Minh Tinh PR

Chương 8


Trên bức tường trong quán cà phê không gian nhỏ chất đầy các loại trang trí nhìn như retro[1] thật ra là giá rẻ: đĩa mạ đồng, điện thoại kiểu cũ không gọi được, còn có cốc gốm sứ chưa bao giờ dùng… Hoàn toàn là bộ dáng của một quán cà phê “Văn nghệ” nên có.

[1] retro ám chỉ những xu hướng lấy nguồn cảm hứng từ những thập niên trước

Dung Quân Tiện và Bạch Duy Minh ngồi ở trong góc uống cà phê chủ cửa hàng làm thủ công.

Quán này không có mấy người, cũng có ý nghĩa “Riêng tư” hơn —— đây là thứ rất cần thiết với một nghệ sĩ như Dung Quân Tiện. Cho nên, Dung Quân Tiện cũng có thể chịu đựng được hương vị của cà phê kém chất lượng, ngồi ở đây, nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Duy Minh, nói: “Có phải anh sớm tin chắc rằng Côn Hạnh sẽ không đồng ý làm chứng cho tôi?”

“Ừ.” Bạch Duy Minh nói, “Tôi chưa bao giờ biết tin chắc điều gì, tôi chỉ suy đoán hợp lý mà thôi.”

“Hừ. Thật không?” Trên mặt Dung Quân Tiện lại có chút kiêu ngạo nhỏ, “Vừa rồi ở phòng bệnh, Côn Hạnh đã đồng ý làm chứng cho tôi, vậy chẳng phải anh rất bất ngờ à?”

“Cũng không đến mức đó.” Bạch Duy Minh nói, “So với bất ngờ, lo lắng nhiều hơn.”

“Lo lắng?” Dung Quân Tiện không hiểu, “Lo lắng cái gì?”

Bạch Duy Minh đáp, “Lo lắng cậu ta vừa hứa với cậu, nhưng cuối cùng chưa chắc sẽ làm chứng.”

“Vậy anh thật sự rất biết làm mình thêm mệt!” Dung Quân Tiện nhấp một ngụm cà phê, lại vì cảm giác đắng ngoét mà cau mày, vì vậy cậu đặt cà phê xuống ngay, “Tôi thấy anh, có phải nghĩ xấu về lòng người không?”

“Lòng người vốn là rất xấu.” Bạch Duy Minh trả lời.

“Nói như anh, trên thế giới này không có người tốt?”

“Nói như tôi, trên thế giới này không có mấy người tốt.”

“Nói như anh, anh sống trên thế giới này chẳng phải mệt lắm à?”

“Nói như tôi, giao tiếp với người xấu không mệt chút nào.” Bạch Duy Minh chớp mắt, mỉm cười, giống như nói đùa, pha trò, “Bởi vì tôi luôn là người xấu hơn.”

Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh hồi lâu, lại lắc đầu, nói: “Nhưng tôi cảm thấy anh rất tốt.”

Bạch Duy Minh đáp: “Đó là tôi làm tốt quan hệ công chúng.”

Dung Quân Tiện cảm thấy buồn cười: “Anh là nhân vật công chúng? Anh còn tự làm quan hệ công chúng cho mình?”

“Nếu như cậu cảm thấy chỉ có nhân vật công chúng mới có thể làm quan hệ công chúng, chỉ sợ đã hiểu lầm gì rồi.” Bạch Duy Minh dùng muỗng cà phê màu bạc tinh xảo khuấy cà phê màu nâu, “Mỗi người đều có quan hệ công chúng, vô tình hay cố ý… Bọn họ sẽ lộ ra dáng vẻ khác biệt cho bên ngoài nhìn.”

“Tôi không cảm thấy như vậy, có phải anh có bệnh nghề nghiệp không, suy nghĩ nhiều quá?”

