Thẩm Thanh Huyền hờn dỗi hết nửa ngày, sau đó lại bắt đầu đau lòng.
Y “đặt mình vào hoàn cảnh người khác” mà nghĩ, cho rằng Cố Kiến Thâm nhất định đang tự ngược đến nhói tim.
Đào hôn là thật, tra một phát là chuẩn luôn; có người trong lòng cũng là thật, mặc dù chỉ là yêu trên mạng.
Cứ thế suy ra … y bị hắn cưỡng ép cưới, y không phải cam tâm tình nguyện gả cho hắn, với mạch não của đồng chí lão Cố, tám phần là trốn tránh không muốn bị y ghét.
Biết đâu chừng trong phòng này có máy theo dõi công nghệ cao mà y không biết đang giám sát y chặt chẽ.
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy mình bị Cố Kiến Thâm lây bệnh mất rồi, thế mà có thể não bổ đến mức ngược cả mình luôn.
Không còn cách nào, hễ nghĩ tới Cố Kiến Thâm đang buồn bã tổn thương, y cũng thấy buồn bã tổn thương.
Khi yêu một người, bạn sẽ chẳng nỡ để người ấy chịu chút ấm ức nào.
Thẩm Thanh Huyền cố kiềm nén, nghĩ bụng nên làm sao bắt kịp nhịp điệu của Cố Kiến Thâm, cùng hắn bắt đầu một tình yêu phát triển theo từng bước.
Nếu hắn đã muốn để y thả lỏng, vậy y cứ thả lỏng thôi!
Đối với phàm thế hiện giờ, Thẩm Thanh Huyền vẫn rất ngạc nhiên, nếu đã có thời gian thì nghiên cứu nhiều thêm, tóm lại không có gì phải thiệt.
Vòng tay bên trái của y tương tự như di động của thế kỷ 21, nhưng chức năng lại nhiều, nhanh và tiện hơn.
Thẩm Thanh Huyền mở ra xem, phát hiện bên trong chứa không ít thông tin.
Lần trước vứt vòng tay, y đã bật chế độ đừng làm phiền, sau khi bị Mục gia tóm về y cũng chưa chỉnh lại.
Dù sao cũng đâu phải “người hiện đại” – ngày nào cũng cần dựa vào vòng tay để sinh tồn, cho nên y quên nhìn nó luôn.
Cố Kiến Thâm sẽ không cho rằng y sống không còn gì lưu luyến, ngay cả vòng tay cũng lười nhìn một lần chứ?
Chậc chậc, lại đau lòng nữa rồi.
Thẩm Thanh Huyền vội vàng xem thông tin bên trong.
Có không ít đến từ đại bảo bối Viên Viên.
“Tân hôn hạnh phúc!”
“Mặc dù không thể đến hiện trường, nhưng già này có xem trực tiếp, còn tham gia rút được 888!”
Đồng chí Viên Viên cho Thẩm Thanh Huyền bao lì xì ba vạn, chỉ được có 888 mà đã vui vẻ thế sao? Đúng là thiệt thòi mà!
Về sau lại có thêm mấy quảng cáo nhảm nhí, cùng với thông tin cập nhật từ nhà cung cấp trò chơi.
Chọn tới chọn đi, còn lại ba câu khá đáng chú ý.
Nine: “Áo choàng của em tôi đã làm xong rồi.”
Nine: “Gần đây bận lắm sao, không thấy em online.”
Nine: “Thanh?”
Thẩm Thanh Huyền nhấn vào cái tên này, nhìn thấy thông tin của hắn.
Tên: Nine.
Giới tính: Nam.
Những thứ khác đều không biết.
Không biết tuổi không biết thân phận không biết tên thật cũng không biết trông ra sao, nhưng tên này lại được Mục Thanh bỏ vào danh sách người liên hệ đặc biệt, là một tồn tại còn cao hơn cha ruột của mình.
Thẩm Thanh Huyền hiểu, xem ra đồng chí Nine này chính là “người trong lòng” của y.
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền là nhân sĩ đã kết hôn, không thể tiếp tục dây dưa với người khác, chưa kể vị kia nhà mình còn là một bình giấm chua, lần nào cũng chơi hết nửa bình, có loại giấm nào mà hắn không ngán?
