CHƯƠNG 179 : MUỐN BƠI QUÁ ĐI A!
“Ừ.” Ông Phương khẽ cười, ngữ khí mang theo chút nuối tiếc : “Nó là một đứa trẻ rất tốt. Nếu như lúc đó ta đi sớm hơn …”
Có lẽ là do quá khó chịu, nên ông không nói nữa.
Ông Phương đưa chiếc nhẫn sapphire cho Dương Yến: “ Con giữ cái nhẫn này đi, để chỗ ta cũng không có ích gì.”
“ Con không thể nhận được đâu.” Dương Yến lùi lại hai bước, cô thích Phương Tinh Nghị, nhưng cô không biết liệu hai người có thể tiến xa được hay không, thứ này quá quan trọng : “Hay là ông đưa nó cho Tổng giám đốc Phương đi.”
“ Haiz, Tinh Nghị nhà ta cũng thật là đáng thương.” Ông Phương tự trách nói : “ Từ nhỏ nó đã không có ai thích rồi, không ngờ lớn lên rồi cũng không có ai thích, người cha như ta đúng là quá thất bại mà.”
Khóe miệng của Dương Yến giật giật : “ Sao vậy được, Tổng giám đốc Phương ưu tú như vậy, không thiếu người thích mà.”
“ Nếu đã như vậy thì con cầm lấy đi.” Ông Phương nhét chiếc nhẫn vào tay cô : “ Sau này Tinh Nghị nhờ con chăm sóc nha, haiz, đầu ta có chút đau rồi.”
Ông Phương xoa xoa huyệt thái dương: “ Ta đi nghỉ chút đây. Mấy con đi đi, rảnh rỗi thì về đây ăn cơm.”
“……”
Dương Yến bị ông Phương làm cho một tràng, đợi tới khi cô phản ứng lại thì cô đã bị đẩy ra ngoài phòng sách rồi, cô đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trong tay, đầu óc cô tối sầm.
Tình cảm này thật sự khiến cô trở tay không kịp mà.
Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn đi tới : “ Ba tôi nói gì với cô vậy?”
“Không có gì đâu.” Dương Yến lặng lẽ đưa tay ra sau để giấu chiếc nhẫn đi rồi bình tĩnh nói: “ Ông ấy kêu chúng ta có rảnh thì về nhà ăn cơm.”
“Thật sao?” Người đàn ông nhướng mày, ánh mắt dò hỏi : “Không còn gì nữa à?”
“Không.”
Thấy Dương Yến nói vậy, Phương Tinh Nghị cũng không hỏi gì nhiều nữa, sau đó cô đi theo sau Phương Tinh Nghị xuống lầu, cô do dự không biết có nên đưa chiếc nhẫn này cho anh hay không, nhưng sau cùng cô cũng nhét nó vào túi áo.
Hay là khoan đưa nó cho anh ấy đã, mắc công lại khơi dậy nỗi đau của anh ấy.
Trên đường về, Dương Yến nhìn qua cửa sổ và nghĩ về những gì xảy ra từ đêm qua cho đến sáng nay, nó kích thích như đi tàu lượn siêu tốc vậy, giống như cô đang mơ.
Sau đó cô chợt nghĩ ra điều gì đó rồi lại quay sang nhìn Phương Tinh Nghị : “ Tổng giám đốc Phương, anh đã bàn trước với Phương Dịch Chung à? Chắc anh đã nghĩ xong mọi chuyện này vào tối hôm qua rồi nhỉ?”
“Không có.”
Dương Yến sững sờ : “Vậy tại sao Phương Dịch Chung …”
Khi Phương Dịch Chung nói những lời đó, nghe rất bình tĩnh và tự nhiên. Nếu không phải là Phương Tinh Nghị bàn trước với Phương Dịch Chung thì cô không tin đâu.
“Cô còn không biết à?” Phương Tinh Nghị liếc nhìn cô : “ Nó vẫn còn thích cô.”
