Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 115: Bảo vệ y cả đời, ở bên y cả đời, và yêu y cả đời


Đã qua đời rồi sao?

Thẩm Thanh Huyền bỗng yên lòng một cách khó hiểu, rồi lại bất an chẳng biết đến vì đâu.

Y nhịn không được lại sai người thăm dò quan hệ của Ấn Cửu Uyên với người này …

Tra đến tra đi cũng không được gì hữu dụng, quen biết là chắc chắn, dù sao cũng là thế gia đại tộc; quen không? Hẳn là quen, nhưng những thứ khác thì sao, tình cảm hắn thì thế nào?

Việc này lại tra không được, dù sao người cũng đã đi, kẻ biết được bí mật thì lại rất khó tìm.

Thẩm Thanh Huyền muốn biết người này trông thế nào, nhưng nhìn tranh lại khó thể hình dung.

Lại xem muội muội Liên Hoa của hắn …..

Trong lòng Thẩm Thanh Huyền cứ thế chôn một hạt giống, nó tuy nhỏ lại cắm rễ rất sâu, được mưa móc thời gian làm dịu rồi khỏe mạnh lớn dần.

Chuyện tuyển tú trở thành thượng phương bảo kiếm của Cố Kiến Thâm, mỗi lúc muốn chơi tình thú sẽ lôi ra nói: “Ba tú nữ …” Thế rồi Thẩm Thanh Huyền phải chiều theo ý hắn.

Đối với lão Cố, mấy chục năm ngắn ngủi ở nhân gian chẳng khác gì tuần trăng mật, hắn hí hứng ngọt ngào với Thẩm Thanh Huyền, không nóng vội làm nhiệm vụ.

Một năm sau, Thẩm Thanh Huyền có người thừa kế, là một bé gái đáng yêu.

Việc này Cố Kiến Thâm cũng biết, là cô nhi tìm được từ bên ngoài, làm bộ như do cung nữ sinh, hơn nữa nhằm tránh phiền phức, Thẩm Thanh Huyền còn làm cho “cung nữ” này khó sanh mà chết.

Tiểu cô nương rất ngoan, Thẩm Thanh Huyền an bài người chăm sóc cẩn thận, hoàn toàn xem là người thừa kế đế quốc mà bồi dưỡng.

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Vì sao chọn bé gái?” Tuy người thừa kế Kim quốc không phân biệt nam nữ, nhưng bối cảnh xã hội phần lớn vẫn là nam quyền, ngoài hoàng thất và quý tộc, địa vị phái nữ vẫn không sánh bằng nam nhân.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Bé gái ngoan hơn.”

Cố Kiến Thâm lại thấy chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Thẩm Thanh Huyền không muốn nói thêm, thực ra bé gái này không phải cô nhi tùy tiện tìm, bé là con do muội muội của Cố Kiến Thâm sinh ra.

Vị tiền công chúa kia làm không ít chuyện ác, sau khi may mắn đào tẩu vẫn không thôi dã tâm, đến khi bị Thẩm Thanh Huyền bắt được thì nhất định phải chết, nhưng do đang mang thai nên Thẩm Thanh Huyền giữ lại nàng một mạng.

Vì sao lại ôm đứa bé này về làm người thừa kế, Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng rõ nữa.

Tóm lại y không có khả năng có huyết mạch của mình, vậy thì để bé con có quan hệ huyết thống với Cố Kiến Thâm đăng vị đi.

Không quan trọng nam hay nữ, trải mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có cô nhóc này có quan hệ gần gũi với hắn.

Thấy Thẩm Thanh Huyền xem trọng bé như thế, Cố Kiến Thâm lại uống thêm một vại giấm chua, tuy hắn cảm thấy khó có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được suy đoán —— chắc không phải con riêng của Thẩm Thanh Huyền chứ QAQ?

Nếu là thật, nếu là thật thì …

Cố Kiến Thâm liền đập chết bản thân!

Hắn lo lắng nên tra xét kĩ càng, kết quả lại tra ra được một viên kẹo to đùng.

Không phải con riêng của Thẩm Thanh Huyền, mà là cháu ngoại gái của hắn.

Cháu ngoại gái cũng không được, ai cũng đừng mong tranh sủng với hắn!

Cố Kiến Thâm vẫn độc chiếm Thẩm Thanh Huyền như thường, Thẩm Thanh Huyền cười hắn: “Con bé chỉ là hài tử mà thôi.”