“Cậu không cảm thấy như vậy là đúng. Bởi vì làm quan hệ công chúng cho bản thân là một quá trình rất tự nhiên.” Bạch Duy Minh kiên nhẫn giải thích, “Ví dụ như, một người ở trước mặt cha mẹ rất hiếu thảo, ở trước mặt vợ lại lộ ra dáng điệu một người đàn ông, trong công ty lại là nhân viên siêng năng, anh ta bày ra những trạng thái khác biệt như vậy để giữ quan hệ với người khác. Nhưng điều này cũng không phải anh ta cố ý lên kế hoạch, là tự nhiên mà làm như vậy thôi. Mà bản thân anh ta thì sao, nội tâm chưa hẳn là hiếu thảo thuần khiết, người đàn ông thuần khiết, nhân viên siêng năng thuần khiết. Thứ bản tính nhất của anh ta rốt cuộc là gì, chỉ có bản thân anh ta biết —— hoặc là, chính anh ta cũng không biết.”

Dung Quân Tiện lắng nghe Bạch Duy Minh thao thao bất tuyệt giải thích một hồi, cảm giác đau đầu: “Nếu như anh nói mỗi người đều tự nhiên làm quan hệ công chúng, như vậy tôi nhất định là một người tự nhiên mà làm rất kém đó.”

“Đúng vậy,” Bạch Duy Minh gật đầu, “Cho nên cậu cần tôi.”

Dung Quân Tiện chống má, giống như học sinh nhìn giáo viên xin chỉ bảo: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao? Đợi Tề tổng đến tố cáo tôi? Tôi nhớ tôi đã ký hợp đồng với đoàn phim, nếu như tôi rơi vào thị phi kiện cáo, thì không thể diễn tiếp nữa, nói không chừng còn phải bồi thường ngược lại.”

“Không sai. Bây giờ cậu mới hơi khá lên, đã gặp phải chuyện như vậy, đúng là rất khiến người ta tiếc nuối.”

Dung Quân Tiện cũng mặt mày ủ rũ: “Vậy anh nói xem phải làm sao?”

“Trên thực tế, chẳng những cậu không muốn bỏ diễn ‘Tăng Phàm Truyện’, mà Trần Lễ Bỉnh cũng không hy vọng cậu xảy ra chuyện. Nói cho cùng, bây giờ bộ phim rất hot, nhân khí của cậu cũng không tầm thường. Nếu cậu xảy ra chuyện, Trần Lễ Bỉnh cũng phải lỗ tiền.” Bạch Duy Minh trả lời, “Cho nên bên phía Trần Lễ Bỉnh vẫn đang xoa dịu Tề tổng. Tề tổng uy hiếp chúng ta muốn kiện cậu, cũng vì Trần Lễ Bỉnh, ông ta vẫn chưa chính thức nhắc đến khởi tố.”

“Tăng Phàm Truyện” vừa đạt quán quân về tỉ lệ người xem, tiệc ăn mừng cũng vừa tổ chức rồi, Trần Lễ Bỉnh thật sự không hy vọng Dung Quân Tiện xảy ra chuyện vào giây phút này. Phương diện này, Trần Lễ Bỉnh cũng đã nói lý lẽ với Tề tổng: “Ông cũng là nhà đầu tư của ‘Tăng Phàm Truyện’, nếu phải bồi thường bộ phim này, chẳng khác nào là ông bồi thường.”

Nhưng, Tề tổng bị đánh rụng răng, cũng là mất mặt lại tổn hại sức khỏe, cơn giận này cho dù làm thế nào cũng nuốt không trôi.

Bởi vậy, đạo diễn cũng chạy đến tìm Dung Quân Tiện trao đổi công việc, hy vọng Dung Quân Tiện nói xin lỗi với Tề tổng, để Tề tổng nguôi giận.

“Để Tề tổng nguôi giận?” Trong phòng trang điểm Dung Quân Tiện trợn to mắt, “Cơn giận của tôi vẫn chưa nguôi đâu! Sao lại phải đến lượt ổng nguôi giận?”

