Bầu không khí ổn ào phiền phức này thật là ảnh hưởng đến tâm trạng.
Mà ăn cơm cùng nhiều người như vậy… Trong không khí sẽ chứa đầy vi khuẩn!
Rất nhanh, đồ ăn đã gọi được đưa lên.
Gần như là bày đầy cả bàn!
Mà những món ăn tỉnh xảo kia, cô đều chưa từng thấy qual
Không thể không nói, cái người đàn ông đáng chết này thật biết cách ăn.
Cô dùng vẻ mặt cầu xin, cắn răng nghiến lợi hỏi: ” Tổng giám đốc Quyền, cái này… Có phải có hơi nhiều hay không? Hai người chúng ta cũng khôngăn hết.”
Trong lòng cô lại đang reo hò, đây là lãng phí đấy!
Mà còn lãng phí tiền của cô!
Tên này đúng là cướp bóc ra vẻ chính trực!
“Thiếu đi thì tôi không quen.”
Cậu hai nhà họ Quyền khẽ mởmôi mỏng khêu gợi, làm cô nghẹn lại, nói không ra lời.
Cô giả vờ làm vẻ mặt vui cười lên: “Ha ha, phải vậy không, vậy thì anh ăn nhiều một chút…”
Người ta chính là cậu hai nhà họ Quyền tiếng, tăm lừng lẫy đấy, là tổng giám đốc tập đoàn Quyền thị đấy.
Ăn cơm cùng cô đã là cho cô mặt mũi rồi, có đúng không.
Mặt Lâm Mặc Ca lúc xanh lúc hồng, cô tức đến nghiến răng nhưng lại không có cách nào.
Hít sâu một hơi, thôi, không phải chỉ là một bữa cơm sao, cô vẫn mời được!
Dù sao cũng đã gọi nhiều như vậy rồi, vậy thì ăn nhiều một chút, làm gì cũng phải ăn đủ vốn mới được.
Ngay sau đó cô xắn tay áo lên, cầm đũa lên một cách rất không có hình tượng, chuẩn bị bắt đầu ăn.
Thế nhưng chưa kịp bỏ vào miệng một miếng thịt nhỏ, cô đã không khỏi cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm.
Một giây sau, một giọng nói khiến người ta dựng hết lông tơ truyền tới, nũng nịu, mềm mại vô cùng: “Ôi, đây không phải cậu Li à, thật là tình cờ, ha haha…”
Mới vừa rồi tâm trạng cô còn đang không tồi, bây giờ thì không còn tâm trạng nữa.
Không cần quay đầu lại cũng biết người tới là
Xemra mọi việc hôm nay không thuận, ôi mọi việc đều không thuận.
Lâm Nhược Du đi trên đôi giày cao gót, chạy chậm mấy bước vọt tới bên người Quyền Giản Li, đặt mông ngồi xuống bên cạnh anh như thể rất quen thuộc.
“Cậu Li, đúng là thế giới thật nhỏ, hay là đo. chúng ta có duyên? Ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp được ở đây…”
Khi cô ta đang nói chuyện còn thân thiết khoác lên cánh tay Quyền Giản Li.
Nhìn dáng vẻ kệch cỡm của cô ta, Lâm Mặc Ca khẩu vị nhanh xuống giảm xuống một nửa.
Lông mày thanh tú chăm chú nhíu lại, cô không chút khách sáo nói: “Thật ngại quá vị tiểu thư này, chúng tôi đang dùng cơm.” Lâm Nhược Du hung hằng trợn mắt liếc nhìn một chút, rồi lại cười rực rỡ với Quyền Giản Li.
“Ôi, cậu Li, đây không phải là cô thư ký không có quy củ đó sao? Sao còn chưa đuổi đi vậy?”
Quyền Giản Li ung dung rút cánh tay ra, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tạm thời không tìm được người thích hợp.”
Một câu nói làm trong lòng Lâm Mặc Ca không vui.
Cái gì gọi là tạm thời không tìm được người thích hợp?
Ý là chỉ cần có người thích hợp thì đã đuổi cô đi rồi phải không?
Nhưng dù sao nghĩ lại, anh nói cũng không, sai, đù sao chỉ cần kiên trì hai ngày nữa, ước hẹn một tuần giữa hai người sẽ kết thúc. Đến lúc đó anh đi đường quan đạo của anh, cô qua cầu độc mộc của cô, từ đó nước giếng không phạm nước sông, không liên quan nữa.
Lâm Nhược Du ngược lại vui mừng nhướng mày, như vậy thì xem ra người phụ nữ này cũng không có vị trí gì trong lòng cậu Li.
Cô ta cười duyên một tiếng, thân thể tiến về phía trước, ước gì có phô bày hết cảnh đẹp ra trước mặt anh.
