Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 143: Cuộc gặp mặt hỗn loạn


Lúc này lại giống như bị gió tuyết cuốn qua, lạnh căm căm.

Làm người ta không khống chế được mà sống lưng phát lạnh.

Quyền Giản Li liếc nhìn ông cụ Quyền đang trợn trừng mắt đầy tức giận, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt: “Không biết ông định đến bù thế nào?”

Lời này vừa nói ra, lập tức làm ông cụ không thể nào bỏ qua để tài này nữa.

Ông tức giận rống to: “Đền bù như thế nào là chuyện của tao, làm gì đến phiên mày xía vào!”

Quyền Giản Li hơi nhướng đôi mày kiếm, không hề tức giận.

Thấy không khí càng lúc càng căng thẳng, Ngô Ngọc Khiết nhoẻn miệng cười nói: “Giản Li à, sao có mình con thế? Vũ Hàn đâu rồi? Nó không. về với con sao?”

Đây là một lời nói để hòa hoãn bầu không khí, lại bị Quyển Giản Li làm lơ, coi như gió thoảng bên tai.

Không thèm trả lời.

Không biết Nhạc Dũng đã đi theo vào từ lúc nào, thành thật đáp: “Thưa bà chủ, cậu chủ nhỏ muốn đi thăm Bell trước, cho nên đã đến sân sâu rồi ạ.”

“Ha ha, chẳng trách…”

Ngô Ngọc Khiết cười ngượng ngùng, cũng không biết phải tiếp lời như thế nào.

Ở trước mặt Quyền Giản Li, đến cả bà ta cũng phải ăn nói và làm việc thận trọng.

Không khí lại trở nên xấu hổ lần nữa.

Bên trong bầu không khí đông cứng này, vẻ mặt của mọi người càng thêm cứng đờ.

Một lúc lâu sau, quyền Hi Phàm mới mở miệng, đánh vỡ bình tĩnh nói: “Em hai, đã lâu không gặp.

Quyền Giản Li lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không đáp lại.

Quay đầu trầm giọng ra lệnh cho Nhạc Dũng: “ Lấy hợp đồng ra cho anh ta ký tên!”

“Vâng, ngài Li!” 

Nhạc Dũng vẫn cứ thành thật lên tiếng, đặt hồ sơ đang cầm trong tay lên bàn trà, lại đặt một cây bút bên cạnh, cung kính nói: “Cậu cả, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ quyền, mời ngài ký tên vào đây!”

Sắc mặt Quyền Hi Phàm lập tức trắng bệch, anh ta biết rất rõ, chỉ cần đặt bút ký tên, từ nay về sau, anh ta sẽ không còn quyền lên tiếng trong công ty nữa. Thậm chí ở trong gia đình này, anh ta cũng sẽ trở thành một người không quan trọng.

Tuy rằng bố đã nói trước với anh ta, cũng kể rõ đầu đuôi.

Anh ta cũng hiểu được, lần này có thể bình an Về nước.

Chính là dùng đống cổ phần này để đổi lấy.

Nhưng mà khi thật sự muốn từ bỏ thì anh ta lại không đành lòng.

Ngẩng đầu nhìn xem bố, hi vọng ông ta có thể giúp đỡ anh ta.

Sắc mặt ông cụ Quyền cứng đờ, bên trong đôi mắt cứng rắn kia là lửa giận không thể nào đè nén được.

Nhưng mà đám chơi thì phải dám chịu, ông ta không thể đổi ý được.

Cắn răng, thở hắt ra một hơi thật mạnh:” Haizz, ký đi! Là bố có lỗi với con, tại bố vô dụng! Sau này bố sẽ nghĩ cách bù đắp cho con…”

Nếu như bây giờ con trai cả không chịu ký tên, chỉ e là đứa con thứ hai sẽ không đễ đàng bỏ qua.

Dựa vào thủ đoạn của thằng hai, nói không chừng còn sẽ làm ra chuyện càng quá đáng hơn nữa.

Ông ta thật sự già rồi, không muốn nhìn mấy đứa con đấu với nhau mãi.

‘Thà là lùi một bước nhượng bộ để đổi lấy hòa bình.

Bà vợ Ngô Ngọc Khiết của ông ta nói không sai, hiện tại ông ta vẫn nên bớt lo đến chuyện mấy đứa nhỏ thì tốt hơn.

Cứ lo tận hưởng hạnh phúc gia đình lúc tuổi già là được…

Ông cũng không muốn trong suốt quãng đời còn lại không thể gặp mặt con trai cả.

Quyền Hi Phàm nắm chặt lấy bút, tay không khống chế được hơi run nhẹ.

Anh ta hiểu hết mọi thứ.

Nhưng mà, cho dù thế nào cũng không thể nhẫn tâm từ bỏ được!