Dương Yến mím môi.
Lần trước ở Tập đoàn Phương Thị, anh ta cũng nói giúp cô.
Phương Tinh Nghị thấy cô đang xuất thần nghĩ gì đó thì liền nhíu mày, đáy lòng anh rất khó chịu, anh sáp lại gần cô : “ Sao vậy cô Dương, muốn quay lại với nó sao?”
“Không có.” Khoảng cách hai người rất gần,Dương Yến cảm thấy có hơi khó chịu, cô ngả người ra sau : “ Tôi cũng đâu phải ngựa thích nhai lại cỏ cũ đâu, chỉ là anh ta đã giúp tôi, tốt xấu gì cũng phải cảm ơn một tiếng.”
Ngữ khí Phương Tinh Nghị dịu lại, : “Không cần đâu, tôi nói dùm cô rồi.”
Dương Yến định mở miệng nói tiếp gì đó thì bụng dưới cô lại đột nhiên đau thắt, từng cơn từng cơn đau khiến cô cong người lại, cả đầu ướt đẫm mồ hôi.
“ Sao vậy?”
“Đau bụng kinh.”
Phương Tinh Nghị nhớ lần trước cô đau bụng kinh cũng quằn quại khó chịu như vậy, anh đưa tay kéo cô lại ngả lên vai mình rồi căn dặn tài xế ghé tiệm thuốc mua một hộp ibuprofen.
“ Tổng giám đốc Phương, không cần đâu…..”
Mặt Dương Yến đỏ bừng, cô cố gắng chống người dậy khỏi anh, nhưng Phương Tinh Nghị lại vươn tay nắm chặt vai cô rồi nói với ngữ khí chặn họng người khác : “ Dựa vào đi, đừng nhúc nhích nữa.”
Sau đó còn lấy chiếc chăn mỏng trên đùi mình quấn quanh eo cô.
Dương Yến lúc này không nhúc nhích nữa, cô dựa vào đôi vai rộng lớn của anh, đột nhiên lại cảm thấy bụng mình cũng không còn đau nhiều nữa rồi.
Chú út Phương nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra rất biết quan tâm người khác.
Sau khi uống ibuprofen xong, Dương Yến liền vui vẻ trở lại, cô thấy thời tiết nóng quá lại lười ra ngoài, lúc nãy cô có mua một ít đồ ăn, còn có cả một quả dưa hấu lớn nữa.
Vừa cắt được một miếng dưa hấu thì Phương Tinh Nghị lại tới bưng nó đi : “ Không nên ăn đồ ăn có tính hàn như vậy.”
“Ăn một miếng cũng không sao đâu.”
Sau đó Phương Tinh Nghị lạnh lùng nhìn cô bằng nửa con mắt, cô đành rút tay lại rồi làm một động tác xin mời : “ Anh ăn đi, tôi ăn quả hạch là được rồi!”
Ăn hết nửa quả no chết anh nè!
Trong hai ngày đầu khi bà dì của Dương Yến đến, cô không muốn làm gì cả, chỉ phê mấy văn kiện quan trọng thôi còn lại thì mặc kệ nó luôn, nhưng mà ở trong biệt thự lâu quá rồi cũng có chút chán.
“ Mấy hôm nay nóng quá nhỉ?”Dương Yến đang ngồi khoanh chân cắn hạt dưa, vừa nhìn ra ngoài trời nóng oi bức bên ngoài, cô cũng chẳng còn tâm trạng muốn ra ngoài nữa : “ Haiz, nếu như được bơi thì tốt quá!”
Cô nhìn khu vườn đầy hoa ở phía sau rồi khinh bỉ nói : “Tổng giám đốc Phương, anh mua căn biệt thự lớn như vậy, xây một cái hồ bơi có bao nhiêu đâu chứ, cớ chi phải xây vườn hoa thế.”
Nhìn chỉ để bổ mắt thôi chứ không có thực dụng a, hơn nữa hoa lại quá đắt!
