Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 123: Tình yêu chưa bao giờ thay đổi


“Anh đã có đủ năng lực để bảo vệ em, cho em tất cả những gì em muốn. Sau này em không phải sợ hãi, không phải chịu đựng một mình nữa, cứ ở bên anh, để anh bảo vệ em, chăm sóc em, được không?”

Những lời lẽ dịu dàng như dòng suối mát, nuôi dưỡng trái tim cần cỗi của cô.

Nước mắt cô rơi lã chã, không kìm được nữa.

Như muốn trút hết nỗi nhung nhớ và ấm ức suốt bao năm qua ra ngoài.

Tại sao, ngay cả lời tỏ tình cũng đến muộn. như thế.

Nếu năm năm trước, Vũ Thần nói câu này. trước mặt cô.

Có phải mọi chuyện đã khác rồi không?

“Vũ Thần…em..”

Cô khóc không thành tiếng, không sao nói nổi một câu trọn vẹn. 

Nhìn người trong lòng mình đang khóc như đứa trẻ, Vũ Thần bỗng thấy yên tâm hơn.

Anh ôm chặt hơn nữa.

Ngón tay anh vuốt nhẹ tóc cô.

“Suỵt! Em không cần trả lời.”

Anh ta lên tiếng ngăn cô, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, anh ta thủ thi những lời chỉ đành cho cô: “Cho dù câu trả lời của em là gì, trái tim anh vẫn không thay đổi. Cho dù thêm năm năm hay. năm mươi năm nữa, tình cảm của anh vẫn thế. ‘Nên em không cần e ngại, cứ dựa vào anh là được. Sau này anh sẽ là chỗ trú của em, có anh đây rồi, anh sẽ ngăn mọi mưa gió cho em, không để bất cứ ai tổn thương em nữa.”

Lời anh ta nói như hương an thần, chậm rãi chữa lành vết thương trong lòng cô.

Nó cũng khiến trái tim đang chết dần của cô sống lại

Liệu cô có thể ích kỷ một lần không?

Cô có thể buông thả một lần vì hạnh phúc của mình không?

Sau hoàng hôn là đêm tối. Nhưng trước khi bóng tối kéo đến, đèn đã bất   ngờ sáng lên rồi.

Liệu ánh đèn màu cam ấm áp có xua tan được bóng tối trong lòng người khác như ánh nắng. không?

Có lẽ con đường trong đêm đen sẽ tối tắm và dài dằng dặc. ‘Nhưng vẫn có đèn đường ở bên nó.

Cho dù đó chỉ là ánh sáng le lới thì vẫn có thể soi sáng đường đi lối về.

Tầng trên cùng của tòa nhà đối điện. Một bóng người lén lút ngồi xổm sau lan can.

Máy quay trong tay người này lại rất rõ nét.

Người này kéo đài tiêu cự, căn chuẩn cặp đôi đang ôm nhau trên sân thượng rồi bấm nút chụp.

Đúng bảy giờ tối.

Đã qua giờ tan tầm.

Trong phòng họp của tập đoàn Quyển thị, đèn vẫn sáng trưng.

Vì hôm nay là hạn quyết định công ty có tư. cách tiến vào chung kết của cuộc đấu thầu Tuyết  Thành.

Chỉ có hai suất.

Quản lý của các bộ phận trong công ty đều đã xốc lại tinh thần, đù sao hạng mục Tuyết Thành cũng được công ty đầu tư rất nhiều để xây đựng, không được phép sai sót.

Quyền Giản Li ngồi ở ghế chính giữa, vẫn hờ hững và lạnh lùng như mọi khi.

Anh nhìn mấy bản vẽ trước mặt bằng ánh mắt u ám, đây là bản thiết kế mà mười một công ty nộp lên trong vòng bán kết trước đó.

Anh đang nhìn bức cuối cùng – bản thiết kế của Lâm thị.

Nó đến từ tay Lý Chí Minh.

