Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 152: Ngài Li ngang ngược.


Quyền Giản Li khẽ cau mày, quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen như sương mù của con trai, trầm giọng nói: “Con muốn cô ấy quay về sao? Không, phải con vừa nói hy vọng cô ấy sẽ lấy anh Vũ Thần à?”

Anh là người đàn ông có thù tất báo.

Đến mấy lời trẻ con mà con trai nói, anh cũng để tâm.

Vũ Hàn khẽ cắn môi, nghẹn ngào nói: “Thật ra Vũ Hàn hi vọng chị ấy và bố có thể ở bên nhau…”

Giọng nói non nớt tưởng chừng như chỉ là một câu nhận xét trẻ con, nhưng lại đâm vào tim anh như một thanh kiếm sắc bén!

Mới vừa nãy, cậu nhóc này còn háo hức nhìn người ta, chúc người ta hạnh phúc.

Thế mà trong nháy mắt đã thay đổi rồi?

‘”Tại sao? Con thích cô ấy đến vậy à?”

Thật vậy, Vũ Hàn giống như anh vậy, sẽ không bao giờ phụ thuộc vào bất cứ ai, càng không có hảo cảm với bất kỳ người phụ nữ nào.

Ngay cả những người hầu trong nhà, Vũ Hàn cũng không bao giờ cho phép họ đến gần.

Tuy nhiên, với duy nhất Lâm Mặc Ca thì lại khác.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cậu nhóc nhỏ bé này đã nững nịu trong lòng cô bắt cô đi tắm cho nó.

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây!

Lông mí đài của Vũ Hàn khẽ rung, và lần đầu tiên cậu đũng cảm nhìn vào mắt bố mình như vậy.

Đôi mắt to tròn đầy cương nghị.

“Ừm, con thích chị ấy, vì vậy con hy vọng chị ấy có thể ở bên chúng ta mãi mãi! Bố, để chị ấy làm mẹ của Vũ Hàn, được không…”

Xùy!

Nhạc Dũng bị phân tâm, suýt tông vào xe phía trước

May thay phanh kịp thời nên không dẫn đến bi kịch.

Rùng mình run rẩy, anh ta lén nhìn lại, khuôn mặt của ngài Li tái nhợt, nhưng không hề giận anh ta.

Rồi anh ta vỗ ngực, thận trọng thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta bị lời nói của cậu chủ Vũ Hàn đọa sợ , không ngờ cô Lâm lại chiếm được trái tim của chủ nhỏ! Thực sự lợi hại!

Anh ta luôn cảm thấy cô Lâm thật là một người đặc biệt.

Ít nhất, khi ngài Li ở trước mặt cô ấy, sẽ luôn thể hiện một bộ mặt khác mà anh ta chưa từng thấy trước đây.

Nói thế nào nhỉ, so với ngài Li điểm tĩnh và tự tại, khi ở trước mặt cô Lâm, ngài Li có sức sống hơn.

Cũng giống như những người bình thường vậy, biết cười, biết tức giận,

Anh ta thích ngài Li như vậy, và cảm thấy rằng anh nhân đạo hơn so với khuôn mặt băng giá thường ngày.

Tuy nhiên, gần đây, cậu chủ Vũ Hàn đường như có một chút khác biệt.

‘Trở nên hoạt bát vui vẻ hơn, đặc biệt là khoảng thời gian trước, vốn không có vui vẻ như vậy, nói chính xác là tên quỷ nhỏ!

Nghĩ kỹ lại, hình như sự thay đổi của cậu chủ cũng có liên quan đến Cô Lâm…

Tâm trí của Quyền Giản Li đã đắm chìm trong từ “mẹ” mà con trai nói.

Trong năm năm qua, một cậu con trai mạnh mẽ hiểu chuyện như thằng bé chưa bao giờ nhắc đến hai từ này trước mặt anh.

Trước mặt bà nội Ngô Ngọc Khiết, chỉ có một vài lần.

Nhưng bây giờ, đứa con trai lại chỉ đích danh, muốn Lâm Mặc Ca làm mẹ của mình!

“Thực sự, không thể tin được.

Cơn giận ban đầu bị kìm nén trong lòng anh sắp bùng phát.

Đôi mắt đen buồn của cậu con trai hiện rõ trong đồng tử…

Anh chợt nhận ra rằng chưa bao giờ anh nhìn con trai mình một cách nghiêm túc và gần gũi như vậy.

Đặc biệt, đôi mắt sáng như hắc diện thạch đó cực kỳ giống với người phụ nữ đói…

“Vũ Hàn nhớ mẹ rồi à?” 

Giọng dàng hiếm có.