Cố Kiến Thâm nói: “Trong lòng em chứa mình ta là đủ rồi.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, nói: “Trong lòng ta chỉ có ngươi, vậy còn ngươi?”

Cố Kiến Thâm hôn y: “Trong lòng ta đương nhiên cũng chỉ có em.”

Thẩm Thanh Huyền bật cười, mặc hắn hôn môi mặc hắn làm càn.

Hai người ngọt ngào ấm áp bên nhau, so với tất cả người có tình trên đời này còn ăn ý, quý trọng, yêu thương lẫn nhau hơn.

Ngẫm lại rất kỳ diệu, người có yêu thế nào đi chăng nữa thì theo dòng chảy thời gian, tình cảm vẫn sẽ bị mài mòn, đúng không?

Nhưng bọn họ không có nỗi lo đó, hai người ở bên nhau, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua chóng vánh, sao lại nhanh đến vậy? Vì lý gì chỉ trong chớp mắt, thời gian trốn chạy trong vị ngọt của tình yêu?

Thời điểm Thẩm Thanh Huyền tại vị mười năm, cả nước cùng chúc mừng, yến tịch xiêm áo ba ngày ba đêm.

Mười năm qua, Thẩm Thanh Huyền đưa Kim quốc đến tương lai huy hoàng, cuối cùng bù đắp bi thương do chiến tranh mang lại, cho dân chúng thái bình thịnh thế an cư lạc nghiệp.

Đối với một quân chủ như thế, từ triều thần cho đến dân chúng đều trăm miệng khen tài.

Cho nên quốc khánh lần này náo nhiệt vô cùng.

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền rất tốt, về phòng thấy một lớn một nhỏ chơi đấu mắt lại càng tốt hơn.

Tiểu công chúa đã hơn bốn tuổi, đáng yêu ngoan ngoãn và cũng rất hiểu chuyện.

Bé rất dính Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm cũng rất dính Thẩm Thanh Huyền, thành thử hai người này trở thành “đối thủ” của nhau.

Ngày nào hai người cũng kiếm chuyện với nhau, làm Thẩm Thanh Huyền nhìn mà cười không ngừng.

Nhũ mẫu đến ôm tiểu công chúa đi, Cố Kiến Thâm lập tức xáp tới ngửi người y: “Không uống rượu hả?”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn ngửi cho nóng lên, nói: “Không uống.”

Cố Kiến Thâm cười nói: “Ngày vui như vậy, sao không uống chút đi?”

Thẩm Thanh Huyền động lòng, nhìn hắn nói: “Bằng không … ngươi uống cùng ta nhé?”

Cố Kiến Thâm nói: “Chỉ sợ bệ hạ say gọi phu quân.”

Thẩm Thanh Huyền cho hắn một quyền: “Không quy củ.”

Cố Kiến Thâm lại vô cùng phấn khởi: “Nếu say thật, bệ hạ gọi thần là phu quân nhé?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Tửu lượng của ngươi vốn tốt hơn ta, chẳng phải ta thua chắc rồi sao?”

Cố Kiến Thâm ngứa ngáy, dụ dỗ y vào tròng: “Ta uống ba chén em uống một chén.”

Thẩm Thanh Huyền thích thú: “Tự tin vậy à?”

Cố Kiến Thâm chắc ăn nói: “Đêm nay thần thắng chắc.”

Được người trong lòng ý loạn tình mê gọi phu quân … vừa tưởng tượng thôi mà đồng chí lão Cố đã cứng lên.

Thẩm Thanh Huyền sắp nhịn hết nổi, gắng gượng nói: “Được thôi.”

Sau đó lão Cố bị người trong lòng tính kế.

“Này …”

Thẩm Thanh Huyền liếc xéo hắn: “Sao hả, không được?”

Trước mắt đặt hai cái chén, một cái to cực kỳ, là của Cố Kiến Thâm; cái còn lại là chung rượu hồng ngọc tinh xảo, của Thẩm Thanh Huyền.

Một so với ba đã hố chết người, mà một còn nhỏ thế này, ba còn to thế kia.

Tuy thân thể này của Cố Kiến Thâm có tửu lượng rất tốt, nhưng tốt thế nào thì vẫn chỉ là nhân loại …

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Không thi là được.”

Vào thời điểm này sao có thể chịu thua? Cố Kiến Thâm cắn răng nói: “Thi!”