Thẩm Thanh Huyền không quan tâm đến người bạn mạng tên Nine này, tiếp tục xem một ít thông tin được lưu trong vòng tay.
Thú vị là Mục Thanh có thói quen ghi nhật ký mà lại còn ghi rất chi tiết, toàn bộ đều được mã hóa và lưu trong cơ sở dữ liệu của mình.
Dĩ nhiên Thẩm Thanh Huyền có thể mở ra, y xem thật kỹ, cơ bản trong lòng đã có dự kiến trước.
Mục Thanh là đứa trẻ ngoan, chỉ tiếc bị gia đình hại thật thảm.
Một tuổi, mẹ y qua đời, Mục Hồng lập tức cưới mẹ kế hiện giờ, không lâu sau sinh ra Mục Tuyên.
Từ điểm này có thể phát hiện được nhiều dấu vết … Mặc dù mẹ Mục Thanh do bệnh mà chết, nhưng trước khi bà sinh bệnh thì Mục Hồng đã có tân hoan khác rồi.
Quan hệ Mục Hồng và mẹ đẻ Mục Thanh không được tốt, cho nên đối xử với Mục Thanh cũng không có mấy phần thật tình yêu thương.
Cộng thêm mẹ kế châm ngòi cùng sự ra đời của Mục Tuyên, Mục Thanh lập tức trở thành người trong suốt ở Mục gia.
Càng thảm hại hơn là ông bà ngoại Mục Thanh đi quá sớm, còn một người cậu cũng chẳng biết tăm tích ở nơi nao, khiến cậu cực khổ không nơi nương tựa, chỉ có thể tiếp tục sống một cách đáng thương ở Mục gia.
Bất hạnh cuộc sống không khiến cậu nản lòng, ngược lại càng thúc đẩy cậu hướng đến tự do, hướng tới trời cao biển rộng, càng hướng tới có thể rời khỏi Mục gia tự lập môn hộ.
Thế nhưng học nghiệp chưa xong, cậu vẫn không thể rời đi.
Cậu ôm ấp vô số hy vọng, chờ mong tự do đến, thế mà vì một lần Hứa Phức Tâm tính kế đã khiến Mục Thanh hoàn toàn tuyệt vọng.
Gả cho một người không biết, trở thành vật lệ thuộc, vĩnh viễn không có khả năng thoát khỏi gông xiềng của Mục gia … lại còn sắp sửa chia tay với “người yêu”, tất cả đều biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết cậu.
Mục Thanh uống thuốc, nằm trong khoang thuyền trò chơi, lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình trong thế giới ảo.
Nhìn thì có vẻ quá yếu đuối, nhưng nghĩ kĩ có thể hiểu được.
Áp lực thời thơ ấu vẫn luôn là khúc mắc của Mục Thanh.
Trong nhật ký, cậu tích cực hướng về trước, cậu cho thấy mình là người lạc quan, sáng sủa, ngập tràn hy vọng đối với tương lai.
Song cảm xúc bộc lộ ra ngoài càng mãnh liệt, sự âm u trong lòng cậu càng khổng lồ.
Dưới lớp lạc quan ấy là bệnh trạng sợ hãi thâm trầm. Cậu không thực sự thoải mái, mà chỉ đang dùng nó để làm tê liệt cảm xúc thật của mình.
Một khi loại người này bị kích thích mãnh liệt, nỗi tuyệt vọng cuồn cuộn trào ra đủ để nhấn chìm một người trẻ tuổi không chốn nương tựa.
Thẩm Thanh Huyền xem hết toàn bộ, có chút không đành lòng.
Đối với Mục Thanh, Nine là ánh sáng rực rỡ nhất trong đời, là tri kỷ gắn bó với cậu trong thế giới hư ảo.
Cứ vậy mà bỏ đi thì không cách nào nói nổi.
Thẩm Thanh Huyền quyết định vào game một lần, tìm Nine rồi nói rõ tình huống với hắn.
Y đã kết hôn rồi, sau này không cần liên lạc nữa.
Quyết định xong, Thẩm Thanh Huyền lập tức vào game.
Có thể nói trò chơi toàn tức là sản phẩm đặc biệt của thời đại này.
