Minh Tinh PR

Chương 54


Tuế Tích Vân vừa vào cửa, anh cả Tần đã tiến lên, cao giọng nói: “Khế gia! Phúc như Đông Hải! Sống lâu trăm tuổi!” Lời này kêu vang động trời, ầm vang giống như mở đại bác.

Tuế Tích Vân cười nói: “Đừng, hôm nay cũng không phải tôi mở đại thọ.”

Anh cả Tần lại nói: “Mặc dù không phải, nhưng tôi cũng chỉ biết hai câu nói cát tường này.”

Anh cả Tần lại nói với hội trưởng Tuyên: “Lão Tuyên, cậu cũng tới nữa?”

Hội trưởng Tuyên nói: “Khế gia bảo tôi tới.”

Anh cả Tần lại hỏi: “Thế có phải Khế gia không gọi cậu, cậu sẽ không tới không?”

Hội trưởng Tuyên đáp: “Phải.”

Anh cả Tần cười ha ha, khoác bả vai hội trưởng Tuyên nói: “Mấy năm không gặp, lão Tuyên nói chuyện vẫn đắc ý như thế.”

“Tuế gia tới rồi?” Một giọng nữ khàn khàn vang lên.

Giọng nữ này nghe khá khàn, nhưng vừa nghe lại không phải trời sinh như vậy, chỉ là tuổi tác già, âm thanh lão hóa gây nên.

Lại thấy Tần tiểu gia đỡ một bà cụ vóc người nhỏ gầy đi tới. Bà cụ mặc trường sam khuy to the Hương Vân[1], tóc dùng một chiếc trâm bạc cũ vén lên búi lại, đôi tay giống như gậy trúc đeo một đôi vòng tay long phượng vàng mỗi chiếc nặng một trăm gram, như muốn bẻ gãy cổ tay mảnh khảnh của bà.

[1] the Hương Vân: đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông

Tuế Tích Vân bước lên phía trước một tay đỡ bà cụ Tần, cười nói: “Sao ngài còn ra đón tôi, thật là ngại quá.”

Bà Tần cười nói: “Khách quý tới, tôi đã không tiếp đón từ xa! Nhưng lớn tuổi, đi đứng không tiện, chỉ đón ở đây.”

Hội trưởng Tuyên cũng bước tới, gọi: “Bà Tần, chào buổi tối.”

Bà Tần cười nói: “Ôi chao, chẳng phải Bất Phàm đây à? Càng lớn càng cao.”

Hội trưởng Tuyên: “Thưa bà, con là người trưởng thành, sẽ không càng lớn càng cao.”

Bà Tần đáp: “Ha ha.”

Tuế Tích Vân lại nói: “Đứa ngốc nhà tôi không biết nói chuyện, mong ngài khoan dung.”

Bà Tần lại dắt anh cả Tần nói với Tuế Tích Vân: “Thằng cả cũng là con nuôi của ngài đấy. Ngài cũng phải tha thứ cho nó nhiều hơn, đừng ghét tính cách nó lỗ mãng, cứ thích gây họa.”

Tuế Tích Vân cười nói: “Ngài nói gì vậy? Bất Phàm và Tần Đại trong lòng tôi đều đối đãi như nhau.”

Bà Tần đáp: “Ha ha.”

Mấy năm gần đây, bà Tần đã rất ít xuất hiện, bây giờ xuất hiện trong bữa tiệc, chẳng qua cũng vì giữ thể diện cho anh cả Tần.

Nhà họ Tần mở tiệc chúng mừng anh cả Tần rời khỏi nơi xui xẻo, đương nhiên rất náo nhiệt. Để bày tỏ ủng hộ và yêu mến với anh cả Tần, nhà họ Tần mở tiệc chiêu đãi rất nhiều danh nhân tới đây. Trong bữa tiệc tất nhiên là đèn đuốc rạng rỡ, quần áo lộng lẫy.

Dưới đèn thủy tinh, Tần tiểu gia ôm một cô nàng khiêu vũ, tai tóc cọ sát nhau.

