Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 130: Hành động cứu.


Lâm Mạc Ca cưng chiều nhéo mũi con gái, thành thạo cởi quần áo giúp cô bé tắm rửa

“Mẹ, để Vũ Hàn đến đổi lại với con được không, ở chỗ này chán quá, suốt ngày bị nhốt trong nhà, không được ra ngoài chơi… Nguyệt Nhỉ nhịn đến sắp biến thành bé ngốc luôn rồi… Nguyệt Nhi muốn mỗi ngày được ở cùng với mẹ…”

“Xin lỗi Nguyệt Nhị, làm con chịu khổ rồi…”

Mũi Lâm Mạc Ca cay cay, mắt lại đỏ lên.

Sao cô lại không muốn được sống chung với hai đứa con của cô chứ?

“Nguyệt Nhi, con lại nhịn thêm mấy ngày nữa được không? Mẹ nhất định sẽ nghĩ cách dẫn con ra ngoài. Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc..”

Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đương nhiên cũng hiểu được sự khó xử của mẹ.

Bình thương cô bé đúng là có chút bướng, bỉnh, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm mẹ.
“Được rồi, vậy Nguyệt Nhi lại cố chịu thêm vài ngày nữa vậy.”

Lại ngoác miệng cười rộ lên: “Nhưng mà mẹ ơi, sau này Nguyệt Nhi thật sự phải làm chị đó nha, để Quyền Vũ Hàn làm em trai của Nguyệt Nhi!”

“Được, mẹ hứa với con…”

Cô không biết vì sao cô bé lại để ý đến chuyện lớn nhỏ như thế, nhưng mà có thể dỗ cô bé nghe lời cũng đã là chuyện rất may mắn rồi.

Dòng nước ấm áp xối lên người, Nguyệt Nhỉ lại bắt đầu đùa nghịch.

Nguyệt Nhi là bé gái, đương nhiên cũng thích tắm rồi.

Nhưng mà bởi vì muốn chọc tức ông bố rẻ tiển kia, cho nên cô bé mới nhịn.

Nguyệt Nhi nhịn cũng khó chịu lắm đó.

Nhìn cơ thể đầy cáu bẩn của cô bé, Lâm Mạc. Ca cũng cảm thấy rất cạn lời.

“Nguyệt Nhi, vì sao con không chịu ngoan. ngoãn tắm rửa? Bé con bẩn quá sẽ mọc nấm đói”

“Thật sao? Nếu mọc nấm lại càng tốt, còn có thể ăn no nữa…” Cô bé mở to mắt, ngây thơ nói.

“Không phải vậy đâu, chờ nấm từ từ lớn lên, Nguyệt Nhi sẽ biến thành một cây nấm, đến lúc đó mẹ cũng không nhận ra con nữa…”

Nguyệt Nhi chớp mắt bĩu môi: “Mẹ, Nguyệt Nhi không phải con nít ba tuổi, mẹ nói vậy sẽ không lừa được con đâu!”

“Ặc.. Vậy sao? Ha ha…”

Lâm Mạc Ca cười ngây ngô, có chút xấu hổ.

Cô nhớ rõ một năm trước Nguyệt Nhỉ còn tin sái cổ mà, sao mới đảo mắt cái đã thông minh lên rồi?

Quả nhiên con nít trưởng thành trong chớp. mắt.

Hai tay cẩn thận xoa xà phòng, dịu dàng gội đầu cho Nguyệt Nhi.

“Cục cưng, sao tóc con lại ngắn rồi?” Cô nhịn không được hỏi.

Lần gặp mặt cuối cùng là lúc Quyền Giản Li muốn đến nhà cô đi ăn ké, vừa lúc gặp được Nguyệt Nhỉ bỏ nhà ra đi, bắt cô bé về.

Lúc đó tóc của Nguyệt Nhỉ đã dài hơn một chút, còn thắt bím tóc nữa, sao hôm nay lại thay đổi như cũ rồi.