‘Tô Mai ngồi ở sau lưng anh ta, mặt cũng không còn màu máu.

‘Nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng, giống như muốn khuyên nhủ, rồi lại kiêng đè sự tồn tại của Quyền Giản Li, cuối cùng cũng không thể mở miệng được.

“Sao nào, tiếc à?”

Giọng nói lạnh nhạt nhẹ nhàng chui vào trong lỗ tai Quyển Hi Phàm.

Lại làm anh ta chấn động xanh cả mặt.

Ánh mắt trầm xuống.

Thôi, thắng làm vua, thua làm giặc.

Anh ta thua, chịu!

Giơ tay, đang định đặt bút xuống, lại nghe bên ngoài tiếp tục ổn ào: “Ông chủ, bà chủ, là cậu chủ Vũ Thần đã về…

“Vũ Thần! Là Vũ Thần về!”

Trong nháy mắt, Tô Mai vui vẻ ra mặt, túm chặt cánh tay đang định ký tên của chồng lại. 

Lạch cạch.

Bút trong tay Quyền Hi Phàm cũng rơi xuống đất.

“Vũ Thần cũng về nước sao?”

‘Trong ánh mắt và gương mặt của ông cụ Quyền cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng.

Đã lâu lắm rồi ông không được gặp đứa cháu đích tôn này, chỉ riêng phần cảm xúc áy náy trong lòng lúc này cũng đã làm ông ta vô cùng kích động.

“Dạ bố, thằng nhóc Vũ Thần về từ lâu rồi, nói là muốn tạo bất ngờ cho bố, không cho con nói cho bố biết…” Mặt Tô Mai rưng rưng nước mắt nói

Trong lúc nói chuyện, một cặp nam nữ xinh đẹp đã vội vàng xông vào.

Người đàn ông mặt như trắng sáng, vô cùng. điển trai, mặc một bộ đồ màu trắng ngà, càng làm tôn lên nét đẹp của anh ta, giống như một chàng. hoàng tử bước từ trong tranh.

Mà cô gái đi theo phía sau anh ta lại mặc áo thun trắng quần cao bồi vô cùng giản dị. 

Lại lén quan sát ngài Li, vẻ mặt kia, đáng sợ quá…

Lâm Mặc Ca vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại.

Cô bị Vũ Thần kéo từ cổng chính đi vào đến nơi này, mệt đến thở hổn hển.

Không hề cảm nhận được bầu không khí ở hiện trường có gì đó khác thường.

Vũ Thần kéo tay cô, cong môi cười xán lạn

“Bố, mẹ, con đến trễ rồi!”

Trong mắt Quyền Hi Phàm lộ ra vui mừng, trái tìm sắp vọt đến cổ họng sau khi nhìn thấy con trai đến cũng thả lỏng được một chút.

Tô Mai lại liên tục ra hiểu với con trai.

Vũ Thần hiểu ngầm, nắm tay Lâm Mặc Ca đi đến trước mặt ông cụ Quyền, cung kính hành lễ, cười xinh đẹp: “Ông nội, bà nội, Vũ Thần nhớ ông bà lắm!”

Lâm Mặc Ca ngây ngốc đứng đằng sau anh ta, ngay giây phút nhìn thấy ông cụ Quyền, lập tức đờ người.

Mà ánh mắt bắn đến từ phía sau lại càng làm cô nhịn không được hơi rùng mình.

Lén nhìn thoáng qua, shh..

Lập tức hít hà…

Tên Quyển Giản Li kia cũng đang ở đây!

Ông cụ Quyền…

Quyển Giản Li…

Đến tận lúc này cô mới phản ứng lại, đây không phải là nhà cũ của nhà họ Quyền sao

Vũ Thần chỉ nói muốn dẫn cô về nhà, sao cô có thể ngờ được nhà của Vũ Thần lại là nhà cũ của nhà họ Quyền chứ!

Nếu như cô sớm biết như thế thì cho đù có đánh chết cô, cô cũng sẽ không đến.

Cái này mà là nhà gì chứ, rõ ràng là địa ngục tu la!

Chẳng trách lúc nãy khi ở trên xe Vũ Thần đã nói chỉ cần cô đứng phía sau anh ta, cho dù đằng trước có là núi đao biển lửa thì anh ta cũng có can đảm xông vào.

Vũ Thần không hề lừa cô, là đo cô sơ sót.

Hơn nữa, lúc nãy Vũ Thần còn gọi ông cụ Quyền là ông nội!

Má ơi, hiện cô thật sự rất muốn mắng ông nội nó đây! 

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này!”

Ngô Ngọc Khiết cười dịu dàng, cười đến muốn nở hoa: “Ai đa, mấy năm không gặp, Vũ Thần đã trưởng thành đẹp trai đến thế rồi sao! Trông đẹp trai quá đi thôi! Giống y như đúc bố của cháu lúc còn trẻ!”