”Ha ha, quán này thật là tốt, giờ này rồi mà cũng không còn chỗ. Cậu Li, không ngại thì chúng ta ngồi cùng một chỗ được không? Dù sao thì hai người cũng gọi nhiều món ăn như vậy, hai người làm sao ăn hết được? Lãng phí cũng không tốt, có phải hay không…”
Cô ta tự cười một mình đến rung cả hoa, đưa. mắt ra hiệu cho người đứng phía sau một cái.
Lúc này Lâm Mặc Ca mới nhìn thấy, thì ra sau lưng Lâm Nhược Du còn có một người đàn ông trẻ tuổi, hào hoa phong nhã đang đứng.
Khi tiếp xúc với ánh mắt của anh ta, đầu ngón tay cô run lên, theo bản năng cắn chặt môi dưới.
Sao lại là anh ta?
“Tổng giám đốc Quyền, anh khỏe chứ, tôi tên là Lý Chí Minh, là bạn của cô Lâm.”
Người đàn ông hào hoa phong nhã lễ phép cười nói.
“Cậu Li, Lý Chí Minh hiện tại là cố vấn giám đốc của Lâm thị, sẽ cùng tôi phụ trách đấu thầu hạng mục Tuyết Thành…”Lâm Nhược Du tiếp lời. Cô ta lại cười duyên nói: “Hôm nay tăng ca hơi trễ giờ mới đi ăn cơm, cậu Li, cậu đừng hiểu lầm… Chúng tôi chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần thôi…”
Lâm Mặc Ca hừ lạnh một tiếng, lời nói này giống như Quyền Giản Li sẽ để ý thật vậy.
Không thể không nói, dù đã qua nhiều năm như vậy, đáng vẻ chẳng biết xấu hổ này của Lâm Nhược Du vẫn không thay đổi.
‘Thậm chí càng bị trầm trọng thêm, càng. không biết xấu hổ hơn so với trước kia.
Giới thiệu xong xuôi, Lý Chí Minh thuận thế ngồi xuống bên người Lâm Mặc Ca.
Vốn là có bốn chỗ ngồi, hiện tại ngược lại biến thành Lâm Nhược Du và Quyền Giản Li là một đôi rối.
Nhìn cảnh này cô không thoải mái trong. lòng.
Hết lần này tới lần khác, Lâm Nhược Du còn đổi khách thành chủ, xem mình thành nữ chủ nhân, hung hăng nịnh nọt, gắp thức ăn vào bát cho Quyền Giản Li.
“Cậu Li, ăn nhiều một chút, nhìn cậu những ngày này bận bịu gầy đi rồi… Hương vị tiệm này cũng không tệ lắm, nhất là món cá hấp này, làm rất ngon miệng, cậu Li nếm thử xem…”
Dáng vẻ ân cần làm người xem đều nổi da gà.
Lửa hận Lâm Mặc Cả đã dâng lên đầy ngực nhưng cô vẫn còn đang nỗ lực ép xuống.
Dù nói thế nào thì hôm nay bữa cơm này cũng là cô mời khách a, lúc đầu chỉ nhiều tiền như cô đã đau lòng rồi, dựa vào cái gì mà lại cho người phụ nữ này ăn?
Thế nhưng cô nhìn vẻ mặt Quyền Giản Li vẫn không thay đổi, cho dù cô có nhiều lời oán giận cũng không đám mở miệng.
Dù sao tên này mà muốn trở mặt thì sẽ không. quan tâm đến thời gian, địa điểm.
Trong nhà hàng còn có nhiều người như vậy, cô cũng không muốn ném mặt mũi đi lần nữa.
Lý Chí Minh thì yên lặng ngồi tại chỗ, ánh. mắt anh ta vô tình hay cố ý nhìn vào trên người Lâm Mặc Ca, chợt lóe lên. “Cậu Li, cậu có thích ăn xương sườn hay không? Xương sườn nhà hàng này cũng không tệ đâu…”
Đang khi nói chuyện, bát cơm trước mặt. Quyền Giản Li đã bị gắp đầy ắp.
Lâm Nhược Du còn đang nịnh nọt, căn bản là không nhìn thấy Quyền Giản Li càng ngày càng, đen mặt.
Lâm Mặc Ca ngồi đối điện anh, nhìn từng cái thay đổi vẻ mặt của anh ở trong mắt, trong lòng cô vui mừng, đáng đời!
Quyền Giản Li là người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, anh ghét nhất người khác gắp thức ăn cho anh.
Hơn nữa, khẩu vị của anh cũng thanh đạm khác thường, thường cũng không ăn cay.
Đôi mi thanh tú hơi nhíu, giọng điệu cô thân mật, cô đứng người lên, cầm bát trước mặt anh. lên: “Thật ngại quá, cô Lâm, khẩu vị Tổng giám đốc Quyền của chúng tôi luôn luôn thanh đạm, không ăn được đồ cay.”
