Mommy Bảo Bối: Daddy Là Tổng Giám Đốc Siêu Quyền Lực

Chương 115: Hoàng hôn biển Aegean.


Tình cờ cô bị thu hút sự chú ý.

Cô lại nhìn hố cát trước mặt, khinh thường hừ lạnh một tiếng, cô không muốn lãng phí thời gian quý báu như vậy vào việc ủ mưu trên người tên đàn ông này.

Khó khăn lắm mới được đến đây một lần, cô muốn được chơi đùa vui vẻ!

Cô ném nắm cát trong tay đi, đứng dậy phủi cát dính trên mông rồi chạy nhanh về phía nơi phát ra tiếng cười đùa.

Nước biển mát mẻ tôi tới đây!

Anh chàng ngoại quốc đẹp trai, tôi đến đây!

“Đừng xuống chỗ nước sâu!”

Đằng sau cô đường như truyền tới lời đặn đò mơ hồ, nhưng lại bị cô tự động ném ra sau đầu.

Bụp!

Khoảnh khắc cả người ngã vào trong nước, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ sảng khoái, như thể cả linh hồn đều được thanh lọc!

Đêm qua, khi cô bị trói vào thập giá, biển trông thật đáng sợ giống như một con quái vật có thể nuốt chửng mọi sự sống.

Nhưng giờ đây, làn nước biển trong vắt nhìn thấy đáy khiến cô ngập tràn hạnh phúc.

Nó trong tới mức cô có thể nhìn thấy những. chú cá nhỏ đang bơi xung quanh chân mình. Ngoài ra còn có vò sỏ cùng những tảng đá đầy màu sắc.

Khiến cô không nhịn được lập tức nghĩ tới hai đứa trẻ.

Nếu Nguyệt Nhi và Vũ Hàn ở đây, nhất định chúng sẽ rất hạnh phúc, phải không?

Nếu sau này có cơ hội, cô nhất định phải cùng hai con đến đây một lần nữa, nói với chúng rằng dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu, dù thân thể có đau đớn đến đâu.

Chỉ cần trái tim hạnh phúc, tâm hồn trong. sạch, thì sẽ không bao giờ gục ngã.

Giống như cô bây giờ.

Vì lợi ích của hai đứa nhỏ, cô nhất định sẽ kiên trì.

Nhất định sẽ tranh đấu tới cùng với tên ác ma Quyền Giản Li kia.

Quyển Giản Li!

Liệu có một ngày, cô có thể cảm hóa được anh, khiến cho anh một lần nữa yêu thương hai đứa nhỏ hay không?

Có thể có một ngày, một nhà bốn người bọn họ có thể quay trở về chốn cũ?

Giấc mơ xa vời và mù mịt ấy, liệu có thực hiện được?

“Này, chúng tôi sẽ chơi bóng chuyển bãi biển còn thiếu một người, cô có muốn đi cùng không?”

Đằng sau cô, vang lên một giọng nói nhẹ nhàng lanh lảnh, kéo linh hồn của cô quay trở về.

Cô nhìn lại, đó là một chàng trai ngoại quốc với nụ cười rạng rỡ và tỏa nắng.

Đôi mắt xanh như nước biển trong vắt và nụ cười ấm áp thật sự có sức cuốn hút với người khác.

Một người vốn dĩ không thích những nơi náo nhiệt như Lâm Mặc Ca vô thức gật đầu. 

“Được, nhưng mà… Tôi không biết chơi…”

“Không sao, tôi có thể dạy cô!”

Thấy cô đồng ý, chàng trai cười toe toét, để lộ hàm răng sáng như vỏ sò, đơn thuần như một đứa trẻ.

Sau đó không biết có phải đo ma xui quỷ khiến hay không mà cô tham gia cùng họ.

Qua trò chuyện, cô được biết họ từ Anh sang. đây để thực tập tốt nghiệp, tất cả năm nay mới mười tám tuổi.

Lâm Mặc Ca thở đài một hơi.

Quả thật tuổi trẻ chính là khoảng thời gian tươi sáng và vui vẻ nhất.

Cũng không biết vì lý do gì, cô lại cảm thấy có chút ghen tị

Được sống tự đo vui vẻ như họ ở độ tuổi đẹp nhất của đời người chẳng phải là điều hạnh phúc nhất đấy ư?

Mà còn cô thì sao? Tuổi trẻ của cô, so với những ngày tươi đẹp của họ, giống như bị giấu trong một cái thùng rác trong một con hẻm tối tăm, bẩn thỉu và ảm đạm.

Chàng trai mời cô tên là An Thụy, sau khi dạy cô một số kỹ năng cơ bản thì chính thức bắt đầu.

Ngoài cô, họ còn mời thêm một cô gái đến từ Tây Ban Nha, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ bất chấp rào cản ngôn ngữ.

“Lâm! Nhảy lên! Đúng rồi! Chính là như vậy!”

“Ở bên của cô, bắt lấy!”

“Cẩn thận, cẩn thận!”