Quản lý bộ phận đang báo cáo: “Sau khi các giám khảo quốc tế xem xét, trong mười một công ty ở vòng bán kết, chỉ có ba công ty đưa ra thiết kế nổi bật. Lâm thị, Hạo Thiên và Hoàn Vũ. Phong, cách thiết kế của Hạo Thiên và Hoàn Vũ vẫn giống, trước đó, thiên về phong cách lãng mạn Địa Trung. Hải, chú trọng sự hài hòa, hoàn hảo và sang trọng. Còn Lâm thị thì khác, áp dụng phong cách La Mã cổ đại, lãng mạn nhưng vẫn có tính ứng dụng kinh tế.”

Quyền Giản Li vẫn nhìn bản thiết kế kia.

Ngón tay thon dài của anh miết nhẹ mặt giấy.

Hình như anh đang nhớ lại cảm giác khi cát đen mịn sượt qua đầu ngón tay anh hôm bên biển Aegean.

Còn cả cô nhóc bị anh chơi ác, chôn trong hố. cát.

“Nếu theo những gì chúng ta dự tính trước đó, chắc chắn công ty trúng tuyển lần này sẽ là Hạo Thiên và Hoàn Vũ. Phong cách thiết kế tương xứng, hơn nữa hai công ty này đều mạnh, nếu họ phụ trách hạng mục Tuyết Thành, chắc chắn sẽ không có vấn để gì.”

Rrrr…

Điện thoại trên bàn rung lên.

Anh nhướng mày nhìn sang, là tin nhắn đến. từ số lạ.

Ngài Li không thích bất cứ thứ gì nằm ngoài tầm kiểm soát nên vô thức phản cảm với số lạ kiểu này.

Nhưng ngón tay anh vẫn bất giác mở màn hình lên, một bức ảnh xuất hiện.

Dưới bầu trời đen kịt, sân thượng trống trải.

Một cặp đôi đang ôm nhau.

Hình như người đàn ông đang bày tỏ điều gì đó, ánh mắt chân thành và tha thiết.

Còn người phụ nữ trong vòng tay anh ta thì đang khóc, áp sát vào lồng ngực anh ta.

Chỉ nhìn cũng có thể đễ đàng bị bầu không khí tình yêu nồng nhiệt này lây nhiễm, cảm động thay họ.

Nhưng khi nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, trong mắt ngài Li lập tức xuất hiện sát khí.

Rầm!

Anh ném mạnh điện thoại xuống sàn!

Điện thoại cũng vỡ tan.

Có lẽ đo anh quá mạnh tay, vỏ điện thoại gần như nát vụn, văng tung tóe trên đất.

Quản lý của các bộ phận vẫn đang báo cáo lập tức im bặt.

Họ tái mặt, cúi đầu, không đám thở mạnh.

Những người trong phòng họp đều thấp thỏm, không hiểu tại sao Tổng giám đốc Quyền lại đột ngột giận dữ như thế.

Nhưng hơi lạnh toát ra từ người anh gần như. đóng băng mọi người.

Điện thoại đã vỡ rồi.

‘Nhưng bức ảnh đó, cảnh tượng tình tứ đó vẫn hiển hiện trước mắt anh, không sao xua đi được.

Rầm!

Anh đấm mạnh mặt bàn, như khiến cả phòng họp rung chuyển.

Nếu ở đây có người mắc bệnh tim và huyết áp. cao, có lẽ đã sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Quyển Giản Li lúc này trông như con báo bị cướp mất con mồi, gần như phát điên.

‘Ngón tay thon đài của anh giận dữ chộp lấy bản thiết kế, vò thành một nắm.

“Chọn Lâm thị!”

Anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nghênh ngang rời đi.

Bản thiết kế bị anh vò nát nằm trơ trọi trên bàn, trở thành nạn nhân đầu tiên dưới cơn thịnh nộ của ngài Li.

Mãi đến khi anh bước vào thang máy, mọi người trong phòng họp mới dám thở phào.

Có người tò mò mở bản thiết kế kia ra xem: ” ‘Tôi nhớ thiết kế này theo phong cách La Mã cổ đại, tuy đúng là nó đã tăng tính thực dụng, nhưng dù sao cũng rất khác với phong cách mà chúng ta dự tính.”

“Chẳng phải chỉ có hai suất trúng tuyển à? Nếu thêm Lâm thị thì chẳng phải sẽ vượt quá.”

