Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 179: Khách sạn tình nhân.


Ngài Li thở phào một hơi, kéo cô sát lại gần một chút, giọng nói càng địu đàng hơn: “Trước tiên tôi cứ lái xe từ từ đã, cô thấy chỗ nào nhìn được thì nói một tiếng, ông đây sẽ dẫn cô vào!”

Giọng nói bá đạo thô lỗ, nhưng sao bây giờ. Lâm Mặc Ca lại nghe lọt tai vậy cơ chứ?

Cô ghét Quyền Giản Li lịch sự lạnh lùng tựa như mặt người dạ thú.

Chỉ có người đàn ông thô lỗ, đôi khi lại tỏ ra tình cảm địu dàng và cưng chiều trước mặt cô mới có thể khiến cô cảm thấy chân thực và yên tâm.

Cho dù lúc anh lộ ra vẻ mặt chân thực vừa. hung dữ lại vừa tàn nhẫn, còn không hề khách sáo với cô.

Nhưng thế thì sao chứ?

Ít nhất anh đang chân thực không giả vời Anh muốn gì, thích gì, ghét gì đều nói rõ ra!

Không giống cả nhà họ Lâm kia, đối trá, xảo quyệt, khiến cô vô cùng chán ghét!Cả nhà họ như quỷ đội lốt người! Là loại ma quỷ uống máu ăn thịt người!

Có lẽ sau khi tất cả mọi người vứt bỏ cô, anh đã đứng trước mặt cô, cứu rỗi cô. Vậy nên bây giờ cô mới coi anh như cọng rơm cứu mạng, không thể rời khỏi anh.

Cơ thể cô ngày càng lạnh, còn lồng ngực anh lại ngày càng nóng bỏng.

nóng bỏng khiến cô không nhịn được, rụt vào lòng anh…

Không ngờ…

Xít….

Ngài Li hít sâu một hơi: “Biết điều thì đừng cử động!”

Lâm Mặc Ca tưởng nhầm mình làm ảnh hưởng tới anh đang lái xe, bèn lùi ra khỏi lồng ngực anh một chút.

Ngài Li nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo cô đừng cử động thì đừng cử động! Cô cố tình quyến rũ ông đây à?”

Vừa nói lời này ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Mặc Ca đã đỏ bừng!

Khuôn mặt hồi nãy còn tái nhợt nay đã đỏ bừng vì một lời trêu chọc của anh!

‘Thậm chí còn cảm nhận rõ ràng được khu vực nóng bỏng đang dựng đứng bên dưới! Như thể đang khoe khoang với cô vậy!

Cô vô thức co quắp lại, lần này khiến bụng ngài Li càng căng thẳng hơn, suýt nữa thất thủ!

Ngón tay bám chặt vào vô lăng tới mức trắng bệch, suýt nữa đánh tay lái trượt khỏi đường xe chạy!

“Cô còn cử động nữa thì có tin ông đây muốn cô ngay bây giờ không?”

Uy hiếp thô bạo khiến Lâm Mặc Ca sững sờ, trái tim uất ức lại dâng lên, cô nhếch miệng: “Òa…” Lại khóc.

Ngài Li phiền muộn trong lòng, thấy nước mắt của người phụ nữ này rơi như nước vỡ bờ, lòng tràn đầy lửa giận lại không nơi phát tiết.

Chẳng trách người ta nói phụ nữ làm bằng nước, một khi bật khóc là không đừng được! Mưa to như trút nước còn có lúc ngừng, còn người phụ nữ này sao vừa khóc lại như không có điểm cuối vậy?

Hết lần này tới lần khác không thể phát tác được, chỉ có thể chịu đựng! Ngài Li có bao giờ phải uất ức như lúc này đâu?

Mưa càng lúc càng lớn, mặt đường dính nước tạo thành những vũng nước mưa lớn, nếu cứ đi tiếp sẽ càng nguy hiểm hơn. Nhưng người phụ nữ này chỉ lo khóc, căn bản không để cho anh dừng lại.

Bây giờ ngài Li rất nghỉ ngờ, liệu ông trời cho mưa có liên quan tới việc cô ấy khóc hay. không.

Nếu không thì vì sao cô ấy lại xảy ra chuyện hôm nay, trời cũng hiếm khi đổ mưa to như lúc này?

Vẫn chưa thấy chỗ nào nhìn thuận mắt à? Nếu cứ đi tiếp thì xe sắp đổi thành du thuyền rồi!” Ngài Li uất ức nói, muốn nổi giận nhưng không đám.

Lúc này Lâm Mặc Ca mới nhận ra vấn để, hai người họ không thể chờ trên xe mãi được.

Bởi vì trời mưa to rất nguy hiểm.

Với lại cô không yên tâm để Nguyệt Nhi ở nhà một mình.