Đây là độ tuổi tươi vui nhất cũng là tính cách vui vẻ nhất.

Chẳng mấy chốc, tất cả đều trở nên quen thuộc.

Quả nhiên, tuổi trẻ chính là vốn liếng.

Sau khi chơi hơn một giờ, sức lực của mấy người trẻ tuổi càng ngày càng tràn đầy, giống như vừa rồi chỉ là làm nóng cơ thể.

Còn cô lại có chút lực bất tòng tâm.

Cô cũng không biết là do tuổi tác hay do bình thường mình không chăm chỉ luyện tập.

Vì vận động ra nhiều mồ hôi nên chiếc áo thun trắng ướt sũng và dính chặt vào người.

Khi giành bóng, vì chơi quá hăng say cho nên việc tiếp xúc thân thể với một vài chàng trai cũng trở nên thường xuyên hơn.

Nhưng cô hoàn toàn không chú ý tới, ngược lại còn chơi đùa rất vui vẻ.

Giống như chơi đùa cùng với bọn họ, cô cũng trở nên có cùng lứa tuổi với bọn họ, càng ngày càng trở nên thoải mái, vui vẻ hơn.

Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, khiến anh có chút không thoải mái.

Rời sự tập trung ra khỏi bảng vẽ, anh nhìn về phía biển nhưng mãi vẫn không tìm thấy bóng đáng của người đó.

Chết tiệt, không phải người phụ nữ ngốc kia. đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!

Đang lúc một mình lo lắng, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một tràng tiếng cười vang lên như chuông bạc.

“An Thụy, cố lên! Chúng ta đang dẫn trước!”

“Không thành vấn để! Nhìn tôi đây!”

Giọng nói quen thuộc khiến trái tim của anh run lên.

Lần theo âm thanh đó liếc mắt nhìn một cái  bèn thấy được người phụ nữ đang cực kỳ hưng. phấn nhảy lên đón bóng, sau đó mới hạ xuống.

Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy thật hạnh phúc Và vui vẻ.

Như một đứa trẻ vô tư!

Anh đã thấy vẻ ngoài đễ thương của cô khi cô tức giận.

Anh cũng đã từng thấy dáng vẻ lúc ấm ức của cô, yên lặng rơi lệ, khi cô khóc trông cực kỳ đáng ướt mưa vậy.

Lần đầu tiên anh thấy cô cười vui vẻ, rạng rỡ tới như vậy, giống như một bông hoa hướng. dương đang nở rộ dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ!

Tự tin và xinh đẹp.

Ánh mặt trời, rực rỡ.

Ánh sao dần dần tỏa sáng trong mắt anh, tràn đầy cưng chiều.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên khóe miệng lập tức đông cứng, trong đôi mắt tràn ngập dịu đàng lập tức lóe lên một tia lạnh lùng.

Người phụ nữ chết tiệt đó đang làm cái quái gì vậy? 

Sao cô ấy đám tán tỉnh những người đàn ông, khác!

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Mặc Ca phơi nắng tới đỏ bừng, An Thụy cởi chiếc mũ lưỡi trai của mình ra và đội nó lên đầu cô.

Sau đó, đối phương còn vô cùng thân thiết vỗ vỗ lên đầu cô.

Cô bị sự quan tâm đột nhiên xuất hiện làm cho sửng sốt, sau đó mới ngẩng đầu lên nở một nụ cười rạng rỡ với anh ta: “Cám ơn cậu, An Thụy!”

An Thụy nháy mắt với cô: “Vậy để tôi làm kỵ sĩ cho cô đi!”

Một cậu lại khiến các bạn học cười vang.

Lâm Mặc Ca cũng bị chọc cười bật cười thành tiếng.

Nhưng một giây kế tiếp, cô cảm thấy thân thể nhẹ bằng, cả người bị nhấc lên, chỉ có thể phát ra một tiếng kêu sợ hãi trầm thấp.

“A…”

‘“Hừ, đúng là chơi rất vui vẻ.”

Giọng nói cực kỳ lạnh lùng vang lên sau lưng cô, toát ra từng đợt lạnh lẽo..

“Lâm Mặc Ca, em vội vàng muốn dụ đỗ đàn ông tới thế cơ à?”

Cô bị dọa giật mình, trong lòng thầm kêu không ổn: “Quyền Giản Li, anh mau thả tôi xuống! Chỉ là một trò chơi mà thôi, sao anh lại phát điên thế?”

”Trò chơi? Một trò chơi cần phải thân thiết với đàn ông à?”

Đôi mắt u ám của anh lạnh lùng quét qua đám người An Thụy, bầu không khí lạnh lùng phát ra quanh người, trong nháy mắt khiến mấy chàng trai phải tránh xa.

“Anh đang nói cái gì vậy! Quyển Giản Li, anh đừng suy nghĩ bậy bạ như vậy! Đang là ban ngày, mặt trời đang chiếu sáng, sao anh phải suy nghĩ mọi thứ đen tối như vậy? Bỏ tôi xuống!”

