Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 150: Ngài Li ngang ngược.


Nhưng mà lần đầu tiên anh ta mở miệng, ông ta lại không có cách nào đồng ý được…

Nếu là người phụ nữ khác thì cũng thôi, vì sao cố tình lại là người phụ nữ mà đứa con thứ hai của ông ta ngắm đến chứ!

“Ông nội!”

Trái tìm Vũ Thần dần dần lạnh đi.

Sự im lặng của ông cụ Quyền không phải đã nói lên hết mọi thứ rồi sao?

Bóng đáng cao lớn của Quyền Giản Li đứng ở trước cửa, giống như đang xem một vở kích.

Ánh mắt lạnh như bằng dần dần nhìn về phía gương mặt của Vũ Thần, cười mỉa:” Biết vì sao cậu lại thua tôi không? Bởi vì cậu quá ngây thơi Cậu còn đám ký thác hi vọng lên người con cáo già này… ha hả…”

Nói xong, ưu nhã xoay tay nắm cửa, rời đi.

Rầm!

Cửa bị đóng sẩm lại, đánh vỡ nát hi vọng duy nhất của Vũ Thần.

“Vũ Thần, cháu đừng nghe chú hai của cháu. nói bậy! Cháu muốn làm những chuyện khác, ông nội vẫn sẽ ủng hộ cháu, chỉ là chuyện về người phụ nữ kia…” Ông cụ Quyển mới nói được một nửa đã bị Vũ Thần ngắt lời.

“Nói đến cuối cùng, còn không phải vẫn bảo cháu đi cưới An Giai Thiến sao? Còn không phải bắt cháu hi sinh vì cổ phần sao?”

Anh ta chợt cười mỉa, cười đến hốc mắt như muốn nứt ra, ngực đau như bị xé rách.

“Chú hai nói không sai, không sai chút nào cả… Với ông và bố mà nói, đến cùng vẫn là ích lợi quan trọng nhất, đúng không? Ông phản đối không cho cháu và Mặc Mặc yêu nhau, không phải vì em ấy không tốt, mà là bởi vì em ấy là người phụ nữ mà chú hai để mắt đến, đúng không! Bởi vì hai người không dám giành với chú hai!! Cho nên. mới muốn bắt cháu phải hi sinh”

Câu nói này, đâm trúng vào chỗ đau của ông cụ Quyển.

“Ha ha, chú hai nói đúng thật, đúng là cháu quá ngây thơ rồi, không ngờ còn đi đặt lòng tin vào hai người… ha ha… sau này mọi thứ mà cháu muốn, cháu sự tự đi giành lấy! Dựa vào hai người sao? Nực cười!”

“Vũ Thần!”

Rầm!!

Vũ Thần đã tông cửa xông ra ngoài.

Cõi lòng cũng đã hoàn toàn vỡ vụn.

“Vũ Thần… cháu đấu không lại nó…”

Ông cụ Quyền ngã ngồi trên ghế, gương mặt già nua tràn đầy vô lực…

Đến cả ông ta cũng không đấu lại thằng hai, Vũ Thần còn chưa đầy đặn cánh chim thì làm sao có thể làm được chứ?

Ông ta thật sự không muốn nhìn đứa bề kia đi lấy trứng chọi đá…

Bên ngoài cổng chính.

Lâm Mặc Ca ngơ ngác ở nơi đó, nhìn bóng, đáng nho nhỏ của con trai ngẩn người.

Vũ Hàn đang chơi đùa với Bell, cho dù là đang. chơi nhưng vẫn yên lặng đến làm người đau lòng.

Hoàn toàn không ồn ào nhốn nháo, quậy phá long trời lở đất như mấy đứa bé khác. 

“Mặc Mặc!”

Vũ Thần vội vã chạy đến, đáy mắt lại không. thể nào che giấu được u buồn.

Trong lòng cô hơi trầm xuống, môi vẫn cong lên nở nụ cười: “Ừm, nói chuyện xong rồi sao?”

“Xin lỗi Mặc Mặc, chuyện hôm nay… là anh không tốt. Thật sự rất xin lỗi…”

Gió đêm dịu mát phất qua, thổi bay mái tóc dài đen nhánh của cô.

Cũng làm rối loạn trái tim của hai người.

Vì sao rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng ở khoảng khắc cần có sự giúp đỡ nhất, cần một cái ôm nhất, lại càng làm đôi bên càng tổn thương sâu sắc hơn chứ?

Anh ta rõ ràng đã không cho phép cô nói lời xin lỗi mà?

Nhưng hiện tại, cô lại nghe thấy chính miệng anh ta nói ra hai chữ gian nan này.

Đáy lòng, xuất hiện chút chua xót.

Cô cố gắng giả vờ vui cười, lắc đầu nói: “Tôi không trách anh, tôi biết anh cũng có khổ tâm riêng.”

“Mặc Mặc…”

” Thật ra anh đã biết chuyện đánh cược này từ lâu rồi đúng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi, trong, lòng lại đau buốt.

Từ trước đến nay cô đều không muốn để cho Vũ Thần nhìn thấy đáng vẻ chật vật này của cô.