Ông cụ Quyển cũng kìm nén cơn tức giận lại, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười hiển từ.

Thân thiện vỗ vai Vũ Thần: “Ừ, không tệ, cứng cáp khỏe mạnh lắm, không làm ông nội thất vọng!”

Lâm Mặc Ca đứng bên cạnh cúi đầu, không đám thở mạnh.

Trong lòng âm thầm cầu nguyện, đừng có ai để ý đến cô.

Ước gì bây giờ có một lá cây thần kỳ nào đó rơi xuống đầu cô, biến cô thành người trong suốt.

Như vậy, có lẽ cô mới có thể sống sót rời khỏi nơi này.

Vũ Thần vẫn cứ nắm chặt tay cô không chịu buông, xoay người, lại nhìn về phía Quyền Giản Li đang sa sầm mặt đằng kia gật đầu, giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Chào chú hai!”

Chú hai!!!

Đùng…

Lâm Mặc Ca chỉ cảm thấy trước mắt xuất hiện một cột sáng, suýt chút nữa đã đánh nát cơ thể cô!

“Thiên lôi ơi, đánh chết cô luôn đi cho rồi!

Vũ Thần vậy mà lại gọi Quyển Giản Lí là chú hai!

Chú hai đó!

Khoan đã.

Vũ Thần…

Vũ Hàn…

Thánh thần ơi!

Vũ Thần lại cùng bối phận với con trai cưng của cô!

Sao cô lại không nghĩ ra sớm hơn chứ! Vũ ‘Thần lại là người của nhà họ Quyền!

Hơn nữa, còn là anh họ của con trai cô, anh họ đói!

Trong đầu hỗn độn, hiện tại cô thật sự muốn nhắm mắt ngất xỉu luôn cho rồi. 

Nhưng cố tình, tỉnh thần của cô lại vô cùng phấn khởi.

Theo bản năng đời mắt nhìn về phía khu vực lạnh như núi băng, vô cùng đáng sợ kia.

Lại bị ánh mắt bắn thẳng về phía này làm cho toát mồ hôi lạnh!

Quyển Giản Li hơi giật khóe mắt, không thèm liếc nhìn Vũ Thần cái nào, lại lần nữa đời ánh mắt lạnh như băng đáng sợ kia về phía Nhạc Dũng.

“Ngần ra đó làm gì! Bảo anh ta ký tên đi!”

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, mang theo sát khí không cho phép ai phản đối, làm Nhạc Dũng hoảng sợ trợn tròn

Ngài Li nổi giận thật rồi!

Nếu hôm nay người đến đây kiếm chuyện chỉ là cậu chủ Vũ Thần thôi thì cũng không có gì.

Cho đù ở trước mặt ai, cho dù ở trong hoàn cảnh nào thì ngài Li đều có thể bình tĩnh như thường.

Nhưng mà cô Lâm lại đến!

Ngay khoảnh khắc cô Lâm bước chân vào cửa, Nhạc Dũng cũng đã ý thức được, chỉ sợ chuyện này sẽ không kết thúc trong hòa bình dễ dàng rồi.

Bởi vì ngài Li khi ở trước mặt cô Lâm không phải là ngài Li bình thường.

Không ai có thể đoán trước được anh sẽ biến thành loại người như thế nào.

Anh ta vội vàng nhặt cây bút rơi trên mặt đất lên, nhét lại vào trong tay Quyền Hi Phàm, trầm giọng nói: “Cậu cả, phiền ngài ký tên trước đi.”

Ý chính là, ngài Li đã mất kiên nhẫn, đừng chọc giận ngài Li.

Quyền Hi Phàm đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cánh tay cẩm bút lại không thể nào đặt xuống trang giấy được.

“Bố! Đừng ký! Bố không cần thiết phải ký vào phần hợp đồng này!”

Câu nói này của Vũ Thần giống như âm thanh của tự nhiên vậy.

Nó đã cứu vớt Quyền Hi Phàm đã cận kề bên cái chết.

Ông cụ Quyển mất kiên nhẫn, quát lạnh: “Bậy bại Vũ Thần, bố của con không thể không ký vào. phần hợp đồng này.”

Ông ta nói là không thể không ký.

Chứ không phải nhất định phải ký.

Bởi vì tận sâu trong đáy lòng ông ta cũng không hi vọng con trai cả ký tên.

Chẳng qua nhìn Lâm Mặc Ca đang đứng bên cạnh Vũ Thần, thật sự cảm thấy có chút chướng. mắt.

Thật sự không thể hiểu được, tại sao cháu đích tôn của ông ta lại ở chung với người phụ nữ này.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.