CHƯƠNG 172: NGÀI PHƯƠNG GHEN RỒI
Phương Cẩn Hiên đau kêu thảm thiết, bỏ Dương Yến ra, ngã trên đất co giật, chảy máu.
Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn vào nhà kho, Dương Yến nằm trên đất không nhúc nhích, ánh mắt dại ra, tim anh dường như bị vật gì đập mạnh vào vậy, dùng hết sức bế cô lên, dùng thảm quấn cô lại.
“Không sao, không có việc gì nữa rồi”. Phương Tinh Nghị vuốt tóc cô, giọng ấm áp an ủi: “Anh sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu”.
Anh không nhìn đến ai cả, bế Dương Yến ra ngoài.
“Cháu! Cháu thật sự vừa ngu vừa hồ đồ”! Phương lão tiên sinh bị đứa cháu trai này làm tức đến bệnh tim lại tái phát rồi, quay đầu tức giận với người hầu nói: “Nhanh chóng tìm bác sĩ đến”!
Phương Tinh Nghị bế Dương Yến đến phòng tắm, mới phát hiện hai tay cô bị tím lên, trật gân, lúc này dưới cằm run rẩy, hận vừa nãy không thể bắn trúng tim của Phương Cẩn Hiên.
“Có chút đau, nhịn đau được không?” Phương Tinh Nghị nói.
Sờ đến xương của tay cô, hơi dùng lực, đem hai tay của cô chỉnh khớp lại, động tác một mạch lưu loát.
“Đau”! Dương Yến nhận thức luôn bị kéo về, đau đến nỗi trên đầu đều là mồ hôi, cô trừng trừng mắt, phát hiện được Phương Tinh Nghị ôm trong lòng, hốc mắt chua xót.
Lúc trước não cô một mảng trắng xóa, đều không biết đang nghĩ cái gì.
“Không đau nữa, không sao”. Phương Tinh Nghị hôn tay của cô, một chút cũng không chê bẩn, tỉ mỉ nhẹ nhàng, ngược lại làm khiến Dương Yến rất ngại, rút tay ra Phương Tinh Nghị thấy bồn tắm đầy nước rồi, liền nói: “Em tắm rửa trước, anh bảo người giúp em mua quần áo”.
“Có thể đừng đi không”? Dương Yến nắm lấy áo của anh, trải qua chuyện lúc nãy, cô bây giờ có chút sợ: “Anh anh ở đây đi, em…”
Cô không muốn ở một mình.
“Được”. Phương Tinh Nghị không có từ chối, lưng quay lại với bồn tắm, gọi điện thoại cho người giúp việc.
Dương Yến nghe thấy số đo anh báo lại, với số đo bản thân vừa đúng, mặt có chút đỏ.
Anh chắc đoán bừa thôi.
Sau khi tắm trong bồn tắm, Dương Yến thân thể luôn run rẩy mới dần dần thả lỏng ra, nhìn vết hôn đỏ nhàn nhạt trên ngực mình, một cảm giác kinh tởm vọt tên lên đầu, như muốn nôn.
Phương Tinh Nghị nghe thấy tiếng, cũng biết cô không thoải mái, siết chặt các ngón tay của anh trên lưng của xe lăn.
Nhẹ giọng hỏi: “Trên người có bị thương không?”
“Không có”. Dương Yến hít thở sâu, để bản thân bình tĩnh lại: “Phương tổng, anh sao lại tìm em vậy”?
“May mà có em trai em”. Phương Tinh Nghị nói, nhớ đến anh cảm thấy rất may mắn: “Em trai em gọi điện thoại là người làm nhận, người làm đến đầm hoa sen tìm em không có thấy em, liền gọi điện thoại cho anh”.
Xem ra kế hoạch của em thành công rồi”. Dương Yến nhìn nhẫn trong tay, trong lòng có tính toán: “May mà em không có ghét bỏ nó vứt ở trong nhà, nó cứu em một mạng”.
“Đồ gì vậy, anh có thể xem không”?
Dương Yến đưa tay chìa ra, để anh xem nhẫn: “Cái này, là lúc trước em trai em đưa cho em, không biết bên trong nó cài cái gì, khiến em có nguy hiểm liền đập vào”.
Chiếc nhẫn đó cùng với những chiếc nhẫn bình thường không có khác biệt gì, nhìn còn giống đồ phế thải.
Phương Tinh Nghị nhìn nhẫn xem một hồi, nhớ đến chiếc điện thoại kia, giọng nói nghe rất quen thuộc.
“Em trai em tên là gì”?
“Quách Thường Phúc, ý là phúc từ từ đến”. Dương Yến nói xong cảm thấy bối rối: “Thật lạ, anh hỏi tên em của em làm gì”?
Phương Tinh Nghị mở điện thoại, đưa nó đến trước mặt cô: “Có phải cậy ấy không?”
Cậu thanh niên trẻ trên bức ảnh điện thoại di động là Quách Thường Phúc, trông nghiêm túc như ảnh thẻ căn cước.
