Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 125:Kết cục của sự không trung thành


“Ở bên người mà mình thích, tất nhiên sẽ vui vẻ rồi. Chúng tôi ở bên nhau… thật sự rất vui…”

“Lâm Mặc Ca!”

Anh tức giận quát lên một tiếng, giống như con gấu xám đang nổi giận!

“Được, anh sẽ khiến em mở to mắt nhìn xem. anh sẽ huỷ hoại cậu ta như thế nà: sống cậu ta ra sao.”

“Không, anh không được động đến anh ấy! Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy.”

Lâm Mặc Ca sợ thật rồi.

Sao cô lại quên mất, người đàn ông ma quỷ. này hung hãn tất báo, sao anh có thể buông tha cho Vũ Thần được.

“Không liên quan đến cậu ta ư? Cậu ta đã động đến người phụ nữ của anh thì chỉ có con đường chết thôi!”

Quyền Giản Li nổi trận lôi đình.

Người phụ nữ đáng chết này, cô không chỉ dây dưa mờ ám với người đàn ông khác mà còn nói đỡ cho anh ta nữa.

Đúng là đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh!

“Ha ha… Người phụ nữ của anh ư?”

Đột nhiên Lâm Mặc Ca cười khẩy giống như một kẻ điên: “Quyền Giản Li, chẳng lẽ anh bị điên ôi sao? Tôi chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của anh thôi, là bạn giường anh gọi là đến anh đuổi là đi, cớ sao anh lại nghiêm túc như thết Bây giờ cơ thể tôi đã bẩn rồi, cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, anh có thể vứt bỏ tôi. Trôi cũng không muốn đính đáng gì đến anh nữa, cũng không muốn bị lôi vào mối quan hệ tình cảm rắc rối giữa anh và những người phụ nữ khác!”

Bàn tay to của anh giống như gông xiểng nắm vòng eo của cô, giống như muốn bẻ đôi người cô ra vậy.

Ánh mắt tràn đầy sự oán giận, độc ác, liếc nhìn gò má trắng bệch của cô, cuối cùng dừng trước bộ ngực của cô, nhìn sợi dây chuyển hình đấu thập kia.

Trái tim chùng hẳn xuống.

“Đúng vậy, anh thật sự điên rồi! Anh điên nên mới tặng thứ đồ này cho một người phụ nữ bẩn thỉu như em!”

Anh nghiến răng nghiến lợi, chạy nước rút thêm lần nữa.

Lâm Mặc Ca cố chịu cơn đau nhức, cô giơ tay. tháo sợi đây chuyển kia xuống: “Một người phụ nữ bẩn thỉu như tôi sao có thể xứng với thứ đồ quý. giá này chứ! Trả lại cho anh.”

Cô vung tay ném mạnh vào mặt anh.

Lập tức, chỗ ấn đường của anh hiện rõ dấu máu.

Mặt anh đen đến nỗi có thể rỉ được cả mực, giống như con rắn để lộ ra răng nanh nọc độc, ánh mắt u ám.

“Trong lúc vô thức anh giơ tay đánh xuống, nhưng lại dừng giữa không trung.

“Sao anh không ra tay! Anh ép tôi nhảy lầu được cơ mà, lẽ nào không ra tay đánh phụ nữ được sao?”

Sự khiêu khích của cô đã khiến anh mấ khống chế.

Ngay sau đó, anh giơ tay, chậm rãi đặt trên gương mặt cô nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Cảm giác ấy còn khiến cô cảm thấy ghê tởm hơn so với một cái tát.

Sau đó đọc theo gương mặt của cô chậm rãi chậm rãi đi xuống dưới.

Cuối cùng, đừng trước cái thứ đang nhô lên đó.

Ánh mắt bỗng co rụt lại, anh cúi người, cắn. mạnh lên đó.

Á..

‘Đau đến nỗi toàn thân Lâm Mặc Ca đều đang. run lên không ngừng, ngay cả lưng cũng mướt đầy mồ hôi.

“Quyển Giản Li, tên súc sinh này! Có gan anh hãy giết chết tôi đi!”

‘Những chiếc răng sắc nhọn của như đang gặm nhấm da thịt của cô, cắn xé nhưng cô lại đang bị giam cầm ngay cả cuộn mình cũng không thể làm được.

Cơn đau tê tái khiến cô suýt chút nữa đã ngất đi.

“Biến thái, khốn nạn… buông tôi ra… buông tôi ra…”

 

‘Trong giọng nói còn mang theo cả nghẹn ngào, nước mắt cũng đã tràn bờ mi.

“Quyển Giản Li, anh không được chết yên đâu, rồi sẽ có một ngày tôi muốn giết chết anh!”

Bây giờ cô thật sự có ý nghĩ cá chết lưới rách với anh.

Tên ma quỷ này, có lẽ chỉ có giết chết anh thì cô mới được giải thoát.

“Buông tôi ra!”