‘Vừa nhắc đến chuyện này, Nguyệt Nhi lập tức bùng nổ cơn ấm ức: “Còn không phải là bởi vì tên xấu xa bại hoại kia cắt mất bím tóc của Nguyệt Nhi. rồi!”

“Cho nên Nguyệt Nhỉ mới không tắm rửa không thay quần áo, muốn trả thù bố sao?”

“Đúng vậy! Bởi vì người xấu xa đó có bệnh ưa sạch sẽ, Nguyệt Nhí thối hoắc, mặt của bố cũng sẽ xấu lắm, Nguyệt Nhi sẽ rất vui…”

Nhìn con gái gây sự, Lâm Mạc Ca nhịn không được cười khổ.

Con bé này vẫn không thể nào thay đổi được tính cách nghịch ngợm.

Xem ra để con bé ở lại nơi này là đúng, ít nhất cô bé sẽ không cô đơn giống như Vũ Hàn.

Nếu để Vũ Hàn tiếp tục ở lại nhà họ Quyền mãi, chỉ sợ sau này tính cách sẽ còn lạnh nhạt hơn cả Quyền Giản Li.

Đó là kết quả mà người làm mẹ như cô không muốn nhìn thấy nhất.

“Nhưng mà Nguyệt Nhi, con làm như thế sẽ chỉ càng chọc giận bố thêm thôi, chọc bố nổi giận, sau này con ngoan một chút được không? Mẹ thật sự rất sợ con sẽ bị đánh…”

Nguyệt Nhi vô cùng đắc ý: “Mẹ cứ yên tâm. đi… Nguyệt Nhỉ sẽ không ngốc đến thế! Hơn nữa, chỉ cần Nguyệt Nhỉ dơ bẩn, bố sẽ không dám đụng vào Nguyệt Nhi đâu…

“Thật sao?”

“Dạ thật!”

Cô nhớ kỹ lời con gái nói.

Không ngờ hôm nay con gái cô lại dạy cho cô một bài học.

Cũng may nhờ Nguyệt Nhi tinh nghịch lắm trò này, không ngờ lại còn có thể phát hiện ra nhược điểm của thằng ranh Quyền Giản Li kia.

Cô cũng không ngờ bệnh ưa sạch sẽ của anh. lại nghiêm trong đến mức này.

Ào ào…

Dòng nước ấm áp cọ rửa cơ thể, ấm áp như cái ôm của mẹ.

Lâu lắm rồi không tắm rửa cùng mẹ, Nguyệt Nhí thoải mái đến rên hừ hữ.

‘Trong lòng Lâm Mạc Ca lại càng áy náy hơn, từ khi hai đứa nhỏ trao đổi thân phận đến giờ, cũng đã khá lâu rồi.

Nhưng mà người mẹ như cô đến bây giờ mới phát hiện ra. Cô thật sự không phải là một người mẹ xứng chức.

“Nguyệt Nhi, con có trách mẹ không? Con đi lạc lâu như thế mà mẹ cũng không phát hiện ra

Nguyệt Nhi vươn bàn tay nóng hổi vuốt ve gương mặt cô: “Không sao hết mẹ ơi, dù sao. Nguyệt Nhi cũng đã tìm được ông bố rẻ tiển, còn có thêm một đứa em trai nữa! Nhưng mà…”

Cô bé ngước đôi mắt to trong trẻo, nhìn thẳng vào mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ lại thích một người xấu tính như bố chứ? Sao lại để bố làm bố của Nguyệt Nhi?”

‘Trong thế giới nhỏ bé của cô, chỉ có hai người yêu thích lẫn nhau mới có thể chung sống với nhau, đúng không?

Nhưng mà bố không đối xử tốt với mẹ chút nào, cũng không thích mẹ.

Vi sao bọn họ còn ở bên nhau nữa? Lại còn sinh ra cô bé và Quyền Vũ Hàn? 

Thế giới của người lớn thật kỳ lạ.