Vũ Hàn ngoan ngoãn gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, trong đôi mắt to tràn ngập sương mù.

“Ừm, Vũ Hàn rất nhớ mẹ, nhưng Vũ Hàn sợ bố nổi giận nên chưa bao giờ đám nói với bố. Bố, Vũ Hàn có thể có mẹ không?”

Đôi mắt ngây thơ, non nớt nhưng câu hỏi nghiêm túc, từng chữ, từng chữ, đánh vào tận đáy lòng anh.

Dường như chưa bao giờ anh bàn bạc vấn để với con trai mình như bây giờ, đặc biệt là vấn đề người mẹ.

Dòng ký ức ùa về trong phút chốc.

Anh nhớ lại cảnh khi còn nhỏ, anh ngồi trên sàn nhà và khóc một cách thảm thiết.

Nghĩ đến tiếng khóc xé lòng khi mẹ ra đi…

Bóng dáng ấy, dần dần, chồng lên cậu nhóc trước mặt, chồng lên nhau…

Dần đần, đôi mắt anh đảo quanh màu đỏ.

Thật lâu sau, cuối cùng anh khẽ thở dài, vươn tay xa lạ vuốt ve đầu Vũ Hàn: “Từ đầu đến cuối, cô ấy chẳng phải mẹ con.”

Dù sao cũng không ai có thể thay thế mẹ ruột của Vũ Hàn.

Như anh vậy.

Ngay cả khí mẹ ruột bỏ rơi anh một cách tàn nhẫn và đối xử lạnh nhạt với anh, anh vẫn yêu mẹ sâu sắc từ trong trái tìm mình.

Mà Ngô Ngọc Khiết, cho dù bà đối xử tốt với anh như thế nào, cuối cùng, bà cũng không thể bước vào trái tim anh.

Nhưng sự thật này, bây giờ anh không thể giãi bày được.

Có lẽ, khi Vũ Hàn lớn lên sẽ hiểu…

Vũ Hàn cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào người bố cao lớn của mình, không biết vì sao, cậu luôn cảm thấy rằng bố của ngày hôm nay, không giống như thường.

Còn về sự khác biệt, cậu không nói được…

Nhìn hai bố con trong gương chiếu hậu, Nhạc Dũng thẩm vui mừng.

May mà hôm nay hai bố con không đánh nhau nữa.

Tuy nhiên, anh ta ngày càng tò mò hơn về cô Lâm…

Đèn đỏ đổi rồi.

Sau đó, anh ta rút lại suy nghĩ của mình, chậm rãi khởi động xe và lái về phía vườn trúc…

Dưới ánh đèn đường.

Một dáng người mảnh khảnh, dừng lại và bước đi.

Chạy mệt quá, cô cúi xuống thở đốc.

Nghỉ ngơi đủ rồi, lại tiếp tục chạy về phía trước.

Dây giày bị cởi ra và bị giẫm nát dưới chân, nhưng cô không nhận ra.

Cô chỉ chạy một cách tuyệt vọng, như thể cô muốn vượt qua giới hạn thể chất của mình.

Có một cơn đau dữ dội xé toạc ngực của cô, khiến cho cô đến thở cũng khó khăn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đã cần cỗi từ lâu.

Nước mắt ướt lại khô, khô lại ướt.

Ngay cả khi đôi mắt sưng lên vì khóc, nhưng chúng vẫn tuôn ra như suối.

Những bất bình tích tụ trong đáy lòng bỗng bùng nồ mãnh liệt. 

Trên phố đêm hè oi ả, tiếng khóc như xé lòng, nhưng không còn ai bên cạnh! …

Cô đã sai, tại sao, cô đã cho đi tất cả, từ bỏ tất cả, tất cả vì mẹ cô.

Nhưng cuối cùng, người mẹ mà cô coi như. sinh mạng đã phản bội cô!

Cô hận, hận chính mình ngu xuẩn!

Để giữ cổ phần trong tay cha mình, Vũ Thần đã lợi dụng cô để đánh Quyền Giản Li.

Tuy nhiên, cô không tức giận chút nào, cũng không quan tâm!

Cô biết, nếu không phải cô bị đồn vào đường cùng, Vũ Thần sẽ không bao giờ làm chuyện tổn thương cô như vậy!

Hơn nữa, Vũ Thần đã làm điều này vì muốn được ở bên cô, vì tương lai với cô…

Ấy thế mà cô lại quyết định chỉ có thể đời đời lướt qua nhau với kẻ thật lòng với cô,

Còn một kẻ khác cũng lợi dụng cô như thế, cô lại hận đến cốt tủy.

