Editor: chuotminhminh
Beta: Thơ Thơ
“Tôi cho rằng cô đáp lại thì sẽ không tính là tôi cường hôn cô, đây chỉ có thể xem như tôi hôn cô.”
Tưởng Đình Kiệt lười biếng sửa lại cho cô.
Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm lập tức nổi giận, phản bác nói: “Tôi đáp lại đó là bởi vì anh…”
Bởi vì anh dụ dỗ tôi.
Những lời này, Kỷ Ngôn Tâm vẫn chưa nói xong.
Nhưng cô không ngờ tới là nửa câu chưa nói của mình càng làm tăng thêm sự ái muội cho lời nói vừa rồi.
“Ừ, tôi biết cô đáp lại là vì tôi, ngoan lắm!”
Bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt bật cười, anh đưa tay sờ lên đầu Kỷ Ngôn Tâm xem như là khen thưởng.
Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm thẹn quá thành giận nói: “Là do tôi sai lầm, tôi không nên đến tìm anh, càng không nên ngồi trêи xe của anh.”
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên cô xoay người muốn bước xuống xe.
Tưởng Đình Kiệt ôm lấy cô từ phía sau, nghiên người dán sát bên tai của cô, cười nhẹ nói: “Cô đang tức giận sao? Hay là xấu hổ vậy? Kỷ Ngôn Tâm, cô nói tôi không có thành ý, tôi đã cho cô nếm thử một chút ngon ngọt rồi.”
“Tôi không phải muốn nếm nước miếng của anh…”
“Vừa rồi không đủ ngọt sao?”
“…”
Kỷ Ngôn Tâm không có cách nào thoát khỏi cái ôm từ phía sau của Tưởng Đình Kiệt. Nên cô càng giận dữ hơn, trả lời: “Ngài Tưởng, tôi biết được anh hôn là một sự vinh hạnh, nhưng tôi không có phúc để nhận ân huệ này. Tôi chỉ muốn nói chuyện hợp tác với anh về việc để Bạch Ý Ca nhận phỏng vấn của tôi trong chương trình phát sóng Trực tiếp…” đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn
“Công việc của Bạch Ý Ca đều do tôi quyết định”
“Vậy nên?”
“Nếu cô khiến cho tôi cảm thấy vui vẻ, tôi có thể để Bạch Ý Ca cởi quần áo ở trêи chương trình phát sóng Trực tiếp.”
“Cởi! Quần! Áo!”
Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm mừng rỡ như điên mà trợn mắt.
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt biết cô sẽ không muốn xuống xe chạy trốn nữa. Anh buông cánh tay của cô ra, dù bận vẫn ung dung nhìn cô rối rắm.
“Nhưng trước tiên cô phải dỗ tôi vui vẻ đã.”
“Điều này còn khó hơn so với việc tôi vừa đe dọa vừa dụ dỗ Bạch Ý Ca cởi quần áo ở chương trình phát sóng Trực tiếp đó!”
Cô châm chọc mỉa mai một câu.
Nhưng mà, Kỷ Ngôn Tâm vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười trước sau như một.
Nghe được lời nói của cô, Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng híp mắt như đang suy nghĩ, trả lời: “Dỗ tôi cũng không khó, nhưng phải xem cô muốn dỗ ở nơi nào thôi!”
“Dỗ anh còn phải phân nơi chốn sao?”
“Đương nhiên, dỗ ở trêи giường là đơn giản và hiệu quả nhất, nếu không thì cô phải suy nghĩ nhiều biện pháp khác rồi!”
Tưởng Đình Kiệt không biết xấu hổ mà trả lời.
Nghe vậy, ngoại trừ trợn trắng mắt thì Kỷ Ngôn Tâm không biết nên phản ứng như thế nào.
“Nghe đồn ngài Tưởng đây không gần nữ sắc, không biết là truyền thông nhà ai vô lương tâm tung tin đồn giả thật sự hại người không ít.”
“Đại khái là những cô gái muốn câu – dẫn tôi không được nên muốn tìm cớ cho bản thân. Nhưng mà cô thì phải biết rõ chứ, vì cô đã thành công rồi!”
“Tôi! Không! Có! Câu! Dẫn! Anh!”
Kỷ Ngôn Tâm nghiến răng nghiến lợi phản bác.
Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt đang chăm chú nhìn cô, ánh mắt của anh mang theo tính xâm lược bá đạo.
Trường hợp này thực xấu hổ.
Không khí trong xe ái muội xen lẫn nguy hiểm.
“Ừm… Anh có thể tập trung lái xe không? Tôi cảm thấy người lái xe phía sau đang thúc giục đấy!”
Đây là lần đèn xanh thứ hai.
Tưởng Đình Kiệt không có ý muốn lái xe mà chỉ chăm chú nói chuyện phiếm với cô.
Cho nên, khi Kỷ Ngôn Tâm nghe thấy tiếng còi chói tai phía sau, đành phải lên tiếng nhắc nhở anh, nhân cơ hội kết thúc đề tài câu – dẫn này.
“Tôi là tài xế của cô sao?”
Tưởng Đình Kiệt nheo mắt lại, không hài lòng việc cô thúc giục mình.
Đột nhiên, Kỷ Ngôn Tâm mỉm cười đổi giọng nói: “Ngài Tưởng, tôi sợ làm chậm trễ thời gian cơm trưa của ngài, làm cho ngài chịu đói là lỗi của tôi.”
“Cô đúng là hồ ly tinh mà!”
Thật xảo quyệt.
Thú vị.
Đây là nguyên nhân làm tâm trạng của Tưởng Đình Kiệt vui vẻ.
Nhưng mà, những lời này đang ám chỉ cái gì?
Kỷ Ngôn Tâm nhìn vào nụ cười khó đoán của Tưởng Đình Kiệt, một bên thì cười khanh khách, một bên lại tính toán trong lòng. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn
Sự thật chứng minh, cô nói chuyện cùng người đàn ông này giống như đang đặt mình trêи chiến trường, phải cẩn thận từng bước một.
Trong lúc xe thể thao khởi động, Kỷ Ngôn Tâm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cho đến khi tới cửa chính nhà hàng.
Sản nghiệp của Tưởng Đình Kiệt ở thành phố A đếm không hết, bất luận là khách sạn, câu lạc bộ tư nhân hay nhà hàng, tên của anh chính là giấy thông hành.
Khi nhìn thấy xe của anh, người phục vụ nhanh chóng chạy đến trước cung kính nghênh đón.
Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm trong xe nhìn ra. Cô chưa từng nghĩ đến chính mình sẽ có liên quan với người đàn ông cao cao tại thượng này, giống như một giấc mộng vậy. Rõ ràng là cô mang mộng tưởng của mình gian nan đi về phía trước, nhưng đảo mắt cô lại ngồi ở trêи xe thể thao của anh, phóng nhanh trêи đường mà không cần lo ngại điều gì. Có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ bị thế giới vốn không thuộc về mình vứt bỏ. Vì vậy, cô bắt được đồ vật giao dịch thì tốt rồi, đừng nghiêm túc cũng đừng tham lam.
Đây là cách sinh tồn cô đã chọn trong thế giới cạnh tranh này.
“Kỷ Ngôn Tâm.”
Tưởng Đình Kiệt gọi tên của cô.
Trong một thoáng, Kỷ Ngôn Tâm chậm rãi ngước mắt. Tầm mắt của cô bất ngờ chạm vào ánh mắt chăm chú của Tưởng Đình Kiệt. Không biết có phải là cô gặp ảo giác hay không, thậm chí cô cảm giác được nét mặt của Tưởng Đình Kiệt lại dịu dàng như vậy.
Vào lúc này, cô dường như bị cái nhìn của anh mê hoặc, xuống xe, bước từng bước về phía anh.
Khi Kỷ Ngôn Tâm dừng lại trước mặt Tưởng Đình Kiệt, ý thức của cô vẫn chưa lấy lại được, chỉ là hành động cơ thể đang phản ứng theo bản năng.
Lúc này, Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhàng chớp mắt, nói với giọng nói trầm thấp: “Đi theo bên cạnh tôi, đừng đi lạc.”
“Anh cho rằng tôi là con nít ba tuổi sao?”
Ban đầu Kỷ Ngôn Tâm chỉ muốn cằn nhằn cách nói chuyện của anh.
Nhưng ai ngờ rằng, Tưởng Đình Kiệt lại nghiêm túc mà trả lời: “Cô là thú cưng nhỏ của tôi.”
“…”