CHƯƠNG 467: CÔ ĐEM CÔ ẤY GIẤU ĐI ĐÂU RỒI?
Dương Yến đi theo quản lý đến văn phòng.
Vừa đóng cửa, không đợi quản lý mở miệng, cô liền đem túi đặt ở trên bàn làm việc.
Kéo khóa kéo ra, lộ ra tầng tầng lớp lớp tiền mặt mới tinh ở bên trong.
Quản lý nhìn thấy sợ ngây người.
“Chỗ này là chín trăm triệu tiền mặt.” Dương Yến kéo khóa túi lại, thản nhiên nói: “Tôi chỉ cần anh tìm người xóa bỏ đoạn camera giám sát buổi chiều nay lúc tôi lái xe trở về.”
Quản lý nhìn thoáng qua số tiền kia, mắt thẳng tắp, dường như có chút động lòng.
Suy nghĩ trọn vẹn hai phút, quản lý hỏi: “Chỉ cần xóa bỏ đoạn video cô trở về thôi đúng không? Không có cái khác chứ?”
Dương Yến gật đầu: “Khả năng mấy ngày nữa sẽ có người đến kiểm tra camera giám sát, anh ta làm trong ngành kỹ thuật, rất lợi hại, anh phải đem đoạn video giám sát kia xóa bỏ sạch sẽ.”
“Không thành vấn đề.” Quản lý nói: “Tôi sẽ tìm người xử lý tốt.”
Dương Yến lấy toàn bộ tiền ra, xếp chỉnh tề trên mặt bàn: “Được, vậy thì làm phiền anh.”
Dặn dò quản lý xong, cô liền rời đi.
Sau khi trở lại nhà trọ, Dương Yến lấy bút ghi âm từ trong túi ra, ấn mở, đoạn đối thoại của cô và quản lý liền truyền ra.
Đây là cô cố ý chuẩn bị.
Tên quản lý này đã có thể nhận tiền của cô thì không chừng cũng sẽ bị Lục Văn Thù ép bức, lấy tiền ra mua chuộc sẽ lại quay đầu nhận tiền của Lục Văn Thù.
Nếu thật sự xảy ra như vậy, cô sẽ lấy đoạn ghi âm này ra kiện quản lý tội lừa gạt.
Sau khi trải qua vài ngày bình thản, Dương Yến cũng đã nhận được video đạo diễn gửi tới.
Cô nhìn thấy ảnh đại diện video là một người đàn ông lạnh lùng, cộng thêm mặc trường bào, ôn nhuận như ngọc.
Trái tim bỗng chốc đập mạnh.
Cô không muốn nhìn thấy Phương Tinh Nghị nhưng tay lại không khống chế được ấn mở video.
Quay phim đúng là quay phim, bây giờ qua điện thoại xem được video hoàn chỉnh khiến cho Dương Yến có một loại cảm giác chấn động.
Cảnh quay hoàn hảo, phong cảnh phù hợp.
Dường như video này không phải là quay phim, nhân vật không phải được thiết lập mà là thật sự đang sống, ánh mắt quyến rũ của cô gái rất đúng, trêu chọc trái tim người ta đập nhanh.
Lúc video chuyển qua trên người đàn ông, lúc nhìn thấy đôi mắt thâm thúy ôn nhuận của anh ta, Dương Yến cuống quít đóng video lại.
Cô nhìn mặt sau điện thoại, nhưng trong đầu vẫn cứ hiển hiện khuôn mặt của người đàn ông kia như cũ, làm cách nào cũng không thoát ra được.
Không khỏi đưa tay vuốt vuốt mi tâm, chửi mình không có tiền đồ.
Rốt cuộc phải bao lâu nữa, cô mới có thể quên đi được người đàn ông đó?
“Xin lỗi anh, anh không có hẹn trước thì không thể đi vào, nếu anh vẫn tiếp tục làm loạn thì tôi sẽ gọi bảo vệ…”
Dương Yến nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Nghe giọng nói dường như là của trợ lý Ella.
Cô định đi ra xem xảy ra chuyện gì, vừa đứng người dậy khỏi ghế thì cửa phòng làm việc đã bị người nào đó hung hăng đá văng ra.
Đúng vậy, không vặn tay nắm cửa mà trực tiếp dùng chân đạp.
Lục Văn Thù âu phục nhăn nhúm đi vào, vẻ mặt có chút mỏi mệt, ánh mắt quét đến trên mặt Dương Yến, bước nhanh tới.
“Cô ấy đang ở đâu?” Lục Văn Thù hỏi, ánh mắt hung ác nham hiểm.
“Ai ở đâu?” Dương Yến hỏi lại.
Mắt cô nhìn khóa cửa bị anh ta đạp hỏng, cong môi cười lạnh: “Tổng giám đốc Lục, đây là Hesong chứ không phải Lục thị. Anh có chuyện tìm tôi, vậy cũng phải hẹn trước với trợ lý của tôi xem tôi có rảnh hay không. Anh xông vào giống như mấy tên cướp thôi cũng được nhưng lại còn đạp hỏng cửa phòng tôi, chúng tôi tất nhiên phải tính toán để anh bồi thường.”
“Đừng mẹ nó giả ngu với tôi!” Lục Văn Thù tức giận nói: “Tôi kiểm tra camera giám sát của Bích Tỉ Sơn Trang, bốn ngày trước cô tới đó tìm cô ấy còn mang cô ấy đi! Dương Yến, cô giỏi lắm!”