Hai chân của cô liên tục đạp loạn giữa không. trung, rất giống dáng vẻ của Nguyệt Nhỉ khi bị bắt đi ngày đó.

“Hừ, anh suy nghĩ đen tối cũng là do em lẳng lơ”

Những lời cay nghiệt, nghĩ một đằng nói một nẻo phun ra đã giáng cho cô một đòn nặng nề.

Lắng lơ!

Cô chỉ đang cùng với mấy chàng trai khác chơi đùa, anh lại nói cô là người phụ nữ lắng lơ.

Ha ha!

Quả nhiên, ở trong lòng anh ta, cô chỉ là một người phụ nữ bẩn thu, chỉ là bạn giường mua vui cho anh mà thôi.

Một gia đình bốn người?

Bố của hai đứa nhỏ?

Haha!

Là do cô quá ngây thơ rồi.

Những hy vọng và ảo tưởng của cô đã bị anh ném xuống địa ngục chỉ trong giây lát, còn anh đã bày hiện thực trần trụi và tàn khốc bày trước mặt cô.

“Lâm, người này là ai vậy?”

An Thụy không nhịn được bèn hỏi.

Vì khuôn mặt giống người phương Đông nên anh ta nghĩ hai người quen nhau.

Nhưng nhìn thấy Lâm bị bắt nạt, An Thụy vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Ổ, đây là ông chủ của tôi, cậu không cần phải lo lắng.”

Lâm Mặc Ca thoát khỏi sự kìm kẹp của Quyền Giản Li, mỉm cười giải thích.

Sau đó, cô tháo mũ xuống trả lại cho đối phương, nói: “Được chơi với mọi người tôi thật sự rất vui, hy vọng mọi người có khoảng thời gian cùng kỷ niệm vui vẻ!”

Cô cũng vậy!

An Thụy cười rạng rỡ, trong ánh mắt lấp lánh những vì sao.

Sau đó, cô mới quay lại rời đi, nhưng cô cũng, không để ý tới Quyền Giản Li, trực tiếp đi về phía. bờ biển.

Cô không muốn nói chuyện với tên khốn đó, đột ngột xen ngang vào trò chơi của bọn họ không nói, đã vậy anh còn nói ra những lời khó nghe.

Anh ta đúng là người bất lịch sự, tính cách khó ưa, không biết thương hương tiếc ngọc, quả thật là một kẻ đều cáng, cực kỳ khốn nạn!

Nhưng giây tiếp theo, thân thể của cô lại nhẹ bằng, Quyển Giản Li trực tiếp vác cô lên vai.

‘”Tên khốn, thả tôi rai Buông ra!”

Cô vùng vảy, tay không ngừng đánh vào lưng anh nhưng anh cũng không đau, không ngứa, mà bàn tay nhỏ bé của cô đỏ bừng.

“Đồ khốn kiếp! Buông tôi ra Tôi không muốn gặp anh.”

Cô tức giận gầm lên, bởi vì đầu phải đốc xuống. phía dưới khiến mặt cô đỏ bừng.

‘“Hừ, sao? Em còn muốn đi tìm mấy tên đàn ông hoang dã kia à?”

Giọng nói âm trầm vang lên khiến cô sợ tới mức tóc gáy dựng đứng.

“Anh mới là đàn ông hoang đã, cả nhà mới đúng! Anh đúng là một tên thái, trong mắt anh đều không chịu nổi tất cả mọi người, hoàn toàn là đo suy nghĩ của anh có vấn để!”

“Tên khốn, mau thả tôi xuống. Tôi phải đi kiện anh!”

Cho dù cô có vùng vẫy như thế nào, tức giận ra sao.

Anh không nói một lời nào.

Đi bộ trở lại vị trí, sau đó ném mạnh cô xuống bãi cát, giống như ném một cái bao tải.

Còn không đợi cô vùng dậy bỏ chạy, cô đã bị anh bắt lại, nhét vào trong hố cát mà mình vừa mới đào. 

Rồi nhanh chóng, lấy lớp cát đen được đào ra, cô bị chôn chặt.

Đây là cái hố mà cô đào ra để chôn anh, sao. bây giờ lại biến thành cô tự đào hố chôn mình vậy!

Hình như mọi việc bắt đầu phát triển không, theo đúng hướng.

“Tại sao anh lại chôn tôi, tại sao? Đây là hố tôi chuẩn bị cho anh, cái hố này chôn anh mới là thích hợp nhất.”

“Câm miệng! Còn ồn ào nữa có tin anh lập tức giết em ở đây luôn không!”

Giọng điệu u ám cùng với ánh mắt lạnh băng khiến cô run rẩy, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Bởi vì cô biết không phải anh đang đọa cô, mà sự đám làm.

Một người không biết xấu hổ như anh, cô còn đám làm gì được.

Cô không muốn lại bị mất mặt trước bàn dân thiên hạ.

Dường như hài lòng với sự nghe lời của cô, anh lạnh lùng liếc cô một cái, ngồi trở lại ghế tựa,lại cầm bảng vẽ lên như không có chuyện gì, bắt đầu làm việc.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.