“Cậu cũng đã đánh người ta rụng hai cái răng rồi!” Đạo diễn cũng trợn to mắt, giơ hai ngón tay, “Cậu còn có gì mà không nguôi giận?”

Trên đầu Dung Quân Tiện cài một đống kẹp, trên mặt đang đánh phấn, cộng thêm biểu cảm khoa trương của cậu, thoạt nhìn hơi buồn cười: “Là ổng đuối lý! Sao tôi có thể xin lỗi? Đừng nghĩ nữa!”

Đạo diễn cũng đã ăn đủ tính tình của Dung Quân Tiện, chợt không vui nói: “Tôi thấy cậu cũng đừng trưng ra vẻ kiêu ngạo thế nữa! Mặc dù phần diễn của cậu rất nặng, nhưng nếu Tề tổng không thích, nói đổi cậu thì đổi cậu, không có thương lượng!”

“Sao lại đổi tôi?” Vẻ mặt Dung Quân Tiện kiêu căng, “Đây là ‘Tăng Phàm Truyện’, tôi diễn Tăng Phàm đấy!”

“Chuyện này không đơn giản à? Chúng tôi viết một đoạn kịch bản, nói Gian phi (phi tần gian trá) làm tổn thương mặt của Tăng Phàm, đã hủy nhan sắc của Tăng Phàm, sau đó một thần y tới chữa mặt cho Tăng Phàm, sau khi chữa khỏi, Tăng Phàm thay da đổi thịt, khuôn mặt thay đổi, chẳng phải có thể đổi diễn viên rồi?” Đạo diễn đắc ý, “Cậu thật sự cho rằng không phải cậu thì không thể à?”

Dung Quân Tiện nghe vậy, cũng kinh ngạc tới mức hơi há miệng, có thể nhét quả trứng gà vào.

“Tóm lại, Tăng Phàm bị hủy nhan sắc rồi, sau đó là sửa đổi dung mạo hay là khôi phục dung nhan, chỉ xem giác ngộ của cậu!” Nhìn thấy Dung Quân Tiện miệng lưỡi bén nhọn cũng nghẹn lời, đạo diễn càng dương dương tự đắc, lại bỏ lại một câu, “Muốn tiếp tục diễn bộ phim thường niên tỉ lệ người xem đứng đầu này hay không, cậu tự quyết định đi!”

Giống như để chứng minh đạo diễn không nói dối, hôm nay hóa trang gần như xong rồi, tổ biên kịch lại “Giấy bay”[2] tại chỗ, nói kịch bản cũ hết hiệu lực rồi, đưa kịch bản mới tới ngay tại chỗ.

[2] giấy bay: chỉ kịch bản, nhưng không phải kịch bản đầy đủ, nói đúng hơn là vừa viết vừa quay phim

Kịch bản ban đầu là Tăng Phàm được sủng ái, An Liên Dung cũng được thăng chức. Kết quả, kịch bản mới đưa xuống, là Tăng Phàm bị hủy nhan sắc. Các diễn viên vừa học thuộc kịch bản lại nhận một kịch bản khác, sắc mặt mỗi diễn viên vàng như nến, không nhịn được chửi tục.

Nhưng không biết, đạo diễn tự tay đưa nửa phần sau của kịch bản mới cho Côn Hạnh xem. Côn Hạnh nhìn mà giật cả mình: “Cái gì? Tăng Phàm bị hủy nhan sắc đổi khuôn mặt?”

Đạo diễn cười mỉa nói: “Bây giờ, chúng tôi đang thương lượng để ai đổi gương mặt cho Tăng Phàm đây? Tôi đã nói, An Liên Dung ốm nặng một trận, không còn sống lâu nữa, tự nguyện đổi mặt cho Tăng Phàm. Từ đây, Tăng Phàm đeo gương mặt của An Liên Dung, cậu thấy sao?”