Nhưng mà nếu giờ về chỉ đọa con gái mà thôi.

Vội ngẩng đầu lên nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, dưới màn mưa, cô cản bản không thể nhìn thấy rõ được những tấm bảng quảng cáo hai bên đường. Đột nhiên, trước mắt chợt có một ánh đèn mạnh lóe lên, cô lờ mờ nhìn thấy nét chữ biển

Cô vội vàng chỉ vào khách sạn vừa đi ngang qua, giọng khàn khàn do khóc quá lâu.

Két…

Ngài Li thắng gấp xe làm văng lên từng đợt sóng nước.

“Khách sạn ở đường này vừa nhỏ vừa dơ, anh đây không muốn ởi Đi thêm mấy phút nữa có một cái khách sạn năm sao, tôi muốn tới đó!”

Ngài Li cau mày xin chỉ thị.

Lâm Mặc Ca lắc đầu, cô cũng không tính ở lại qua đêm, huống hồ cô không đủ tiền ở một nơi sang trọng như thế.

‘Ngài Li hết cách, đã lùi xe về phía sau. Khi nhìn thấy chữ trên tấm bảng quảng cáo, anh cau mày lại, nhìn người trong lòng đầy hàm ý: “Cô nhất định muốn vào khách sạn này?”

Lâm Mặc Ca gật đầu, dù sao cô cũng chỉ định tắm rửa rồi hong khô quần áo mà thôi, ở đâu cũng như nhau.

Nhưng bộ dạng bây giờ của cô không thể ra ngoài được. Quần áo đã bị người ta xé rách, không, thể mặc đồ lót chạy ra ngoài được. Dù nó không khác lắm với bộ áo tắm hai mảnh nhưng cô mặt mỏng, không có cái gan đó.

Huống hồ chỉ thấy người mặc đồ hai mảnh ở biển, chứ làm gì có ai dưới cơn mưa lớn ban đầu mặc đồ lót chạy lung tung khắp nơi?

Không bị người ta coi là đồ điên mới lạ!

Trong lúc cô đang xoắn xuýt chuyện quần áo, thì ngài Li lại đang xoắn xuýt cái tên của khách sạn này.

Khách sạn tình nhân, vừa nghe tên đã biết không phải khách sạn đứng đắn gì.

Vậy nhưng người phụ nữ này lại nhìn thuận mắt khách sạn kia, ngài Li thực sự đã hạ quyết tâm rồi.

Sau giãy giụa, cuối cùng hai người họ cũng bước xuống xe.

‘Trên người Lâm Mặc Ca mặc một cái áo khoác rộng lớn, còn trên mặt ngài Li lại đeo một chiếc kính mát rất lớn.

Trời mưa như trút nước, còn là buổi tối mà lại đeo kính mác! Vừa nhìn đã thấy không phải hạng người tốt lành gì!

Lâm Mặc Ca hết cách bĩu môi, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này?

Có lẽ là đo thời tiết xấu nên khách ở khách sạn rất ít.

Lễ tân đang ung dung chơi trò chơi trên điện thoại di động. Thấy hai người vào thì vội ném điện thoại sang một bên, đổi một khuôn mặt vui vẻ chuyên nghiệp:” Xin hỏi hai vị cần loại phòng nào ạ?”

“Phòng sang trọng và sạch sẽ nhất!”

Lâm Mặc Ca chưa kịp nói gì thì Quyển Giản Li đã giành nói trước.

Dáng người cao ngất cộng thêm khuôn mặt. hoàn hảo bị kính mát ngăn cản, rất “thành công”hấp dẫn sự chú ý của nữ lễ tân.

“Ồ, đó là phòng hạng sang, mời hai vị trình thẻ căn cước ạ!” Nữ lễ tân vui vẻ đáp.

Giấy tờ chứng nhận? Lâm Mặc Ca sững người, trên người cô ngoài chiếc điện thoại di động bị nước vào ra thì làm gì còn thứ gì khác nữa?

Cô ngốc nghếch nhìn về phía ngài Li, thấy anh rất tiêu sái rút một chồng tiển ra khỏi

Đập lên quầy lễ tân: “Đừng nói nhảm, phòng bao nhiêu?”

Nhìn chồng tiền thật đầy kia, lòng Tần Mặc Ca muốn cướp lại! Là tiển đói Sao lại bỏ như bỏ giấy trắng vậy?

Nữ lễ tên nhìn thấy cục tiền giấy đỏ chót thì nhìn thoáng qua ngài Li đẹp trai nhưng khí thế quá đọa người, không chút do dự nhanh nhẹn làm xong thủ tục nhập phòng, đưa một tấm thẻ mở cửa phòng: “Thưa ngài, xin ngài cầm kỹ thẻ phòng, phòng ở tầng sáu!”

