Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 120: Cách hai bố con ở chung.


Cô nhóc thỏa mãn ăn một miếng, ăn được một miếng mỳ cứ phải gọi là khí thế ngất ngời, hạnh phúc đạt dào.

Nhất thời mùi thơm của mì tôm và cánh gà cay bay từ bên trong phòng bếp ra ngoài.

Cứ bay như thế rồi bay đến cái mũi của ngài Li.

Mùi thơm của mì tôm trộn lẫn với mùi nước hoa trên người Bạch Nhược Tuyết.

Chẹp chẹp, cứ phải gọi là như mùi chân thối.

Không biết tại sao đột nhiên trong đầu ngài Li Tại xuất hiện một từ mà nhóc con kia từng nói, chồn tỉnh.

Ha ha, chính xác đến mức anh không thể phản bác.

Anh nhăn mặt, khóe miệng giật giật, cuối cùng anh vẫn đứng dậy rồi đi vào trong phòng bếp, bỏ lại Bạch Nhược Tuyết vẫn đang khóc không ra hơi ở trong phòng khách, không đoái

hoài đến.

“Quyền Vũ Hàn, ai cho con ăn cái thứ đó Hơn nữa lại còn là loại cay!”

Nhìn nhóc con đang ăn lấy ăn để ăn đến mức thoả mãn, anh lại không cầm lòng được mà nổi cơn thịnh nộ.

Dường như Nguyệt Nhỉ không hề nghe thấy, cô bé cứ ngồi ăn, còn cố tình chép miệng: “Oa, ngon quá đi mất, chú Nhạc Dũng, chú đi úp thêm hộp mỳ nữa cho cháu đi ạ!”

Nhạc Dũng giật mình: “Cậu chủ nhỏ, ăn thứ đồ này nhiều sẽ đau đạ dày đấy.”

Anh ta mới nói được một nửa thì đã bị Nguyệt. Nhi lườm cho một cái, thế là đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhanh chóng hành động, nhanh gọn lẹ úp thêm một hộp mì nữa.

Giản Li mở to mắt nhìn đàn em của mình bị nhóc con này huấn luyện trở nên ngoan ngoãn như thế thì vô cùng tức giận.

Anh hung dữ nhìn Nhạc Dũng, khiến anh ta. càng lúc càng sợ hãi.

Khó khăn lắm mới đợi được đến khi mỳ chín, vừa mới đặt hộp mỳ lên trên bàn thì đã bị ngài Li bưng đi.

“Ngài Li.”

“Ông bố hời đáng ghét nhất, đây là đồ ăn của con, bố muốn ăn thì bố tự úp đi!”

Nguyệt Nhi không cam tâm hét lên một câu.

Quyền Giản Li trực tiếp làm ngơ sự uy hiếp của nhóc con, anh hừ một tiếng.

“Hừ, bố muốn xem xem, rốt cuộc thứ đồ rẻ tiền này hấp dẫn con người ta như thế nào!”

Nói xong, anh sa sầm mặt mày mở hộp mì ra, gấp mì lên, đo dự một chút rồi mới đút vào trong. miệng.

Hàng mày nhíu chặt, ánh mắt sắc như đao. hung dữ liếc qua Nhạc Dũng.

Khiến Nhạc Dũng sợ đến nỗi run lên bần bật: “Đây là mỳ cay!”

Quyền Giản Li hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, sao bây giờ anh ta mới chịu nói cho anh biết?

Cảm giác cay nóng, kích thích vị giác khiến trên trán anh lập tức đổ một lớp mồ hôi .

Rầm!

Anh đẩy hộp mỳ hôm về phía trước, ánh mắt của anh đáng sợ như muốn giết người đến nơi vậy.

Anh giơ tay định cầm cốc nước ở bên cạnh lên uống nhưng lại bị giọng nói của Nguyệt Nhi ngăn lại.

“Hừm, người lớn ngần ấy mà cũng không dám ăn cay, xấu hổ quá đi mất, lúc quát con thì hung dữ, thì ra lại nhát gan như vậy… Hừ…”

Hừ một tiếng xong, cô bé lại ăn một miếng mỳ. nữa, sau đó hài lòng gật đầu.

Còn không quên cắn một miếng cánh gà cay.

Trên chóp mũi nho nhỏ cũng có những giọt mồ hôi be bé, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu.

Bàn tay giơ ra của anh bổng dừng giữa không trung, nhìn đáng vẻ diễu võ đương oai đó của nhóc con, giống như đang đưa ra một quyết định trọng. đại gì đó vậy, ngài Li hừ một tiếng, rồi kéo hộp mì đó về phía mình một lần nữa.

Cô bé gắp mì, thổi nguội rồi ăn, một chuỗi hành động liên tục, ưu nhã, giống như đang ăn trong một nhà hàng cao cấp nhất vậy.

Còn hộp mỳ tôm giá rẻ cũng như được sống lại dưới bàn tay tài hoa của ngài Li, lắc mình một cái đã trở thành mỳ ý ngon tuyệt.