“Nhưng Tổng giám đốc Quyền cũng không nói sẽ loại hai công ty kia.”

“Chuyện này khó xử lý rồi.”

Giờ tổng giám đốc Quyền đang tức giận, cho đù anh nói không rõ thì họ cũng chỉ có thể vắt ó suy đoán, không ai đám hỏi cho ra nhẽ.

Vì nếu hỏi lúc này thì không khác gì lao vào họng súng cả.

Có câu gần vua như gần cọp, họ bây giờ chính là như thế.

Khi đèn sáng lên, một chiếc xe thể thao màu bạc chậm rãi đỗ lại trong con hẻm chật hẹp.

Lâm Mặc Ca mỉm cười với người bên cạnh: “ Em tới nhà rồi, xin lỗi vì không thể mời anh lên ngồi một lát.”

Vì con trai đang ở nhà nên cho dù đối phương là Vũ Thần, cô cũng không muốn đưa anh ta về bây giờ.

“Ngốc quá, sao lại xin lỗi anh? Anh nói rồi, giữa anh và em không cần phải thế, em nhớ không?”

Lời lẽ dịu đàng và thân mật đã sưởi ấm trái tim cô.

Cô khẽ gật đầu.

“Em về đây, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé!”

“Khoan đã…”

Vũ Thần chợt nói rồi bất ngờ cúi sát lại, rất đột ngột.

Mặt anh ta chỉ cách cô mấy centimet, có thể. cảm nhận được hơi thở từ đối phương. ặt Lâm Mặc Ca lập tức nóng bừng, cô không khỏi ngượng ngùng cụp mắt.

Trên gương mặt tuấn tú của Vũ Thần xuất hiện nụ cười xán lạn, anh ta nói: “Em nghĩ gì thế?”

Giọng anh ta trong trẻo và cưng chiều. Sau đó, cạch một tiếng trải sự đời, ngờ nghệch và nhút nhát.

Anh ta cười rạng rỡ, vươn tay vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô rồi xoa đầu cô một cách âu. yếm

Lúc này anh ta mới ngồi thẳng dậy, cười nói: ” Được rồi, em về nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp!”

“Ù, mai gặp…”

Giọng cô nhỏ và yếu ớt, hình như vẫn chưa hoàn hồn từ sự rung động vừa rồi.

Nhìn gò má ửng hồng của cô, Vũ Thần khẽ thở dài: “Không muốn để em về chút nào.”

Câu nói bâng quơ này lại khiến trái tim cô rung động lần nữa.

Thình thịch, thình

Đó là nhịp đập của trái tìm đang bối rối.

“Khụ khụ… Em đi đây…

Cô luống cuống mở cửa xe, như đang chạy trốn..

Vũ Thần bật cười.

Anh lưu luyến vảy tay tạm biệt cô rồi mới. chậm rãi khởi động xe, rời đi.

Lâm Mặc Ca đứng ngoài khu nhà, nhìn theo hướng xe rời đi, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Trái tim cô vẫn đập thình thịch, hình như cuối cùng cũng có sức sống sau khi tĩnh lặng năm năm.

Hay vì được gặp lại người mà cô luôn nhung nhớ nên nó đang vui mừng khôn xiết?

Cô thực sự rất cảm động trước những lời mà Vũ Thần nói hôm nay.

Hơn nữa cô cũng dao động.

Nhưng cô có thể ích kỷ đồn hết gánh nặng. trên người mình cho Vũ Thần thật à?

Cô còn hai đứa con, còn vô số gút mắc với tên ác ma Quyền Giản Li.

Vũ Thần sẽ nghĩ gì nếu biết tất cả những chuyện đó?

Cô biết Vũ Thần lương thiện, nếu anh ta biết, có lẽ anh ta vẫn không đổi ý, vẫn đối xử với cô như trước thôi.

Nhưng cô không cho phép mình trở thành. gánh nặng của Vũ Thần.

Nhưng cho dù kết quả giữa cô và Vũ Thần là gì, cô vẫn phải làm một chuyện.

Đó là chấm đứt với Quyền Giản Li.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.