Trong khi cô nói chuyện, còn giả bộ đẩy bát đầy thức ăn qua một bên, vẻ mặt ghét bỏ.
Sau đó lại cầm chiếc bát mới lên tay, đặt ở trước mặt Quyền Giản Li.
Còn gắp thêm rau xà lách trong salad bỏ vào.
Cô chớp mắt với anh, cười nói: “Tổng giám đốc Quyền, anh ăn nhiều một chút, đồ thanh đạm. rất tốt cho thân thể. Đồ ăn quá nặng mùi sẽ không. tốt cho tiêu hóa…”
Cô kéo âm cuối rất đài, ánh mắt còn vô tình. hay cố ý đảo qua cảnh đẹp trước ngực Lâm Nhược Du.
Cười mang nhiều hàm ý.
Lâm Nhược Du tái xanh mặt, nhưng lại sợ làm phiển Quyển Giản Li, không được nổi giận.
Cô ta hung hăng trợn mắt liếc nhìn Lâm Ca một chút, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết cô.
Lâm Mặc Ca đắc ý, không phải chỉ là ánh mắt thôi sao, cô đã sớm luyện tập được dưới ánh mắt tên thần chết nào đó rồi. Sao còn có thể sợ cô ta được?
Quyền Giản Li không thay đổi vẻ mặt, liếc nhìn Lâm Mặc Ca một chút, đáy mắt anh u ám, nhưng lại cũng không nói gì thêm. Anh cúi đầu, sắp rau xà lách mà cô gắp cho lên, chậm rãi đưa vào bên trong miệng. Ối… Đừng nói là Lâm Nhược Du, ngay cả Lâm Mặc Cả cũng ngây ngẩn cả người.
Cô chỉ là muốn cho Lâm Nhược Du khó chịu, đồng thời cũng làm cho anh khó chịu mà thôi.
Vậy mà anh lại ăn?
Không phải anh ghét nhất là người khác gắp đồ ăn cho à?
Không phải mắc bệnh thích sạch sẽ à?
Không phải là chán ghét à?
Đầu óc người đàn ông này đúng là không, giống theo người bình thường, sao lại không đúng theo lý thuyết vậy?
Khi cô còn đang sững sờ, Lâm Nhược Du đã một lần nữa hăng hái rồi.
Nhưng lần này cô ta đã thông minh hơn, cũng gắp thức ăn chay thanh đạm bỏ vào trong bát của anh, cười càng quyến rũ hơn: “Thật có lỗi với cậu Li, đều tại tôi thần kinh không ổn định, cũng.
không chú ý đến những thứ này…”
Ngay sau đó cô ta lại che miệng nở nụ cười:” Ha ha, cậu Li, hai chúng ta thật đúng là có duyên đấy… Tôi cũng rất thích làm đồ ăn, nhất là thức ăn chay thanh đạm, ngay cả mẹ tôi cũng khoe tôi có tài đấy… Hôm nào anh có thời gian thì đến nhà tôi đi, tôi tự mình xuống bếp làm cho anh ăn, có được hay không…”
Lâm Mặc Ca nghe được thì cảm lạnh một trận, cô ta làm đồ ăn?
Ha ha, cái này chỉ sợ là chuyện cười lớn nhất năm nay rồi.
Cô ta là đại tiểu thư được nuông chiều, chỉ còn không được cho ăn nữa thôi, bây giờ lại nói mình sẽ làm đồ ăn? Ha ha…
Đúng là để lấy lòng đàn ông, thật là chuyện gì cũng đều làm được.
Vẻ mặt Quyền Giản Li lạnh lùng, ung dung mở miệng:”Tốt”
Từ khi bắt đầu ăn cơm đến bây giờ, cậu hai chỉ mở miệng nói một chữ như vậy, đúng là còn quý hơn vàng.
Lâm Mặc Cả lại sửng sốt một chút, người đàn ông này hôm nay…
Thật kỳ quái!
Ngay hôm qua, Lâm Nhược Du còn cầm bản thiết kế anh tự tay vẽ ra, trước mặt hơn một trăm ban giám khảo công ty quốc tế, diễu võ giương oai,
đánh vào mặt của anh.
Anh không chỉ không tức giận, ngược lại còn nghe theo cô ta, đồng ý đến nhà cô ta ăn cơm?
Đầu óc của người đàn ông này bị hư rồi à?
Tuy nhiên một chữ này đã chạm vào trong, lòng Lâm Nhược Du, trong nháy mắt cô ta đầy vui vẻ, cười rực rỡ.
Dáng kẻ kia, còn vui vẻ hơn mua được túi xách xa xỉ vào lễ Giáng Sinh.
“Thật sao? Hay là thứ bảy đi, buổi tối anh đến nhà tôi, tôi sẽ làm cả bàn đồ ăn chiêu đãi anh… Mẹ tôi cũng luôn nói muốn gặp cậu Li đấy, nếu bà ấy biết thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!