Côn Hạnh bị chấn động mạnh: “Anh… ý của anh là…”

“Đúng, cho cậu diễn Tăng Phàm.” Đạo diễn cười, “Cậu cảm thấy thế nào?”

Nhìn thấy Côn Hạnh và đạo diễn ở riêng trong phòng trang điểm đóng kín cửa, còn có diễn viên nhỏ kéo Dương Thụ Hi hỏi: “Cậu nói sao Côn Hạnh với đạo diễn thì thầm lâu thế mà chưa ra?”

Vẻ mặt Dương Thụ Hi buồn phiền, nhìn đối phương nói: “Tôi nào biết được chuyện vớ vẩn này của đạo diễn!”

Diễn viên nhỏ nhìn Dương Thụ Hi cả ngày xị mặt, hục hặc với đạo diễn, cố ý đến dò xét, bây giờ nghe thấy Dương Thụ Hi trả lời như vậy, suy đoán rằng Dương Thụ Hi và đạo diễn chia tay rồi. Bây giờ nhìn tình cảnh này, càng có người phỏng đoán Dương Thụ Hi bị Côn Hạnh đào góc tường[3].

[3] đào góc tường: ý chỉ người khác cướp người yêu của mình

“Côn Hạnh kia trông thì nhã nhặn, không ngờ lợi hại đến vậy!”

“Cậu vẫn chưa biết à, có câu nói: ‘Bề ngoài nhã nhặn, nội tâm phong trần!””

“Chậc chậc chậc…”

“Nhắc tới, cậu nhìn dáng vẻ xum xoe của Côn Hạnh cho ảnh đế, thị hậu[4], đạo diễn, biên kịch, biết ngay cậu ta biết nịnh hót. Dương Thụ Hi kia như pháo, đâu ra có thể so với cậu ta được đàn ông thích?”

[4] chỉ nữa diễn viên được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, v.v trong các cuộc bình chọn

“Tôi thấy là Dương Thụ Hi bị OO nhiều rồi, thậm chí làm mở rồi! Côn Hạnh ngược lại nhìn rất non nớt. Đạo diễn đương nhiên là muốn chặt mà…”

Đám người thấp giọng nói, lại lớn tiếng cười lên.

Trong đoàn phim này truyền tin đồn mới mẻ, Dung Quân Tiện lại không biết, chỉ lo lắng cho mình. Cậu cầm kịch bản mới chạy đến trước mặt Bạch Duy Minh. Thật ra cậu hẳn phải biết trước mặt mình bày hai con đường: Một con đường là đến xin lỗi Tề tổng, tiếp tục diễn vai Tăng Phàm; con đường còn lại, kêu Tề tổng đi chết.

“Đương nhiên là chọn kêu ổng đi chết!” Dung Quân Tiện nói với Bạch Duy Minh, “Chuyện này cần chọn à? Anh nói đúng không?”

“Nếu để tôi nói, dĩ nhiên không phải.” Bạch Duy Minh nói.

Dung Quân Tiện nhìn Bạch Duy Minh, không vui nói: “Chẳng lẽ… Anh muốn bảo tôi đi xin lỗi Tề tổng?”

“Đây là một lựa chọn lý tính.” Bạch Duy Minh trả lời.

“À, tôi cũng không thích lý tính!”

“Điều này tôi đã nhìn ra rồi.” Bạch Duy Minh thản nhiên nói.

“Nếu anh muốn khuyên tôi, vậy khỏi cần.” Dung Quân Tiện kiên quyết nói, “Tôi sẽ không nghe anh đâu.”

“Cậu không cần nghe tôi. Cậu là bên A của tôi, lẽ ra là tôi nghe cậu.” Bạch Duy Minh nói, “Cậu muốn kêu Tề tổng đi chết, vậy thì kêu ổng đi chết.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.