Móng tay của cô găm sâu vào trong da thịt của anh nhưng anh lại như không hề cảm nhận được. vẫn mạnh bạo như trước tiến hành trừng phạt cô.

Bây giờ cô chỉ cảm thấy mình càng lúc càng nực cười thôi.

Thế mà cô lại từng có suy nghĩ muốn chung, sống hoà bình với người này.

Thế mà cô lại từng ảo tưởng đến cảnh tượng. gia đình bốn người.

Đúng là quá mức nực cười!

Một tên ma quỷ ý chí sắt đá không có tình cảm, không có nhân tính như anh sao có thể cho cô cơ hội làm như thế chứ?

Lâm Mặc Ca à Lâm Mặc Ca, mày phải ngu ngốc biết chừng nào thì mới có loại ảo tưởng đó với loại người này chứ!

“Trước mặt cô bỗng dưng xuất hiện ánh mắt. dịu đàng của Vũ Thần.

Lời nói dịu dàng của anh ta như đang văng vắng bên tai.

“Cho dù là năm năm sau hay năm mươi năm sau, trái tim của anh cũng sẽ không thay đổi. Bởi vậy em không cần phải kiêng kị bất cứ điều gì, cứ yên tâm dựa dẫm vào anh là được. Sau này anh chính là nơi tránh mưa tránh gió của em. Có anh ở đây, anh sẽ che chắn mọi phong ba bão táp cho. em, sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đến em.”

Còn có cả nụ hôn dịu dàng nhưng lại rung động của anh ta nữa.

Vũ Thần!

Bây giờ em đã bẩn như thế rồi.

Anh vẫn bằng lòng cứu rỗi em sao?

Trong tiếng khóc thút thít và tiếng chửi mắng của cô, cuối cùng anh trút xong lửa giận trong lòng mình.

Sau đó anh lạnh lùng, rút ra khỏi cơ thể cô.

Nhìn làn da trắng như tuyết của cô bị anh gặm. nhấm thâm tím khắp người, ánh mắt anh tối hẳn.

Cô khóc nức nở không phải là vì nhục nhã cũng không phải là vi đau đớn.

Mà là vì căm hận.

Cô hận bản thân sao lại vô dụng như thế.

Hết lần này đến lần khác bị tên ác ma này sỉ nhục nhưng lại không có sức lực phản kháng lại.

Cô hận tại sao bố của con cô lại là một tên ác quỷ như anh chứ không phải là Vũ Thần của cô.

Cô hận số phận tại sao lại trêu người như thế, chủ thuê năm đó lại cứ phải là anh. Tại sao, tại sao lại để cô rơi vào nanh vuốt ma quỷ của anh thêm. lần nữa.

Nhìn người phụ nữ đang cuộn mình lại, tàn tạ không chịu nổi, lửa giận trong lòng anh cũng từ từ tan biến.

Anh giơ tay vén sợi tóc đính trên trán cô sang một bên nhưng lại khiến cô sợ hãi run lên bẩn bật, anh lại cúi đầu xuống.

Bên trong ánh mắt của cô có căm hận, có tủi hờn, có sợ hãi, còn cả xa lạ nữa…

Khoảnh khắc ấy đã đâm mạnh vào trái tim. của anh, giống như con dao sắc nhọn đâm vào ngực anh đau nhói.

Áp lực bên trong khoang xe chỉ có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào dần dần trở nên yên tĩnh của cô, còn có tiếng bức tường tình cảm mong manh như tờ giấy của hai người sụp đổ.

Nhặt sợi dây chuyển lạnh buốt kia lên, anh nhíu mày, sau đó lại đeo lên cổ cô.

Cô không vùng vẫy, cũng không né tránh.

Bởi vì cô vốn chẳng bận tâm.

Trái tim đã chết rồi, cơ thể cũng trở nên chậm. chạp.

“Mặc Nhi.”

Giọng nói khàn khàn, lành lạnh, nhẹ nhàng gọi cái tên đã từng khiến cô rung động.

Nhưng lại không thể rung chuyển được nhịp đập trái tìm cô nữa.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve sợi đây chuyền hình đấu thập kia, cảm giác lành lạnh, làm thế nào cũng không thể ấm lên được

Hệt như trái tim của cô lúc này vậy.

“Anh có thể không truy cứu những chuyện đã qua nữa, chỉ cần em cắt đút liên lạc với người đàn. ông kia rồi ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tất nhiên. anh sẽ không đối xử như thế với em. Chỉ cần em. một lòng trung thành với anh, giữ thân như ngọc vì anh, dĩ nhiên anh sẽ không để em phải chịu thiệt. Tất cả mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần em. muốn anh đều có thể tìm về cho em, được không?”

Lời hứa hẹn như thế, nếu như nói cho bất kỳ người phụ nữ nào đó nghe thì chắc họ sẽ cảm. động đến mức đau khổ chảy nước mắt nhỉ?

Nhưng hết lần này đến lần khác, lọt vào tai Lâm Mặc Ca lại là sự khinh thường.