Nhưng cố tình, lại vẫn bị Vũ Thần phát hiện ra đáng vẻ khó coi, thê thảm nhất của cô.

Chuyện đời thật sự khó lường.

Mắt Vũ Thần đột nhiên tối sầm xuống, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt tràn đầy áy náy: “Xin lỗi, Mặc Mặc, thật ra thì cách đây không lâu anh mới biết được. Cho nên mới vội vàng quay trở về, nhưng mà không ngờ, vẫn đến chậm…”

Nếu như anh ta có thể quay về trước khi trận cá cược này thất bại, nếu như anh ta có thể xuất hiện ở bên cạnh cô vào giây phút cô cần nhất.

Sao cô lại có thể cùng đường rơi vào bẩy rập. của hai người kia được chứ!”

Cho nên, mọi chuyện, đều là lỗi của anh ta.

Là ông trời muốn trêu ngươi anh ta.

Chỉ là trò đùa này chơi hơi quá trớn, cũng quá độc ác rồi.

“Vũ Thần, đừng nói xin lỗi. Chuyện này không liên quan gì đến anh cả… Tôi biết anh đang nghĩ cái gì, nhưng mà cho dù anh có về sớm hơn thì có lẽ kết quả cũng sẽ không thay đổi…”

Trái tìm Lâm Mặc Ca đang rỉ máu.

Từng giọt từng giọt rơi xuống một góc hoang vun nhất…

“Không, nếu anh về sớm hơn, mọi chuyện đã khác!”

Vũ Thần ôm chặt lấy vai cô, ánh mắt tràn đầy khẩn thiết.

Cô đột nhiên cười, đẹp giống hệt như hoa quỳnh nở rộ vào ban đêm vậy.

Đẹp đến hớp hồn.

“Vũ Thần, đừng tự lừa mình đối người nữa, trong lòng tôi và anh đều biết rõ cả mà? Cho dù có gặp nhau sớm hơn nữa thì chuyện chuyện nên diễn ra vẫn cứ sẽ diễn ra…”

Cô đã từng liên tục nghĩ đến.

Nếu ngày hôm đó, cô đuổi theo xe của Lý Chí Minh, gặp được Vũ Thần sớm hơn.

Vậy có phải sẽ không cần nhìn thấy tình cảnh mẹ bị bắt cóc không?

Có phải như thế sẽ không cần bị Lâm Quảng Đường uy hiếp, đến cả tự tôn cũng không cần, chủ động đến tìm Quyền Giản Li không?

Có phải, sẽ không cần trao cơ thể này cho anh không?

Nhưng mà nếu như ngày hôm đó, cô thật sự ở cùng với Vũ Thần.

Vậy thì Vũ Thần sẽ bị cô liên lụy kéo vào chuyện này.

Người đi cầu xin Quyển Giản Li sẽ không phải là cô, mà là Vũ Thần.

Mà kết quả, có lẽ sẽ khác hoàn toàn với hiện tạo.

Có lẽ tính mạng của mẹ cũng sẽ nguy hiểm hơn…

Cho nên, nếu được làm lại lần nữa, thật ra thì cô cũng không có sự lựa chọn nào khác nhỉ?

Nếu liên lụy Vũ Thần dính vào chuyện này thì cô thà là để bản thân tự chịu đựng mọi chuyện… Vũ Thần lắc đầu, cố chấp như một đứa bé.

Bàn tay đang túm lấy bả vai cô siết chặt, làm cô đau đớn.

“Không, Mặc Mặc, sẽ không đâu. Nếu anh về sớm một chút, gia nhập Lâm Thị sớm một chút, cướp về Lâm Thị cho em sớm hơn, vậy mọi thứ đều sẽ không cần phải diễn ra!”

Cướp Lâm Thị về?

Cơ thể Lâm Mặc Ca cứng đờ, Vũ Thần vừa mới nói muốn cướp Lâm Thị về giúp cô sao?

“Mặc Mặc, có phải em đã nghĩ đến rồi không, nếu như trước khi tất cả những chuyện này diễn ra mà Lâm thị đã thuộc quyền sở hữu của em, vậy thì em không cần phải chịu bất cứ ai uy hiếp nữa! Đương nhiên cũng sẽ không cần bị kéo vào cuộc cá cược dơ bẩn kia!”

“Vũ Thần!”

Lâm Mặc Ca vô cùng chấn động, một lúc lâu sau vẫn không thể nào lấy lại tỉnh thần.

Những lời Lý Chí Minh từng nói với cô, liên tục vang vọng ở bên tai cô.

Anh ta từng nói qua, sẽ có người đi thực hiện hết tất cả những thứ cô muốn, mọi ước mơ của. cô…

Mấy hôm trước, Vũ Thần cũng đã từng nói với anh, anh ta sẽ thực hiện ước mơ của cô giúp cô.

Nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ rằng ước mơ mà Vũ Thần nhắc đến lại là cướp lại Lâm Thị giúp cô

“Không, Vũ Thần, đối với tôi mà nói Lâm Thị thật sự chẳng là cái gì cả, tôi chưa bao giờ muốn cướp đoạt công ty đó! Cho nên đừng lại mạo hiểm vì tôi nữa, biết chưa? Tôi thật sự không hi vọng, anh lại làm việc ngu ngốc gì vì tôi nữa…”

Vũ Thần nhíu chặt mày, cười chua xót.

Bên trong nụ cười không thể che giấu được chua xót và đau thương.

“Nhưng mà Mặc Mặc à, đã trễ rồi… Anh không thu tay lại được nữa… Cho nên chỉ có thể tiếp tục thôi!”

Trái tìm Lâm Mặc Ca chấn động: “Anh nói thế là có ý gì? Rốt cuộc thì anh… đã làm cái gì?”

Anh ta cứ như thế, tràn đầy tình cảm mà nhìn.

Đáy mắt anh ta dần dần có một con sông ngầm chảy qua.

Yên lặng không tạo ra bất cứ tiếng động nào, rồi lại cất giấu sự mãnh liệt.

“Em không cần lo lắng, nếu đã chọn cách được ăn cả ngã về không thì anh nhất định sẽ đạt được mục đích. Cho nên bây giờ chuyện em cần làm chính là đứng ở bên cạnh anh, ủng hộ anh, được không?”

“Nhưng mà…”

Anh ta giơ tay, thành thạo, lại vô cùng thân mật vén một sợi tóc của cô ra sau lỗ tai.

Giọng nói địu dàng lại vang lên lần nữa: “Mặc Mặc, thật sự rất xin lỗi về chuyện ngày hôm nay Anh đã lợi dụng em, lừa gạt em… Cho nên Lâm Thị coi như món quà xin lỗi anh tặng em, được không?”

“Tôi…”

Cô vừa mới mở miệng, anh ta đã nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi cô, ngăn cản không cho trả lời.

“Lần này thật sự đừng lại từ chối anh nữa, được không?”

Lâm Mặc Ca hơi thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng rối loạn.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ đến Vũ Thần sẽ làm nhiều chuyện vì cô đến thế.

Chỉ sợ cả cuộc đời này cô cũng không thể nào trả hết những thứ mà cô thiếu Vũ Thần.

Cô ngước mắt, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh ta, vô cùng bình tĩnh nói: “Vũ Thần, đừng làm khó bản thân anh được không? Nếu anh đã biết tôi không phải người sạch sẽ…”

“Mặc Mặc! Anh không cho phép em nói bản. thân mình như thế!”

“Không, Vũ Thần, anh nghe tôi nói hết lời đã!

Lâm Mặc Ca bất giác tăng cao âm lượng, lần này, cô thật sự muốn nói cho rõ ràng.

Không thể tiếp tục để Vũ Thần cứ cố chấp như thế mãi.

“Anh biết không? Anh chính là toàn bộ ánh mặt trời trong ký ức thời thanh xuân của tôi, chính anh là người cùng tôi vượt qua khoảng thời gian u ám kia, cũng chính là anh đã cho tôi sự sống và hi vọng mới… Cho nên ở trong lòng tôi, anh giống như một nốt chu sa vô cùng sâu sắc, vĩnh viễn tồn tại trong lòng tôi, suốt đời suốt kiếp…”

Mũi cô cay xè, không biết từ lúc nào, nước mắt 

đã làm nhòe đi hốc mắt.

“Nhưng mà mọi chuyện đã không thể quay về được nữa… Có lẽ bắt đầu từ năm năm trước, mọi. chuyện, đều đã không thể quay về được nữa…”

Giọng nói cô nghẹn ngào.

Năm năm trước, ngay từ khi cô quyết định nằm dưới thân một người đàn ông xa lạ, sinh cho anh một đứa con.

Cô và Vũ Thần đã không còn tương lai nữa.

Những năm gần đây đều chỉ là chấp niệm và ảo tưởng của cô mà thôi…

Mà Vũ Thần nhất định cũng giống như cô, là đang chìm đắm trong đoạn năm tháng kia, không thể nào khống chế được bản thân mà thôi.

Chuyện đã đến nước này, cô nhất định phải cùng Vũ Thần bước ra, anh ta nhất định phải bắt đầu một cuộc sống mới!

“Không! Có thể! Chỉ cần em không buông tay là chúng ta có thể ở bên nhau…”

Giọng nói địu đàng ấm áp của anh ta đã có chút run rẩy.

Chỉ cần cô sẵn lòng đứng ở bên cạnh anh, cho dù con đường phía trước có bao nhiêu gian nguy, anh ta đều có thể cắn răng vượt qua hết!

Nhưng mà, nếu đến cả cô cũng bỏ cuộc…

Vậy thì anh, thật sự không còn bất cứ hỉ vọng nào nữa…

“Mặc Mặc, đừng vút bỏ anh được không… Được không…”

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, Quyền Giản Li nhanh chóng xông đến, giống như tử thần đến từ địa ngục vậy.

Giây tiếp theo, anh vươn tay… bốp!’

Một nắm đấm cứng rắn như sắt đấm thẳng lên mặt Vũ Thần.

“A!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.