Khoa học kỹ thuật phát triển vượt bậc, ngày càng có nhiều nền công nghệ vĩ đại được nghiên cứu, khiến một người có thể làm chuyện vượt hơn vạn người.
Nếu chỉ một người là được, thì làm gì cần vạn người nữa?
Nhiều người quá thì phải làm sao? Không thể học được kỹ thuật cao cấp, không thể trở thành người “hữu dụng” với xã hội, phải làm sao bây giờ?
Trò chơi toàn tức liền trở thành tấm bia ổn định xã hội.
Sau khi tiến vào trò chơi, y nhận được rất nhiều tin nhắn cá nhân, chủ yếu mời y hạ phó bản, bên cạnh đó là tin nhắn giao dịch.
Thẩm Thanh Huyền bỏ qua hết, tìm được khung trò chuyện với Nine.
“Có online không?”
Không lâu sau, Nine trả lời: “Đến xưởng cầu vồng.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Được.” Có thể giáp mặt trò chuyện cũng tốt.
Xưởng cầu vồng là một nơi náo nhiệt, trôi nổi giữa không trung, ở đó hình thành một cầu vồng từ ảnh xạ của vô số khoáng thạch rực rỡ, đó là nguồn gốc của cái tên này, đồng thời cũng là đặc điểm kiến trúc của nó.
Thẩm Thanh Huyền vừa liếc mắt đã nhìn thấy Nine, đó là một Berserker cao gần ba mét, khổ người to lớn, ngoại hình uy mãnh, có hắn đứng trong xưởng, những người khác đều trông như chú lùn.
Thẩm Thanh Huyền sắm vai tinh linh, không thể xem là lùn, cũng phải chừng một mét tám mấy, nhưng khi đứng cạnh Berserker lại trông nhỏ gầy, đối lập một trời một vực.
Thẩm Thanh Huyền vừa đến là Nine liền phát hiện ra y, hắn vẫy tay với y: “Bên này.”
Thẩm Thanh Huyền lập tức qua đó, y loáng thoáng cảm thấy có chút ánh sáng xanh nhấp nháy bên dưới, nhưng vì chưa quen với trò chơi nên không để ý, vừa giẫm lên, y nhất thời cảm thấy thân thể trống rỗng, sau đó một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, kiếm khí bén nhọn tập kích thẳng vào mặt y.
Có bẫy!
Thẩm Thanh Huyền định mượn lực nhảy lên, nhưng đang ở trong trò chơi, y không biết rõ dưới chân là thứ đồ chơi gì, nên không dám tùy tiện giẫm lên.
Khoảnh khắc sắp sửa bị đâm trúng, Thẩm Thanh Huyền nhận ra bên hông được người ôm chặt, tiếp đó bay lên trời thoát khỏi bẫy rập, cùng lúc đó, một luồng kình phong quét tới, phá vỡ bẫy rập ti tiện kia.
Vì trò chơi quá chân thật khiến Thẩm Thanh Huyền đến giờ vẫn còn sợ, hoàn hồn rồi mới phát hiện mình đang ngồi trên cánh tay rắn chắc của Berserker, mà tay y cũng tự nhiên vòng qua cổ hắn.
Giọng nói trầm thấp của Berserker vang lên bên tai: “Cẩn thận.”
Hai chữ này … thanh giọng này …
Thẩm Thanh Huyền quay phắt đầu, nhìn chòng chọc gã to con trước mắt.
Hắn đội mũ giáp, diện mạo hoàn toàn bị che khuất, căn bản không nhìn rõ bộ dạng vốn có.
Đương nhiên có thấy cũng vô dụng, trong trò chơi nào có ai dùng dung mạo thật bao giờ?
Nhưng giọng nói này …
Cố Kiến Thâm!
Nine là Cố Kiến Thâm? Vậy nên Cửu tiên sinh mới cầu hôn Mục gia, để có thể cưới Mục Thanh?
Nếu thật là vậy, vì sao Cửu tiên sinh kia không thẳng thắn? Vì sao không trực tiếp bại lộ thân phận của mình?