Tần tứ gia ở bên cạnh nhìn, thầm mắng: “Đồ gay[2] chết tiệt, giả thẳng nam. Ọe.”

[2] gốc là thâm quỹ (深柜): chỉ người đồng tính sợ come out

Đang tức giận, Tần tứ gia mang theo máy phun đá khô phun khắp nơi, vô ý phun đến chỗ Dung Quân Tiện. Bạch Duy Minh nhanh tay lẹ mắt, ôm Dung Quân Tiện né tránh. Tần tứ gia thấy ngộ thương, vội vàng xin lỗi nói: “Xin lỗi, vòi phun này hỏng rồi, mẹ nó phun tung tóe ở đó.”

Bạch Duy Minh vẫn ôm Dung Quân Tiện, cười nói: “Không sao, nếu vòi phun hỏng, anh cầm đi sửa trước đi.”

Tần tứ gia mang theo máy phun không bị hỏng rời đi.

Dung Quân Tiện dán sát vào lồng ngực Bạch Duy Minh, ngửi được một hương thơm ấm áp trên người anh, lại hơi say mê, mãi mới lấy lại tinh thần, mới cảm thấy tư thế của mình và Bạch Duy Minh quá thân mật. Dung Quân Tiện lùi một bước, lại tìm chuyện để nói, cúi đầu bảo: “Mùi trên người anh là gì vậy? Thơm quá.”

Bạch Duy Minh cho rằng không phụ mình mỗi ngày xịt nước hoa không ngừng, giống như nông dân tưới cây nông nghiệp, ông trời đền bù cho người cần cù, một phần cày cấy đã có một phần thu hoạch.

Bạch Duy Minh nói: “Cậu thích mùi này à, tôi cho cậu một lọ.”

Dung Quân Tiện lại cười: “Hóa ra anh cũng xịt nước hoa?”

Bạch Duy Minh nói: “Đúng vậy, mùi thơm thoang thoảng, ngược lại không đến mức làm người ta chán.”

Dung Quân Tiện nói: “Nhưng nếu mùi nhạt quá, cũng không có ý nghĩa gì.”

“Tất nhiên có ý nghĩa.” Bạch Duy Minh đáp, “Nước hoa là thứ rất riêng tư, chỉ cần người cần ngửi thấy là được.”

Hai từ “Cần” liên tiếp chồng lên nhau, Dung Quân Tiện nhất thời cũng không nghe rõ, chỉ mông lung nhìn Bạch Duy Minh. Bạch Duy Minh lại kéo Dung Quân Tiện vào giữa sàn nhảy, nói: “Chúng ta cùng khiêu vũ đi.”

Dung Quân Tiện hỏi: “Hai chúng ta là đàn ông cũng có thể khiêu vũ với nhau à?”

Bạch Duy Minh chỉ vào một bên khác, nói: “Chẳng phải Tuế Tích Vân cũng đang nhảy với Tuyên Bất Phàm sao?”

Dung Quân Tiện nhìn theo ngón tay của Bạch Duy Minh, lại thấy bước nhảy của Tuế Tích Vân nhẹ nhàng, đổi lại là động tác hội trưởng Tuyên cứng ngắc, lại học theo Hàm Đan[3] với Tuế Tích Vân, có phần buồn cười. Nhưng những người bên cạnh đều nói: “Đẹp! Nhảy đẹp quá!”

[3] học theo Hàm Đan; học theo người chẳng thành, lại còn quên cả cái vốn có (thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm)

Tuyên Bất Phàm cũng hơi xấu hổ: “Chẳng phải tôi chậm nửa nhịp à?”

Người khác nói: “Mỗi bước đều chậm nửa nhịp, cái này gọi là layback! Đây chính là cách theo nhịp cực kỳ cao siêu!”

Hội trưởng Tuyên cũng tin, nhìn chằm chằm người kia hỏi: “Đúng không?”

Hội trưởng Tuyên đang nhìn theo người kia, muốn xem biểu cảm của hắn có nghiêm túc không, lại không ngờ cằm bị Tuế Tích Vân vặn về. Ánh mắt hội trưởng Tuyên bị ép rơi trên người Tuế Tích Vân lần nữa, chỉ nghe thấy Tuế Tích Vân nói: “Tập trung nào.”