Ở bên ma quỷ, cho dù có được cả thế giới thì có sao?

Cô sẽ không bao giờ có được vui vẻ.

Bất cứ lúc nào cô cũng có thể chết và nhục nhã.

Bởi vậy cô không muốn.

“Mặc Nhi…”

Anh lại gọi tên cô lần nữa: “Em biết trong lòng anh em khác với những… Bởi vậy anh mới để cho em khiêu chiến giới hạn của mình hết lần này đến lần khác. Nhưng nếu như em vẫn còn cố chấp như thế, ỷ vào việc anh chiều chuộng em mà mặc. sức làm bậy thì tất nhiên anh sẽ không dể dàng buông tha cho em. Nếu như em ép anh, anh sẽ tìm một cái lồng sau đó sẽ nhốt em vào trong đó.

Giọng nói lạnh lùng nhưng lại nói ra những lời uy hiếp độc ác, tàn nhẫn nhất.

Khiến Lâm Mặc Ca vô cùng sợ hãi.

Tất nhiên cô biết, anh tuyệt đối không chỉ nói mấy lời này cho vui thôi.

Tìm một cái lồng sau đó nhốt cô vào bên trong.

Chắc chắn anh ta sẽ nói được làm được!

‘“Cưng chiều… Ha ha ha… Cái từ này khiến tôi buồn nôn chết đi được!”

Cô cười khẩy, giống như đang rơi vào trạng. thái điên cuồng vậy.

Anh không lên tiếng, nhìn đáng vẻ cười như điên như đại của cô, trái tìm anh cũng đau nhói, đau đến nỗi anh khó chịu, bất an.

Đột nhiên cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, trong đôi mắt đen như mực ấy là quyết đoán và đứt khoát.

“Có phải tôi muốn cái gì anh cũng sẽ đồng ý đúng không?”

“Tất nhiên! Em muốn thứ gì anh đều sẽ cho. em… Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh.”

Dường như vui mừng vì sự thay đổi đột ngột này của cô, anh cũng vui vẻ trả lời.

Lâm Mặc Ca nhướng mày, giọng nói u ám, nghiến răng nghiến lợi nói rõ ràng từng chữ từng. chữ một: “Vậy thì tôi muốn anh chết!”

Rầm!

Một cú đấm mạnh đánh vào thành ghế, gân xanh trên trán anh cũng đã nổi đầy.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng lại kiên quyết của cô, lửa giận đã được đè xuống nay lại dâng lên cuồn cuộn.

“Được, anh có thể đồng ý với em.”

Ánh mắt độc ác giống như rắn độc nhìn gương. mặt trắng nhợt của cô: “Nhưng… trước khi anh chết, anh phải tra tấn thằng khốn kia đến chết trước đã.”

Câu nói lạnh lùng tàn nhẫn khiến cơ thể Lâm. Mặc Ca run lên bần bật.

“Em nghĩ một cậu ấm nhà giàu như cậu ta có thể dẫn em thoát khỏi anh ư? Ha ha, em cũng ngây thơ thật đấy… Đừng quên, sau lưng em còn có Lâm thị, anh sẽ kéo cậu ta và cả Lâm thị, hung, hăng giày vò, cấu xé… để bọn họ đi xuống địa ngục trước anh một bước. Còn em thì chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, không làm được bất cứ chuyện gì.”

Đầu ngón tay lành lạnh lướt qua khóe môi đang chảy máu của cô, lau đi màu đỏ thẩm kia.

“Nghĩ xem, cô vì lâm thị đã hy sinh biết chừng nào. Chẳng lẽ em cam tâm nhìn Lâm thị mình tự tay cứu vớt bây giờ lại bị vứt bỏ, bị người ta giày xéo dưới chân sao? Anh có thể cho em lên thiên đường thì cũng có thể khiến em xuống địa. ngục! Thế nên em đừng có âm mưu chọc giận anh, đối với em sẽ không có lợi ích gì đâu, đã hiểu chưa?”

Giọng nói của anh từ đầu đến cuối đều rất trầm, nhẹ nhàng giống như đang đọc lời thoại vậy. 

Không có bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng cô lại biết rất rõ.

Lúc này anh nguy hiểm, tức giận hơn lúc nào hết.

Hơi không cẩn thận đã nhóm lên lửa giận trong lòng anh khiến cô bị thiêu đốt không còn lại

“Anh nghĩ tôi làm như thế là vì Lâm thị sao?”

Cô gượng cười, không một ai hiểu, thật ra với cô mà nói Lâm thị vốn chẳng quan trọng.

Lâm Thị sống hay chết vốn chẳng liên quan đến cô.

Nếu như không phải vì mẹ, cô sẽ không làm ra mấy chuyện đó đâu.

Thế nhưng mọi nhục nhã và những thứ cô phải trả lại chỉ đổi lại được một câu nói cảm ơn chẳng hề chân thành của mẹ.

Cũng bắt đầu từ khi đó cô đã hiểu ra.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.