tĩnh nhìn cô như là cho nhau vài giây giằng co, cho đến khi anh cầm túi quần áo đưa cho cô.
Kỷ Ngôn Tâm nhìn ra đây là anh đồng ý cho cô trở về.
“Cảm ơn!”
“Không cần khách khí.”
Tưởng Đình Kiệt cười như không cười híp mắt nhìn Kỷ Ngôn Tâm sau khi tiếp nhận túi quần áo liền xoay người, động tác mặc quần áo rõ ràng nhanh nhẹn.
Toàn bộ quá trình, anh đều không có bất kỳ một hành động nào.
Chờ đến khi Kỷ Ngôn Tâm mặc xong quần áo cho rằng đã an toàn rồi. Cô quay người lại, tầm mắt chạm vào đôi mắt u ám hằn đỏ của Tưởng Đình Kiệt, bỗng nhiên không thể kiềm chế cứng đờ.
“Ngài Tưởng?”
“Tôi muốn tiếp tục!”
Dứt lời, Tưởng Đình Kiệt không hề báo động trước phóng nhanh sang ôm lấy thân thể Kỷ Ngôn Tâm. Anh hôn, là phương thức hữu hiệu nhất để dụ dỗ Kỷ Ngôn Tâm.
Khi Kỷ Ngôn Tâm đã nhận ra được sự nguy hiểm, bước chân cô theo bản năng đi tới về phía cửa. Kết quả là Tưởng Đình Kiệt trực tiếp đè cả người cô ở vị trí cách cửa không đến hai mét, giam cô ở giữa anh và vách tường. Lúc này đây, Tưởng Đình Kiệt không cho Kỷ Ngôn Tâm bất kỳ một cơ hội thở dốc nào, bàn tay to gần như thô lỗ xé nát váy cô, nhưng khi anh hôn môi vuốt ve lại là vẻ ôn nhu trước sau như một, chẳng qua một lát sau, thân thể trần trụi của hai người lại tiếp xúc nhau.
Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm bị Tưởng Đình Kiệt ôm ở trong ngực, trong khoảnh khắc ý thức lại rơi vào cái bẫy ôn nhu lúc trước một lần nữa.
Giờ phút này, bàn tay to của Tưởng Đình Kiệt nâng chân cô lên, cánh tay bóp chặt mông cô, làm thân thể của cô hoàn toàn treo trên không trung chỉ có thể chống đỡ dựa vào trong lòng ngực anh. Lúc anh cử động muốn tiến vào, phản ứng theo bản năng của Kỷ Ngôn Tâm là ôm chặt lấy anh, liền tạo thành tư thế khiến Tưởng Đình Kiệt có thể xỏ xuyên đến chỗ sâu nhất của cô.
“A..”
Cánh môi cô giấu không được hết những tiếng rêи ɾỉ.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt chống lên trán cô thở dốc, đồng thời ôn nhu, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô mà dò hỏi: “Kỷ Ngôn Tâm, lần này không phải trừng phạt mà là hưởng thụ.”