Dương Yến khoanh tay trước ngực nhìn anh ta: “Ồ thật sao? Vậy anh có thể đem video giám sát nộp cho cảnh sát đi, nói tôi bắt cóc người của anh, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải lấy ra được chứng cứ chứng minh anh và Tiểu tiên nữ có quan hệ.”
“Con mẹ nó cô!”
Lục Văn Thù nổi nóng, trực tiếp túm lấy áo Dương Yến, đem cô kéo đến trước mặt anh ta.
Dương Yến không cao bằng anh ta, bị túm chỉ có thể nhón chân lên.
“Anh buông Phó tổng Dương ra.” Trợ lý lao đến, cùng Lục Văn Thù lôi kéo: “Tôi sẽ báo cảnh sát… ối!”
Lục Văn Thù một đạp đem người trợ lý kia đá văng.
Trợ lý ngã ra trên mặt đất, co ro thống khổ.
“Lục Văn Thù!” Thấy anh ta ra tay với người vô tội, lúc này Dương Yến đã giận tái mặt.
“Phòng làm việc này của tôi có camera giám sát, anh còn dám đụng đến người tôi tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu!”
Lục Văn Thù cười nhạo, ánh mắt khinh thường nhìn cô: “Cô sao? Con mẹ nó cô cho là cô có cái gì năng lực gì chứ? Nếu không phải nhị ca tôi bồi dưỡng cô, thời gian qua cô có thể vượt qua dễ dàng được như vậy sao?”
“Đừng mẹ nó khiêu chiến với tôi, cô không có tư cách đó!” Lục Văn Thù không tốn chút sức nào đem cô nhấc lên: “Tôi hỏi cô một lần nữa, cô đem người giấu ở đâu rồi?”
Dương Yến liều mạng kiễng chân lên, sợ áo sơmi chất vải mỏng sẽ bị anh ta xé nát.
Ánh mắt cô lạnh nhìn Lục Văn Thù: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Để anh tiếp tục coi cô ấy giống như là phạm nhân giam lại sao? Để anh tiếp tục tra tấn cô ấy, khiến cô ấy không còn giống con người nữa à?”
“Không phải việc của cô, đây là chuyện giữa tôi và cô ấy! Dương Yến, cô đừng ép tôi ra tay với cô!”
Dương Yến không sợ hãi chút nào, cười lạnh: “Lục Văn Thù anh có bao nhiêu bản lĩnh, cũng không phải chưa bao giờ đánh phụ nữ! Lục Văn Thù tôi nói cho anh biết, đời này anh cũng đừng mơ tìm được cô ấy!”
Ánh mắt Lục Văn Thù hơi trầm xuống.
“Không riêng Tiểu tiên nữ, đứa bé kia anh cũng không cần nhớ thương tới nữa! Cô ấy gầy như vậy, đứa bé có thể giữ lại được thì tốt, không gánh nổi tôi sẽ nuôi cô ấy. Tôi còn muốn ở ngay dưới mí mắt anh đưa cô ấy ra nước ngoài, tìm cho cô ấy một người đàn ông tốt…”
“Bốp!”
Lục Văn Thù nâng tay lên, bàn tay vung ra hung hăng đánh vào trên mặt cô.
Dương Yến bị đánh đầu lệch qua một bên, gương mặt hơi đỏ lên.
Người cô choáng váng rất lâu.
Cảm giác kia đau đến mức run lên, cô nghĩ: Lúc Lục Văn Thù và Tiểu tiên nữ cãi nhau anh ta cũng sẽ đánh Tiểu tiên nữ như thế này sao?
Giờ phút này cô cảm thấy vô cùng may mắn vì tìm được thám tử tư đáng tin cậy có thể đem Lâm Thanh Dung từ trong ngôi biệt thự kia ra ngoài.
Thêm một thời gian nữa, không biết Lâm Thanh Dung sẽ thành cái dạng gì.
Lồng ngực Lục Văn Thù hơi phập phồng, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên:
“Cô đem cô ấy giấu ở đâu?”
Dương Yến ngửa đầu lên nhìn anh ta, gương mặt đã hiện lên dấu bàn tay hồng hồng: “Anh vĩnh viễn cũng đừng mơ sẽ biết được! Đến đây, để tôi xem Tổng giám đốc Lục anh còn có thủ đoạn gì nữa, đều lấy ra hết đi.”
“Con mẹ nó cô là muốn đối nghịch với tôi đúng không?” Lục Văn Thù gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt hung ác như lang sói: “Dương Yến, nếu cô thật sự muốn chọc giận tôi đến lúc đó cô chết cũng không có ai nhặt xác cho cô được đâu!”
Anh ta dùng sức túm lấy áo của cô, cúi người: “Tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, cô, ấy, đang, ở, đâu!”
Dương Yến lạnh lùng nói: “Không biết!”
Lục Văn Thù thấy cô bướng bỉnh như thế thì có chút nóng nảy, lại một cái tát vung ra trên mặt cô.
Kết quả trợ lý Tư vừa lúc chạy đến.
Anh ta thấy Lục Văn Thù tàn bạo như thế, trái tim bị dọa nhảy lên một cái, vội vàng nhào tới gắt gao nắm lấy tay Lục Văn Thù, miễn cưỡng ngăn trở cử động của anh ta.
“Tổng giám đốc Lục có chuyện gì từ từ nói.” Trợ lý Tư ấn tay Lục Văn Thù xuống: “Cô Dương tốt xấu gì cũng cùng Tổng giám đốc Lục quen biết, có chút giao tình, sao anh có thể ra tay với cô ấy như vậy?”