Bị con gái dùng ánh mắt sạch sẽ nhìn chăm. chằm vào, cô đột nhiên có chút hốt hoảng, giống, như không còn có thể che giấu được gì.

Cô nghiêm túc nhìn cô nhóc, một lúc lâu sau mới từ tốn mở miệng: “Lúc trước bố và mẹ không hể quen biết nhau, cho nên bố mới không biết đến sự tồn tại của mẹ và Nguyệt Nhi. Chúng ta giữ kín bí mật này được không?”

Nguyệt Nhỉ có cái hiểu có cái không, nhưng. vẫn gật đầu.

Chỉ cần là mẹ nói, cô bé đều sẽ tin tưởng.

Cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cô bé, lại cẩn thận lau khô nước đi.

Lúc này mới ôm cô bé ra khỏi phòng tắm.

Cơ thể bé xíu mềm mại chui ở trong lòng ngực cô, tỏa ra mùi hương sữa tắm thơm ngào ngạt, làm cô vô cùng lưu luyến.

Hôm nay cô bị anh tra tấn rất lâu, cả thể xác. và tỉnh thần đều rất mỏi mệt.

Nhưng mà có thể gặp được con gái cưng, cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Không biết từ lúc nào, cơ thể đã tràn ngập sức mạnh.

Chỉ cần còn có con, cô sẽ không bao giờ gục ngã.

“Đúng rồi mẹ, bố hời đáng ghét lắm, còn không đám ăn cay… Ngày hôm qua bố còn cướp đi mì gói của Nguyệt Nhi, còn nói Nguyệt Nhỉ toàn ăn rác rưởi..”

Cô gái nhỏ nằm trong lòng mẹ mách lẻo.

“Bố mới là rác rưởi, mấy thứ bố ăn toàn dành cho động vật ăn thôi!”

Lâm Mạc Ca nhỏ nhẹ an ủi con gái, hai người vừa nói vừa cười, lại bị bầu không khí lạnh lẽo áp lực trong phòng khách làm cho sững sỡ.

Bóng đáng cao lớn giống như núi cao của Quyền Giản Li đang dựa vào bên cửa sổ, che khuất đi ánh trăng lạnh lùng.

Đầu thuốc lá lóe lên ánh đỏ, giống như ánh mắt hung dữ của anh.

Gò má của anh lẫn vào trong lớp khói nhạt, không nhìn thấy rõ biểu tình.

Nhưng mà khí thế lạnh như băng tỏa ra bên ngoài cơ thể cũng đã đủ để thuyết minh mọi thứ. 

“Cô nói ai là rác rưởi?”

‘Tiếng nói lạnh lẽo chợt vang lên, cô sợ hãi giật mình.

Nhanh chóng ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng.

‘Nguyệt Nhi tắm xong còn chưa mặc đổ ngủ, cũng không thể để anh nhìn thấu thân phân ngay lúc này được.

“Ai trả lời thì nói người đó…”

Cô ho nhẹ, ôm Nguyệt Nhỉ vào phòng ngủ.

Hiện tại cũng không phải lúc đấu võ mồm với anh.

“Cục cưng, con muốn. đồ ngủ nào?” cô lật xem vô số bộ quần áo cao cấp số lượng có hạn. trong tủ quần áo, không khỏi chậc lưỡi.

Nhà họ Quyền đúng là cho con nhỏ hưởng thụ vật chất xa xỉ nhất, nhưng lại không thể đền bù được những thiếu hụt về mặt tinh thần và tình cảm.

“Mẹ, Nguyệt Nhi không thích, Nguyệt Nhỉ muốn mặc váy…”

Cô gái nhỏ chui vào trong lòng ngực mẹ làm nũng. 

Lâm Mạc Ca trừng mắt nhìn cô bé: “Nhớ kỹ nè, sau này nhìn thấy mẹ phải gọi là chị, biết chưa? Nhất định không được gọi mẹ. Còn nữa, khi ở nhà họ Quyền, Nguyệt Nhỉ là bé trai, là Quyền Vũ Hàn, nhất định đừng có nói lỡ..”