Nguyệt Nhỉ lại ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh: “Bố không ăn được thì đừng ăn nữa, lát nữa cay chảy nước mắt thì bố đừng có nói con bắt nạt bố đấy nhé!”

Chảy nước mắt?

Nhóc con này cũng khinh thường anh quá rồi đấy!

Cơn giận của ngài Li bỗng bốc lên ngùn ngụt, trong cơn giận, anh ăn một miếng mì lớn, quả nhiên cay đến nỗi hốc mắt đỏ bừng.

Đầu lưỡi giống như bị lửa đốt vậy, đau như thiêu như đốt.

Nhưng cho dù là thế anh vẫn cố gắng kìm nén, hừ một tiếng rồi nói: “Không có chuyện gì mà ông đây không làm được!”

Nguyệt Nhi khinh thường nhìn anh: “Sĩ diện hão thì chỉ tội cái thân thôi!”

Tất nhiên cô bé cũng học được câu này từ Quyển Vũ Hàn.

Ngài Li lại lập tức nổi giận: “Con học được mấy câu này từ đâu đấy! Sau này không được phép nói lại nữa! Là người thừa kế của nhà họ Quyền thì phải có đáng vẻ của một người thừa kế! Đừng. có suốt ngày ăn nói linh tỉnh!”

“Mấy câu này hay lắm mà, dựa vào đâu mà bố không cho con nói chứ!” Nguyệt Nhỉ lè lưỡi với anh, không vui nói: “Người thừa kế là cái gì, có ăn được không?”

Suýt chút nữa câu nói này đã làm ngài Li mắc nghẹn.

Anh ho khan mấy tiếng rồi khẽ quát: “Quyền. Vũ Hàn! Con cố tình muốn đối đầu với bố phải không! Xem ra những quy tắc trước đây con học được con đều đã quên cả rồi! Bắt đầu từ ngày mai, học lại từ đầu!”

“Con không muốn không muốn, không. muốn! Con không muốn học đâu! Học xong. những thứ đó sẽ trở thành một núi băng như bố, hung dữ đọa người khác, con không muốn!”

Nguyệt Nhỉ bĩu miệng kháng nghị.

Ngài Li càng sa sầm mặt mày, bởi vì ớt cay làm gò má anh đỏ bừng, thế nên bây giờ trông mặt anh vừa đen vừa đỏ vô cùng đặc sắc.

“Bố là bố của con! Ai cho phép con vô lễ như thế!”

Vừa rồi nhóc con còn dùng từ bố.

“Người chỉ biết quát con thì không phải là bố của con, bố của con nhất định là một người vừa dịu đàng vừa thích cười, còn rất vĩ đại nữa!”

Gương mặt mơ mộng của Nguyệt Nhỉ khiến trái tim của ngài Li đau nhói.

Anh hừ một tiếng, cũng không nói nữa.

Nhìn hộp mì trước mặt, anh nghiến rằng nghiến lợi.

Ăn cũng không được mà không ăn cũng không được

Nguyệt Nhi sẽ không vì những lời anh nói mà ảnh hưởng đến tâm trạng, cô bé ăn xong mỳ còn vui vẻ uống một hớp nước, bụng nhanh chóng ấm lên, rất thoải mái.

Nhìn đáng vẻ như thể đang khoe khoang của nhóc con, trái tim ngài Li trùng xuống, anh cúi. đầu ăn một miếng mì.

Nhạc Dũng đáng thương đứng một bên mở to mắt nhìn hai bố con đang “giao chiến” nhưng lại không đám khuyên nhủ, cũng không dám rời đi.

Khỏi nói có biết bao đau khổ.

Anh ta vô thức nhìn ra ngoài phòng khách, cô bạch ban nãy còn ngồi trên sô pha khóc lóc thảm thiết, không biết đã rời đi từ khi nào.

Cũng giống như lúc cô ta đến đây, im lặng không một tiếng động.

Cầm cây xúc xích vừa rồi cậu chủ nhỏ đua cho, haiz, anh ta cũng đói rồi.

Lúc Lâm Mặc Ca đón được con trai, Vũ Hàn đã rất vui vẻ.

Gương mặt nhỏ vẫn luôn rất nghiêm túc lại hiếm khi nở một nụ cười ngọt ngào.

“Vũ Hàn rất nhớ mẹ!”

Khoảnh khắc đứa con mềm mại nhào vào lòng, Lâm Mặc Ca có cảm giác trái tìm mình như sắp bị tan chảy.

Sự không vui và bực bội trong suốt mấy ngày qua lập tức tan thành mây khói.

Cái tên Quyển Giản Li này, sau này cô quyết định sẽ đối mặt. 

Nếu anh chỉ coi cô thành bạn giường.

Vậy thì tất nhiên, cô cũng sẽ coi anh như bố đường.

Ngoài cái này ra sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác.

Mối quan hệ mang tên cha của con này, cô sẽ nghĩ cách “đoạn tuyệt”

Bởi vì chắc chắn cô sẽ dẫn hai đứa trẻ này cao chạy xa bay, vĩnh viễn rời khỏi anh.

“Mẹ cũng rất nhớ Vũ Hàn, đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon. Vũ Hàn muốn ăn cái gì.”