Mặc dù nguyên nhân Mục Thanh tự sát không chỉ vì hôn lễ kia, song đó cũng là mòi dẫn lửa, nếu Nine và Mục Thanh đã sớm phải lòng đôi bên, vậy tội gì mà không giải thích với nhau, để Mục Thanh phải chết …
Chờ đã.
Nine không thể là Cửu tiên sinh, Thẩm Thanh Huyền còn nhớ trong nhật ký, Mục Thanh thường ở cùng Nine trong game mấy ngày mấy đêm, với thân phận của Cửu tiên sinh, sao có thể online thời gian dài như vậy?
Nhưng người trước mắt cho y cảm giác rất giống Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền chợt lóe linh quang, có đáp án rồi.
Trò chơi phải có tài khoản, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm tra ra “người trong lòng” của y, sau đó mua tài khoản của Nine?
Chỉ là kết hôn mà đã vung tiền cho toàn dân, mua một tài khoản với giá trên trời cũng là chuyện bình thường.
Đây thật sự là chuyện Cố hèn nhát có thể làm ra!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, lại nhìn Berserker Nine, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu lấy làm hứng thú.
Thẩm Thanh Huyền thở lấy hơi: “Cảm ơn.”
Nine đáp: “Không có việc gì.”
Thẩm Thanh Huyền khẽ nói: “Thả tôi xuống đây đi.”
Berserker ngẩn ra, vội vàng buông tay: “Thật có lỗi.”
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt cười nói: “Có gì mà phải xin lỗi.” Dứt lời, y nhảy xuống, vững vàng đáp trên mặt đất.
Thánh tinh linh có ngoại hình rất đẹp, y có đôi tai nhọn, hai gò má tinh xảo, cùng với thân thể thon dài mảnh mai, là đứa con rực rỡ và chói mắt của ánh sáng.
Nụ cười khẽ của y còn nhu tình hơn những sợi tơ, khiến lòng người xao động.
Berserker nhìn đến ngẩn ngơ.
Ban đầu Thẩm Thanh Huyền định nói tạm biệt với hắn, hiện giờ không cần vội nữa, y hỏi hắn: “Áo choàng của tôi đâu?”
Berserker hoàn hồn, vội đáp: “Ở đây.”
Hắn lấy một cái áo choàng từ balo, nó bung xòe tựa như ngân hà rơi xuống đất, tỏa ra hào quang xinh đẹp đến cực điểm.
Nine hỏi y: “Thích không?”
Rất phù hợp với thẩm mỹ của bạn học lão Cố, nhưng mà … Thẩm Thanh Huyền úp úp mở mở: “Màu này …”
Berserker nghiêm túc nhìn y, hình như có vẻ căng thẳng.
Thẩm Thanh Huyền cố tình nói: “Chẳng phải trước đó tôi đã nói muốn màu đỏ sao.” Thực ra Mục Thanh căn bản chưa từng nói với Nine chuyện này, y chỉ đang thử hắn thôi.
Nếu hắn thật sự là Nine, nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ.
Nhưng nghĩ cũng biết đó là “Nine giả”, quả nhiên, Berserker ngây người một lúc mới đáp: “Là tôi nhớ nhầm.”
Thẩm Thanh Huyền: “Tôi thích màu đỏ nhất, anh không nhớ sao?”
Nine ngập ngừng: “Nhớ … nhớ chứ.”
Nhớ cái rắm! Mục Thanh là một người lạnh nhạt, căn bản không thích đỏ, chỉ thích trắng với đen.
Giỏi lắm … Thẩm Thanh Huyền cơ bản có thể xác định, sau lưng vị Nine này chính là bạn học Cố Đại Thâm tên Cửu tiên sinh.
Đúng là hèn, trong hiện thực đã cưới người ta về nhà, kết quả đêm tân hôn chạy mất dạng, sau đó còn bỏ bê y mấy ngày.
Tiếp theo còn chạy vào trò chơi dằn vặt mù quáng.
Thẩm Thanh Huyền hết hơi để phỉ nhổ hắn rồi.
Đồng chí lão Cố, ngươi có ý đồ gì? Nếu y cùng Berserker anh anh em em, Cửu tiên sinh có thấy đầu mình xanh mượt mà không? Còn nếu y đối xử lạnh nhạt với Nine, Cửu tiên sinh vất vả cực nhọc mua tài khoản có thấy buồn không?