Nguyệt Nhỉ bĩu môi, lộ ra vẻ không vui, nhưng vẫn nghe lời gật đầu.

Cô thân mật hôn vài cái lên mặt con gái, sau đó mới tìm một bộ đồ ngủ màu vàng nhạt mặc vào giúp cô bé.

Ai ngờ vừa mới mặc quần áo xong, cửa phòng, ngủ đã bị bạo lực phá mớ, Quyền Giản Li âm u đứng ở trước cửa, trong mắt bắn ra ánh sáng đầy nguy hiểm.

“Ui! Quyền Giản Li, anh bị điên à? Muốn hù chết tôi sao?”

Cô vỗ ngực, còn chưa hết giật mình.

“Chỉ là phá cửa mà thôi, có cần sợ hãi đến thế không? Hay là cô đang chột dạ chuyện gì?”

Anh nhíu chặt mày, giọng nói lạnh như băng giống như đang thẩm vấn.

“Chột dạ cái đầu anh! Đi ra đi! Tôi muốn đỗ con trai của anh ngủ…”

“Không được!” Quyền Giản Lí đột nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh như băng đảo qua gương. mặt đỏ bừng của nhóc con nào đó: “Quyền Vũ Hàn, con tự ngủ một mình!”

Nguyệt Nhỉ vừa nghe thế lập tức nổi giận: “ Không! Con muốn ngủ chung với chị!”

Quyền Giản Li cũng nổi giận, nhất là khi nhìn thấy nhóc con này dính ở trên người cô, giống như một con chó ghẻ, lại càng bực bội hơn: “Con bao. lớn rồi mà còn muốn có phụ nữ ngủ chung, có xấu hổ không hải”

Nguyệt Nhỉ chu môi, không hề lùi bước: “Bố còn lớn hơn con rất nhiều, không phải cũng ôm phụ nữ ngủ đó sao! Hơn nữa còn ôm con chồn tỉnh thối hoắc kia! Hừ… con khinh bỉ bối”

“Con mắt nào của con nhìn thấy bố ôm cô ta ngủ!

“Còn đoán!”

Một lớn một nhỏ, không ai chịu nhường ai.

Trong tích tắc, phòng ngủ tràn ngập mùi. thuốc súng.

Người nào đó thật sự quá tức giận, nhóc con này đám mắng anh ngay trước mặt anh! Đúng là không thể nhịn được nữa!

“Quyển Vũ Hàn! Bố thấy con ngứa đa rồi! Con. có biết con đang đại nghịch bất đạo không hả!”

“Hừ, da con không có ngứa đâu, đại nghịch Đất đạo lại là thứ gì, ăn được không?”

Quyền Giản Li nghiến răng ken két, sa sầm mặt xông vào trong phòng.

Lâm Mạc Ca sợ hãi ôm chặt lấy bé con vào trong lòng.

“Quyền Giản Li, anh làm gì đó! Chỉ là một đứa con nít mà thôi, anh hung dữ thế nào gì? Anh. mập mờ không rõ với mấy người phụ nữ kia, lại còn muốn phát tiết lên người con nhỏ, quá đáng thật đó!”

“Hu hu… Người xấu, ma quỷ! Tránh ra! Con muốn ngủ chung với chị… hu hu hu…”

Nguyệt Nhi lại càng muốn làm lớn chuyện hơn, mếu máo, giả khóc!

Đây chính là một món vũ khí khác của cô bé

Muốn đối phó với ông bố rẻ tiền này, ngoại trừ không tắm rửa ra, chỉ có khóc là có hiệu quả nhất.

‘Tốt nhất là khóc bù lu bù loa, khóc tới trời sụp. đất nứt luôn.

‘Thử lần nào cũng hiệu nghiệm hết!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.