Thẩm Thanh Huyền vui vẻ: “Vậy lỡ ngươi say thì sao?”

Cố Kiến Thâm thận trọng hỏi: “Em nói xem.”

Thẩm Thanh Huyền cân nhắc: “Vậy phạt ngươi bảy ngày không được xằng bậy.”

Cố Kiến Thâm vội vàng nói: “Một lần.”

Thẩm Thanh Huyền hung hăng lườm hắn: “Vậy không thi!”

Cố Kiến Thâm lấy lui làm tiến: “Thế hai lần.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không cho cò kè mặc cả.”

Cố Kiến Thâm lại quăng cho một câu: “Bảy lần em chịu được sao?”

Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới kịp phản ứng, ban đầu y nói là ngày, người này lại đổi thành lần(*), hắn hỏi y muốn mấy lần, rồi bị hắn xuyên tạc thành …

(*) 日 và 天 đều có nghĩa là ngày, nhưng trong trường hợp này 天 mà Thẩm Thanh Huyền nói là ngày, còn 日 mà Cố Kiến Thâm nói là chỉ số lần, tục hơn nữa thì là đờ mờ:v

Quốc vương bệ hạ thẹn quá thành giận, thu chén về nói: “Không uống.”

Cố Kiến Thâm vội la: “Được rồi, theo ý em, dù sao ta cũng sẽ không thua.”

Thế là hai người bắt đầu cạn chén dưới ánh trăng.

Cố Kiến Thâm sợ y chỉ uống rượu sẽ khó chịu, thành ra chuẩn bị thêm món ngon, lại thỉnh thoảng pha trò mấy câu … Hai người uống rượu mạnh như thưởng thức nước mật, thích ý vô cùng.

Thể chất Cố Kiến Thâm rất tốt, đương nhiên lòng háo thắng cũng mạnh, dù chén rượu chênh lệch khá xa hắn vẫn chuốc Thẩm Thanh Huyền uống đến mơ hồ, bản thân lại lù lù không ngã.

Thẩm Thanh Huyền say ư? Thực ra cũng không đến nỗi, tửu lượng y không kém tới vậy.

Nhưng Cố Kiến Thâm đã uống quá nhiều, hơn nữa nói sao cũng không chịu thua, y sợ hắn uống nhiều hại thân bèn cố ý nói: “Được rồi, ta nhận thua.”

Đôi mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, buông chén la to: “Ta thắng?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ừ, ngươi thắng.”

Trái tim Cố Kiến Thâm đập mạnh, vòng qua bàn ôm ngang người lên.

Thẩm Thanh Huyền bất thình lình bị hắn ôm bèn kinh hô: “Làm gì vậy …”

Cố Kiến Thâm chếnh choáng men say, hôn môi y bảo: “Làm em.”

Thẩm Thanh Huyền bị mùi rượu xông cho mặt đỏ tai hồng: “Hồ … hồ nháo.”

Cố Kiến Thâm ném y lên giường liền lột y phục ra, vừa xé vừa nói: “Gọi phu quân, ta sẽ nhẹ nhàng với em.”

Thẩm Thanh Huyền xấu hổ quá chừng, dùng chân đạp hắn, Cố Kiến Thâm lập tức bắt cổ chân trắng như ngọc mà hôn: “Có chơi có chịu.”

Thẩm Thanh Huyền bắt đầu hối hận, con sâu rượu này … lúc không say thì làm càn không chịu yên, giờ say thì …

Thôi vậy, chẳng qua cũng chỉ là xưng hô, Thẩm Thanh Huyền không để bụng quá nhiều, hắn thích nghe, y gọi cho hắn nghe là được.

Môi mỏng y khẽ mở, thốt ra hai chữ này.

Cố Kiến Thâm bất chợt cảm thấy luồng nhiệt nóng hổi chớp mắt lan tràn toàn thân, cả người không thể khống chế.

Hắn bắt đầu ức hiếp Thẩm Thanh Huyền, động tác hơi thô bạo.

Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho đau đớn: “Ngươi …” Đã bảo sẽ nhẹ nhàng mà QAQ!

Cố Kiến Thâm làm sao mà nhẹ được? Hắn hoàn toàn nhẹ tênh, không dùng sức sợ rằng mình sẽ bay lên trời.

