Edit: chuotminhminh
Beta: Thơ Thơ
“Cô cho rằng tôi không biết gì sao? Tôi cho cô thời gian ba ngày để suy ngẫm, cô lại lợi dụng ảnh chụp lén tôi trong phòng tắm để làm mánh lới phát sóng trực tiếp. Vì tỷ lệ nhấp chuột, ngay cả tấm lưng trần của mình cô đều sẵn sàng mang ra cho mọi người xem! Tôi đã sớm dự đoán được hôm nay cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn tìm tôi giải thích, cho nên cô đã nói sẽ cho tôi một lời giải thích vừa lòng nhưng tôi không nhìn thấy. Nếu cô không thể làm tôi hài lòng, như vậy tôi sẽ dùng cách của mình khiến cơ thể cô cho tôi dáng vẻ hài lòng nhất!”
Dứt lời, Tưởng Đình Kiệt đột nhiên cúi đầu cắn ʍút̼ phía sau cổ của cô.
Kỷ Ngôn Tâm ý thức được có nguy hiểm.
Nhưng mà cô không có cách nào thoát khỏi Tưởng Đình Kiệt. Trong tầm mắt của cô nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh, là có thể cúi người nhìn chiều cao toàn thành phố. Tuy không có ai có thể nhìn thấy dáng vẻ của cô bây giờ, nhưng mà tình huống bị đè bên cửa sổ vẫn làm cho cô cảm thấy rất xấu hổ. Đặc biệt là ngón tay của Tưởng Đình Kiệt còn đang trêu chọc ở giữa hai chân cô. Mật ý róc rách sau khi cơ thể rung lên ở trong lòng bàn tay anh là bí mật không thể che giấu.
“Tưởng Đình Kiệt…”
“Hử? Muốn hả?”
Đồng thời trong lúc nói chuyện Tưởng Đình Kiệt chậm rãi rút ngón tay ra, đưa lòng bàn tay dính chất ướt át thuộc về cô đến trước mặt cô.
Kỷ Ngôn Tâm nhìn đến sự ám chỉ của anh, cắn chặt môi giận giữ nói: ”Tôi muốn anh đi chết đi…”
”Được, tôi mang cô đi ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử!”
Ngay lúc này, bỗng nhiên cơ thể cao lớn của Tưởng Đình Kiệt đè ép lên lưng của cô, bàn tay to vuốt ve cái ʍôиɠ cô, động tác xé mở cái váy ngắn đang bao lấy cặp ʍôиɠ của cô gần như thô lỗ. Giây tiếp theo, anh ưỡn người dán chặt vào cô, cách quần tây nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô. Cho đến khi lửa nóng thiêu đốt của anh hoàn toàn thức tỉnh đâm cô, tuyên bố tính xâm lược với cô.
“Không cần…”
Giờ phút này, giọng nói của Kỷ Ngôn Tâm đều mang theo tiếng ngâm nga run rẩy
Tưởng Đình Kiệt hoàn toàn không để ý tới cô, chậm rãi kéo khóa quần xuống, từ từ tới gần đóa hoa thẹn thùng của cô.
Chỉ thiếu một bước là đi vào.
Trận này triền miên không dứt, đã làm ý thức Tưởng Đình Kiệt bị mê hoặc.
Thế cho nên anh không nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Tổng giám đốc Tưởng!”
Giọng nói của thư kí đột nhiên xuất hiện.
Giờ phút này, động tác Tưởng Đình Kiệt tiến vào cô cứng đờ dừng lại, bỗng nhiên bàn tay to của anh ép Kỷ Ngôn Tâm ở dưới thân. Anh nghiêng người ở trong bóng tối bảo vệ cô.
Ngay trong lúc này, Kỷ Ngôn Tâm kinh hoảng trợn to mắt. Vốn dĩ hành động của Tưởng Đình Kiệt cũng đã làm cô xấu hổ. Nếu lại bị người khác nhìn thấy, cô sẽ không nhịn được cắn lưỡi tự tử. Nhưng mà cô không nghĩ đến Tưởng Đình Kiệt vậy mà sẽ chủ động bảo vệ cô, vừa lúc thân thể cô cũng rơi vào thế tế nhị. Ở góc độ này, thư kí hoàn toàn không nhìn thấy cô.
Phút chốc, bỗng nhiên Tưởng Đình Kiệt xoay người nhìn thư kí với ánh mắt nguy hiểm.
“Có chuyện gì?”
“Ngài Tưởng, tối nay ngài có hẹn ăn cơm với tổng giám đốc Lục của tạp chí giải trí Tinh Đồ!”
Nữ thư ký hiển nhiên là bị anh dọa sợ rồi.
Nghe vậy, giọng nói Tưởng Đình Kiệt khàn khàn trả lời: “Đã biết, ra ngoài đi!”
Vì thế, nữ thư kí không hiểu gì cả run rẩy rời khỏi văn phòng.
Không khí ái muội trong phòng bị gián đoạn.
Lúc này Tưởng Đình Kiệt dường như không còn hứng thú để tiếp tục lần nữa, bàn tay anh buông ra. Bỗng nhiên Kỷ Ngôn Tâm ở dưới thân anh mất đi sự chống đỡ té ngã trêи mặt đất.
Cùng lúc đó, anh sửa sang lại quần áo của mình.
“Ưm…”
Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm cuộn tròn cơ thể theo bản năng. Chất ướt át giữa hai chân chảy xuống đùi. Cô cúi đầu xuống, mái tóc dài rối loạn tùy ý che lấp khuôn mặt nhỏ nhắn. Cũng chỉ có bản thân cô mới có thể nhìn thấy bóng phản chiếu trêи tấm kính thủy tinh trong đêm. Ánh đèn trong phòng hiện rõ dáng vẻ bây giờ của cô, đôi mắt mê ly, gương mặt ửng hồng, cực kì nhếch nhác.