Cô nắm chặt tay của con trai, gương mặt vô cùng vui vẻ.

Hai mẹ con đi đến một nhà hàng sushi băng chuyển, ngồi xuống rồi bắt đầu thưởng thức.

Quả nhiên khi được ở cùng con trai, khẩu vị của cô cũng tốt lên không ít.

Vũ Hàn vẫn tao nhã giống như một vương tử, ăn từng miếng từng miếng một.

Nhìn con trai, một bóng đáng nào đó lại đột nhiên xuất hiện khiến cô cảm thấy phiền lòng.

“Mẹ ơi, Nguyệt Nhỉ vẫn luôn gọi điện thoại cho con, em ấy bảo mình bị nhốt ở trong phòng rất buồn chán, còn nói những người làm kia quá nhạt nhẽo, đều bị em ấy đuổi đi rồi. Em ấy chỉ có thể gặp được chú Nhạc Dũng thôi

Vũ Hàn ngẩng đầu lên vô cùng lo lắng nói.

Lâm Mặc Ca ngây người, không lẽ Nguyệt Nhỉ lại gây chuyện rồi.

Con nhóc này, đúng là đi đến đâu cũng không khiến người ta bớt lo được.

Nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của con trai, cô khẽ mỉm cười rồi nói: “Vũ Hàn, có phải con đang lo cho Nguyệt Nhỉ đúng không?”

Vũ Hàn cúi đầu, không nói gì.

“Mẹ biết con hiểu chuyện, tuy ngoài miệng. không nói nhưng trong lòng con lại quan tâm đến Nguyệt Nhi nhất. Con yên tâm, tính Nguyệt Nhỉ nóng nảy nhưng vẫn rất thông minh, nó sẽ không, xảy ra chuyện gì đâu. Người có chuyện là đám. người làm kia!”

Cô biết đứa con gái kia của mình nghịch như thế nào, e là mấy ngày qua cô bé đã quậy tung cả nhà lên rồi?

Vũ Hàn im lặng rất lâu, giống như đang đưa ra một quyết định trọng đại vậy, cậu bé ngước đôi mắt sáng như sao của mình lên rồi nói: “Mẹ ơi, hay là con quay về nhé? Nguyệt Nhi còn quậy như. thế nữa, con lo bố sẽ lại phạt em ấy mất.”

Nhìn dáng vẻ chịu đựng của con trai, trái tìm của cô lại đau thắt lại.

Cô ôm chặt con trai vào trong lòng.

“Vũ Hàn, mẹ biết con không thích cái nhà đó thế nên mẹ sẽ không để con quay lại đó chịu khổ nữa đâu.”

“Nhưng mẹ ơi, Nguyệt Nhỉ thì phải làm sao bây giờ?”

Vũ Hàn cắn môi, trong ánh mắt của cậu bé là nỗi sầu không phù hợp với tuổi tác của cậu bé: ” Con không thể ích kỷ như thế được, để Nguyệt Nhỉ đi chịu khổ thay con, như thế là không công bằng. với Nguyệt Nhi. Huống hồ con là anh trai, con nên chăm sóc em gái mới phải.”

Bàn tay nho nhỏ sờ lên gương mặt của mẹ, cậu bé thật sự không muốn xa mẹ.

Hốc mắt Lâm Mặc Ca đỏ ứng, có được đứa con trai như thế này quả thật là may mắn của cô.

“Con đừng nghĩ như thế, Nguyệt Nhi ải đến nhà họ quyền cũng chỉ là tạm thời thôi, nhất định mẹ sẽ nghĩ cách đón con bé trở về. Hơn nữa, tính Nguyệt Nhỉ vui tươi thoải mái, con bé ở lại căn nhà đó sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, mẹ biết con là một người anh tốt, biết con lo lắng cho Nguyệt Nhi. Nhưng thật sự không sao đâu, con hãy tin mẹ, chúng ta cùng. nghĩ cách cứu Nguyệt Nhi là ngoài được không.

Cô vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con trai rồi nói.

Cuối cùng Vũ Hàn cũng chịu gật đầu.

Thấy con trai không vui, Lâm Mặc Ca cũng. thấy khó chịu trong lòng.

Tuy nhất định cô sẽ đón Nguyệt Nhỉ quay về nhưng rốt cuộc phải làm thế nào đây.

Cô phải làm sao thì mới có thể đưa Nguyệt ‘Nhí bình an vô sự ra ngoài dưới con mắt của người đàn ông độc ác kia đây.

Bởi vì cô biết rõ sự quan trọng của bí mật này thế nên cần phải thận trọng khi làm việc.

Một khi bị Quyền Giản Li phát hiện ra chuyện. gì đó, vậy thì cô không những không cứu được Nguyệt Nhi, trái lại cô còn đẩy cả Nguyệt Nhỉ và Vũ Hàn vào trong đó nữa.

Kết quả này là thứ cô không muốn nhìn thấy nhất.

Buổi tối lúc đi ngủ cô vẫn nói chuyện điện thoại với Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi mách mẹ, nói ông bố rẻ tiể rồi, còn suýt chút nữa đánh cô bé nữa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.