Chẳng lẽ chỉ vì 15% cổ phần đã đùa giỡn tình cảm của cô, đẩy cô vào biển lửa địa ngục, vạn kiếp bất phục?

Càng ngu xuẩn hơn chính là, cô lại bị kẻ đó làm cho rung động!

Cô không muốn thừa nhận, nhưng cô phải thừa nhận!

Cô hận Quyền Giản Li, hận anh lợi dụng cô, hận mấy ngày nay chỉ dùng hư tình giả ý đối xử với cô.

Nhưng sự thù hận này chỉ chứng tỏ rằng cô quan tâm đến anh!

Đó là lý do tại sao cô không thể chấp nhận sự lừa đối của anh hơn nữa!

Đồ khốn đó, cẩm thú! Làm sao có thể đối xử với cô như thế này…

Gió ấm lau khô nước mắt trên mặt nhưng. không sưởi ấm được trái tim cô.

Cô không biết mình sẽ chạy đến khi nào, càng chẳngbiết mình phải chạy đến đâu.

Chỉ là sự bất lực và hoang vắng chưa từng có, tràn ngập trái tim cô.

Tại sao, cô muốn sống yên ổn thôi cũng đau đớn như vậy?

Tại sao cuộc đời của cô lại nghiệt ngã hơn người khác gấp mấy chục lần!… 

Tai cô như nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Lúc ấy cô mới chợt nhận ra không biết tự lúc nào mình đã chạy lên chiếc cầu bắc qua sông rồi!

Có lẽ vì có nước nên cuối cùng gió ở đây cũng mát hơn một chút, nhưng vẫn không thể thổi bay đi sự lạnh lẽo trong lòng.

Cô đứng bên cầu nhìn xuống, mặt nước đen kịt phản chiếu ánh đèn đủ màu sắc hai bên, khi gió thổi, ánh đèn vỡ tan trôi đi, giống như lòng cô lúc này…

Hạnh phúc ấy gần ngay trước mắt nhưng không bao giờ nắm bắt được…

Nước mắt lăn dài trên má.

Nếu liều mạng nhảy xuống, hòa vào dòng nước đen kịt, phải chăng sẽ không chịu tra tấn đau đớn như vậy nữa…

Két…

Một âm thanh phanh gấp gần như xuyên thủng màng nhĩ của cô.

Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nhưng vô cùng kinh hãi: “Chết tiệt!”

Cô không muốn sống nữa sao!?”

Giọng nói đó khiến trái tìm cô rung động.

Cô vô thức cúi đầu xuống, lúc này mới nhận ra rằng tay mình, không biết từ lúc nào, đã nắm thật chắc cây cầu!…

Nếu không có tiếng rống này, có lẽ cô đã…

Nhắm mắt lại, nước mắt lại trào ra.

Quyền Giản Li đi về phía người phụ nữ kia với khuôn mặt giận dữ.

Nhưng vì bắp chân đau nhói nên đi lại vô cùng khó khăn.

Vũ Hàn xuống xe ngay sau anh, khua hai cái chân ngắn cũn cỡn, lao vào người cô như một cơn gió.

“Vũ Hàn!…”

Khoảnh khắc Lâm Mặc Ca nhìn thấy con trai, nước mắt tuôn như mưa.

Bồng nỗi sợ ập đến.

Nếu vừa rồi cô thực sự nhảy xuống, vậy hai đứa trẻ này phải làm sao.

Cô quá ích kỷ, chẳng nghĩ đến con gì cả!

“Xin lỗi…cục cưng à, xin lỗi…”

Cô quỳ xuống ôm chặt con vào lòng.

Cơ thể mềm mại như sáp trong nháy mắt lấp đẩy trái tim tan nát của cô, rắc lên trái tim gai góc một lớp mềm mại.

Vũ Hàn ngoan ngoãn giơ tay giúp mẹ lau nước mắt trên mặt, giọng nói non nớt: “Ngoan, đừng khóc…”

Tuy nhiên, giọng nói của con trai khiến lớp ngụy trang mạnh mẽ của cô bỗng sụp đổ, cúi mặt xuống khóc to.

Vũ Hàn ôm chặt lấy cổ mẹ.

Cậu không biết nói gì để an ủi, chỉ biết lặng lẽ bên mẹ như thế này.

Đôi mắt to đen láy oán hận nhìn người bố đi sau mình, trong lòng bé bỗng bùng lên một ngọn

Lần nào khóc cũng thật thống thiết, thật đau buồn.

Vậy mà, cậu không có khả năng bảo vệ mẹ mình.

Quyền Giản Li bước đến bên cô, trên trán anh đã in một lớp mổ hôi lạnh.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.