Khóe miệng ngài Li nhấc lên, hài lòng nhận thẻ mở cửa phòng, ôm người vào lòng đi vào thang máy. Trong lòng không nhịn được thầm dễ chịu nghĩ, quả đúng là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Lâm Mặc Ca quay đầu nhìn đường nét cằm đẹp đẽ của anh, chỉ hận không thể bóp anh mấy cái! “Phung phí tiển như thế à? Tôi chỉ muốn lên tắm mà thôi, không mang thẻ căn cước thì không tắm nữa, cần phải xa xỉ thế à? Có biết lãng phí là hành động đáng xấu hổ nhất hay không?”

Cái cằm đẹp đẽ của ngài Lưu hơi hếch lên, trông vừa vênh váo vừa hung hằng.

Vẻ mặt như đang nói, ngài Li cao cao tại thượng này có thể vào khách sạn bẩn thỉu này là coi trọng mặt mũi của cô lắm rồi! Với lại số tiền kia, ngài Li đây căn bản không đặt vào mắt!

Lâm Mặc Ca khẽ thở dài, người nghèo như cô thực sự không thể hiểu được mạch não của người có tiển…

Tinh!

Cửa thang máy mở ra, Quyền Giản Li vẫn ôm cô bước vào hành lang. Khắp hành lang trải một. cái thảm lông rất dày, hai bên vách tường dán giấy đẹp đẽ, là từng mảng hoa hồng lớn, vừa lãng mạng vừa diêm dúa.

Bên ngoài căn phòng số 606, ngài Li cầm thẻ cà cửa mở khóa, tích…

Lách cách.

Cửa phòng mở ra.

Lâm Mặc Ca đi vào đầu tiên, đập vào mắt cô là từng dải màn màu hồng, bên dưới dải màn là một chiếc giường rất lớn, thảm lông màu hồng, bên trên còn rải cánh hoa hồng!

Xung quanh giường là những đạo cụ khiến người ta vừa nhìn thấy là đỏ bừng mặt, khiến cô vừa thấy đã tưởng tượng ra được công dụng của chúng, nhưng có một số loại trí tưởng tượng của cô cũng không đủ dùng…

Cô đột nhiên nhớ tới lúc ở trên xe, Quyền Giản Li đã cố tình hỏi cô một câu rằng cô có thực sự muốn vào khách sạn này không.

Lúc ấy cô thực sự không nghĩ tới trong khách sạn này lại có sự huyền diệu như vậy…

Không lẽ anh ta đã biết từ trước?

Cô căm hận quay đầu, thấy Quyền Giản Li đang tao nhã tháo mắt kính xuống, cởi từng nút một trên áo sơ mi.

Sau đó, mắt anh chạm vào mắt cô, khuôn mặt hơi nhếch lên chỉ chỉ lên đỉnh đầu.

Lâm Mặc Ca không hiểu ngửa đầu nhìn lên hướng anh chỉ.

Xít..

Lòng run lên vì cả kinh.

Toàn bộ trần nhà là một bức tranh sơn đầu khổng lồi!

Hơn nữa các nhân vật trong bức tranh đều không một mảnh vải đang làm những động tác khiến người ta đỏ mặt!

Tư thế mập mờ khiến cô nhìn xong không đám nhìn tiếp…

“Quyền Giản Li! Anh đã biết từ trước rồi đúng không? Anh là đồ lừa đảo, chắc chắn anh cố. tình!”

Cô trút hết lửa giận lên người anh.

Ngài Li khó hiểu bĩu môi, nói: “Tôi đã hỏi rồi là cô nói phải chọn chỗ này.”

Trong đôi mắt đen sáng tràn ngập vẻ vô tội. Lúc nói chuyện còn ném chiếc áo sơ mi ướt nhẹp sang một bên, sau đó, cởi thắt lưng da…

Lâm Mặc Ca sợ hết hồn trước động tác của anh, không lẽ người này muốn…

Cô hốt hoảng lui về sau, lại bị anh tiến lên mấy bước, cánh tay đài vươn ra dễ dàng kéo cô vào lòng. Giọng nói dịu đàng như rót mật khiến cô không nhịn được muốn chìm sâu vào nó.

Không phải cô nói muốn vào tắm à? Cởi quần áo ướt ra trước đã, nếu không sẽ mắc bệnh

Lúc nói chuyện, bàn tay kia đã cởi nút khuy quần sooc bò của cô ra, còn chiếc áo khoác to rộng cô mặc cũng bị anh vứt sang một bên từ lâu.

Tới lúc cô kịp phản ứng lại thì đã bị anh ôm vào lòng đi về phía phòng tắm.

“Này! Anh buông tôi ra! Anh… Anh muốn làm gì?”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.