“Vâng, em trai em.” Dương Yến giật mình, ngẩng đầu nhìn Phương Tinh Nghị: “Phương, Phương tổng anh làm sao có ảnh của em trai em, anh nên không…”
Cô hơi bối rối.
Thấy cô bé bập bẹ, lo lắng, Phương Tinh Nghị cười lớn, bàn tay kéo cô vào ngực, kéo vào khoảng cách giữa hai người, “Em có muốn thử xu hướng tính dục của anh không? Hả?”
Giọng nói trầm và quyến rũ, đầy mê hoặc.
Dương Yến bị hơi thở của anh thổi vào mặt đỏ lên, càng ngập ngừng: “Em cảm thấy không cần đâu”.
Phương Tinh Nghị thấp giọng cười, ánh mắt liếc nhìn thấy vài dấu hôn đỏ nhạt trên ngực cô, ánh mắt trầm xuống, vô cùng muốn giết người.
“Tắm cho đàng hoàng vào”. Phương Tinh Nghị vuốt đầu cô: “Đợi em nghỉ ngơi khỏe đi, chúng ta lại giải quyết những chuyện kia. Lần này, cho dù ông của hắn có đến, cũng cứu không nổi hắn ta”.
Dương Yến nhịn không nổi đáp: “Hay là….”
“Không được”. Phương Tinh Nghị cắt đứt lời của cô, ánh mắt không hề hiền lành: “Lần trước anh đã cho hắn ta cơ hội rồi. Dương Yến, nhà họ Phương cho dù có sụp đổ, cũng không liên quan đến em”.
Dương Yến gật đầu.
Cô chỉ sợ Phương Tinh Nghị ra tay quá nặng, nhà họ Phương sẽ bất hòa với anh, muốn không so đo những cái kia, nhưng Phương Tinh Nghị quyết tâm đòi lại công đạo cho cô, cô đương nhiên sẽ không làm một thánh mẫu.
Lại nói, dựa vào tính cách của cô, về sau cũng sẽ không bỏ qua cho Phương Cẩn Hiên.
Dương Yến nhớ đến việc anh không có trả lời, liền truy hỏi: “Giám đốc Phương anh còn chưa trả lời cho em, anh sao quen biết em trai em vậy, vì sao lưu ảnh của nó”.
“Anh lúc trước nhờ cậu ấy giúp một việc”.
Phương Tinh Nghị cũng là mới biết hai người là chị em, anh cho rằng Dương Yến vẫn chưa biết việc Quách Thường Phúc đang làm, liền đưa bút qua.
“Nó là một học sinh, có thể giúp anh làm chuyện gì”? Dương Yến rất không muốn bị anh qua quýt, tò mò hỏi.
Phương Tinh Nghị nhìn chiếc nhẫn trong tay cô.
“Ồ, em hiểu rồi”. Anh không nói, Dương Yến tất nhiên sẽ nghĩ đến những cái khác: “Nó lúc học cấp ba học vô cùng giỏi toán, lí, hóa, về sau nói không chừng có thể trở thành nhà khoa học tạo phúc cho mọi người đó! Nhưng mà bài tập ở trường nhiều, giám đốc Phương đừng quá làm khó cho nó”.
Dừng một lát, cô lại nói: “Vậy vì sao, nhà em không thiếu tiền, em cũng không hy vọng nó có tiền đồ lớn, nó nếu có ý nghĩ gì khác, anh đừng đồng ý với nói nhé”!
Phương Tinh Nghị vô cùng hứng thú hỏi: “Ví dụ xem nào”?
Dương Yến nói: “Anh biết không, con trai thanh niên rất nhiệt huyết, em sợ nó sau khi quen biết Trần Khang cái gì đó, đầu óc nóng lên muốn đi nhập ngũ hay là làm vệ sĩ, vậy nguy hiểm biết bao”.
Phương Tinh Nghị ha ha.
Em trai em không những quen, Trần Khang còn gọi cậu ấy một tiếng đại ca đó!
Dương Yến thấy anh cười, có chút quái lạ: “Giám đốc Phương anh cười cái gì, em nói không đúng”?
“Anh cảm thấy người chị như em quá vất vả đó”. Phương Tinh Nghị nói còn có chút chua: “Ngày ngày lo lắng em trai, chỉ sợ cậu ấy sa vào con đường sai lầm”.
“Còn không phải sa vào rồi sao”? Dương Yến nhớ đến những chuyện đó liền buồn đi: “Anh nói cô gái trẻ đẹp như vậy, nó sao lại nhìn không trúng ai nhỉ? Em không biết nên mở lời với mẹ em như thế nào”.
“Em lúc trước không thích cô Tưởng, nhưng mà em vừa nghĩ đến em trai em, liền cảm thấy cô ấy nhìn rất thuận mắt. Đúng rồi giám đốc Phương, cô Tưởng hình như có người cô ấy thích rồi”.
Phương Tinh Nghị nhếch mày: “Anh sao lại không biết”?