Có lẽ do uống say, có lẽ dáng vẻ này của Cố Kiến Thâm lấy lòng y, Thẩm Thanh Huyền phóng túng hơn mọi khi, liên tục gọi hắn là “phu quân”, khiến Cố Kiến Thâm say mê đến đầu óc choáng váng.

Khi kết thúc, Cố Kiến Thâm yêu người trong lòng không sao tả xiết, có ôm bao nhiêu hôn bao nhiêu cũng thấy không đủ, dịu dàng gọi y: “Lại gọi tiếng nữa nào.”

Cổ họng Thẩm Thanh Huyền đã khản khô, không ngừng trừng mắt lườm hắn.

Cố Kiến Thâm nói: “Gọi tiếng cuối cùng thôi.”

Thẩm Thanh Huyền khẽ gọi một tiếng, Cố Kiến Thâm ngọt ngào cả lòng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể dùng sức ôm y, ôn nhu nói: “Bảo bối của ta, Thanh Huyền của ta.”

Thẩm Thanh Huyền vừa bị hắn giày vò một trận phải nói mệt cực kỳ, đang định ngủ thì lại nghe thấy hai chữ kia …

Một thùng nước đá giội lên đầu, y bỗng dưng mở to mắt.

Máu cả người như bị rút đi, lồng ngực lạnh buốt giá, từng cơn gió lạnh âm u đáng sợ xông vào khiến y lạnh tới mức run rẩy.

Cố Kiến Thâm đã ngủ … mỹ mãn ôm y mà ngủ.

Thẩm Thanh Huyền mở to mắt, nhìn màn trướng màu vàng suốt một đêm.

Là mơ, nhất định là mơ.

Đến hừng đông Thẩm Thanh Huyền mới nhắm mắt lại, y tự nói với mình, đó là mơ, một giấc mơ hoang đường.

Gần một tháng sau, Cố Kiến Thâm mới phát hiện nhiệm vụ trên ngọc giản vậy mà đã hoàn thành.

Nhiệm vụ khiến Thẩm Thanh Huyền ghen đã hoàn thành!

Nhưng rốt cục đã hoàn thành thế nào?

Cố Kiến Thâm cẩn thận quan sát Thẩm Thanh Huyền, song vẫn không nhìn ra chút gì khác thường.

Hắn phiến diện hỏi y: “Nếu ta chọc em giận, em nhất định phải nói ta biết.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không giận ngươi.”

Cố Kiến Thâm nhìn nhiệm vụ đã hoàn thành, trong lòng bất ổn cực kỳ.

Bọn họ ở Kim quốc thật lâu, Thẩm Thanh Huyền tại vị hai mươi sáu năm, lúc tiểu công chúa đại hôn y thoái vị, cùng Cố Kiến Thâm đi dưỡng lão.

Thẩm Thanh Huyền trải qua giây phút cuối cùng của cuộc đời trong buồng ngủ của mình.

Cho đến khi y rời thế giới này, Cố Kiến Thâm chưa từng rời khỏi y nửa bước.

Cố Kiến Thâm thực hiện lời hứa của mình, bảo vệ y cả đời, ở bên y cả đời, và yêu y cả đời.

Đến lúc Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, Cố Kiến Thâm vẫn không biết đến cùng y đã ghen thế nào …

Trở lại Duy Tâm cung, Cố Kiến Thâm vừa mở mắt liền hỏi người bên cạnh: “Rốt cục em đã ghen thế nào vậy?”

Vất vả mãi Thẩm Thanh Huyền mới ghen một lần, hắn lại chẳng hay biết gì mà bỏ lỡ, đúng là tiếc nuối!

Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại: “…”

Khi y phong bế ký ức, ký ức mấy chục năm ở nhân gian là của cả một đời, nhưng sau khi nhớ lại, đó chẳng qua chỉ là “tuần trăng mật” ngắn như muối bỏ biển mà thôi.

Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Thanh Huyền câm nín.

Y ghen với chính mình, còn ghen hết nửa đời người … Sao có thể nói khỏi miệng!!!

_____

Tác giả nói:

Tôn chủ đại nhân tìm lại ký ức: … Lịch sử đen tối nhiều như vậy, y chỉ có thể diệt khẩu lão công!

Đợi có người chúc mình mới nhận ra hôm nay là lễ ;;;v;;; hóa ra đã lỡ làng hết một ngày. Dù sao đã xong thế giới này mình lại lặn tiếp đây

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.