“Biệt thự của tôi,tôi xây vườn hoa thì sao?” Phương Tinh Nghị nhàn nhã nói: “Hồ bơi rất dễ bị bẩn.”
Dương Yến : “ Hehe, vậy mấy bông hoa này cũng cần phải tốn công chăm sóc vậy, sao anh không nói đi?Tổng giám đốc Phương, anh không sợ có người nhớ nhung hoa của anh sẽ trộm nó để bán sao?”
“Biệt thự được lắp đặt camera giám sát xung quanh, không ai dám đâu.”
Nhớ lại video giám sát lần trước, khuôn mặt Dương Yến chợt ửng đỏ lên, cô ho vài tiếng rồi đứng dậy khỏi cái đệm : “ Trời nóng quá, tôi tới hồ bơi đây.”
“ Hôm nay trời nóng tới 40 độ, cô không sợ ra ngoài sẽ bị tan ra thành nước luôn à?” Phương Tinh Nghị đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới : “ Hơn nữa cô còn chưa hết kinh, bơi lội sẽ dễ bị nhiễm khuẩn.”
“ Anh, anh đừng nói nữa được không!” Nghe từ “kinh nguyệt” từ miệng của người đàn ông, Dương Yến thật là không biết phải làm sao luôn : “Đã ba ngày rồi, không sao đâu, tôi sẽ bơi một lúc.”
Phương Tinh Nghị lướt điện thoại xem một lúc rồi đưa nó cho cô.
Khi Dương Yến nhìn vào điện thoại di động, anh chậm rãi nói: “ Cô xem tin tức này đi, chà chà…tôi khuyên cô đừng đi nữa, nếu không lại vướng thêm bệnh đó.”
Mẹ kiếp!
Dương Yến suy sụp, cô ném điện thoại cho anh rồi nghiến răng nói : “ Tôi không đi nữa được chưa!”
Cô giận dữ hậm hực đi lên lầu.
Lúc đầu đúng là đầu óc cô có vấn đề rồi nên mới chịu dọn qua đây đó!
Phương Tinh Nghị nhìn cô đi lên lầu, đáy mắt anh chợt lóe lên một ý cười nhẹ nhàng, sau đó anh đưa ngón tay bấm một số rồi gọi đi.
“Anh hai, có chuyện gì vậy?”
Phương Tinh Nghị chậm rãi nói: “Có bổng lộc, cậu có muốn nhận không?”
“ Không nhận có được không?” Lục Văn Thù cảnh giác : “ Em cảm giác không phải chuyện tốt lành gì rồi.”
“Không được, cậu phải nhận.”
“…….”
Tối nay tính tình Dương Yến không được tốt cho lắm, cơm tối cũng làm biếng nấu luôn, nên cô mua đồ ăn ngoài, Phương Tinh Nghị không chê mà còn ăn không ít nữa, thấy vậy lửa giận của cô càng bùng lên mãnh liệt hơn.
Cầu xin cô nấu ăn sẽ chết sao hả!
Sau khi ăn tối xong, Dương Yến trở về phòng ngủ rồi gọi điện thoại than vãn với Lâm Thanh Dung.
Đợi Dương Yến than vãn xong, Lâm Thanh Dung mới nói: “ Vậy cậu dọn ra đi!”
“Thế còn Tổng giám đốc Phương?”
“ Cậu xem cậu đi, kêu dọn ra thì không chịu, ở lại thì chê Tổng giám đốc Phương khống tốt.” Lâm Thanh Dung thở dài : “ Tớ thấy cậu chính là một tên M (*) mà.”
(*) Người thích bị ngược.
“ Tớ sợ người hầu sẽ không chăm sóc tốt cho anh ấy.” Dương Yến lẩm bẩm, phiền nào lắm a: “ Cậu nói xem anh ta kén chọn như vậy, sao mình đặt đồ ăn ngoài mà anh ấy vẫn ăn ngon lành như vậy chứ?”