Dung Quân Tiện thấy bên kia sôi nổi, cười nói với Bạch Duy Minh: “Xem ra quan hệ của Tuế gia và hội trưởng Tuyên rất tốt.”

Bạch Duy Minh nhìn một hồi, giống như ngộ ra, cười cười nói: “Đúng đó. Hai người họ rất tốt.”

Nói đoạn, Bạch Duy Minh dẫn Dung Quân Tiện nhẹ nhàng nhảy múa ở sàn nhảy. Dù gì Dung Quân Tiện cũng là minh tinh, khiêu vũ cũng không kém đến nỗi nào, nhưng nhất thời đi bước nữ không quen, giẫm Bạch Duy Minh hai cái. Bạch Duy Minh lại cười, đưa cái chân còn lại tới đế giày Dung Quân Tiện, nói: “Đừng giẫm một bên. Bên này cũng giẫm một cái đi. Mặt giày chỉ bẩn một bên cũng không đẹp.”

Dung Quân Tiện buông Bạch Duy Minh ra, lùi lại một bước, lại nói: “Tôi thấy anh đang cười nhạo tôi phải không?”

Bạch Duy Minh nói: “Không hề.”

Dung Quân Tiện lại không hào hứng nói: “Tôi không nhảy nữa, hơi mệt.”

Bạch Duy Minh bèn nói: “Vậy chúng ta đến phòng nghỉ ngơi đi, ở đây ồn quá.”

Thế là, Bạch Duy Minh dẫn Dung Quân Tiện lên phòng nghỉ ngơi ở tầng hai. Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh đi rất quen đường, bèn hỏi: “Anh thường đến nhà họ Tần à? Sao quen đường vậy?”

Bạch Duy Minh nói: “Mới từng đến vài lần thôi. Nhưng nhớ.”

Dung Quân Tiện theo Bạch Duy Minh đến ngoài cửa phòng nghỉ, lại nghe thấy bên trong có người nói chuyện. Bạch Duy Minh kéo tay Dung Quân Tiện, trước tiên dừng chân, ra hiệu cho Dung Quân Tiện đừng tùy tiện đi vào.

Hai người lại nghe thấy giọng nói của một phụ nữ trẻ: “Thật ra, trước khi anh cả Tần vào tù, chẳng khác nào nói là hết hy vọng kế thừa, chỉ anh và Tần tứ gia tranh chấp…”

Đề tài này rất nhạy cảm, Bạch Duy Minh càng không muốn đi vào, kéo Dung Quân Tiện đi về phía khác. Trong lòng anh lại biết chắc chắn Tần tiểu gia ngồi trong đó. Người nói chuyện kia nhất định là bạn nhảy nữ tối nay Tần tiểu gia dẫn tới.

Bạn nhảy nữ kia nói tiếp: “Nhưng bây giờ xem ra, bà cụ rất thiên vị anh cả! Nếu không làm chút gì, có thể sẽ muộn rồi…”

Tần tiểu gia nói: “Vậy em biết tại sao bà cụ thích anh cả như vậy không? Tại sao anh cả ngồi tù?”

“Tại sao?” Bạn nhảy nữ kia không hiểu hỏi ra.

Tần tiểu gia nói: “Năm đó có người chặn anh, muốn lấy mạng anh, anh cả lái xe đâm hắn. Vốn là dừng ở đây thì có thể miễn hình phạt. Nhưng tính anh ấy lỗ mãng, nghiền qua nghiền lại người kia hai lần, nghiền chết hắn. Đành phải ngồi tù. Nhưng anh ấy nói không hối hận, ai thế nào với em tôi, tôi sẽ thế ấy chết người đó. Ở chỗ tôi, cũng giống vậy, ai thế nào anh tôi, tôi cũng thế ấy chết kẻ đó.”

Bạn nhảy nữ há miệng đần mặt.

Tần tiểu gia nói: “Tôi không đánh phụ nữ, cô đi đi.”

Bạn nhảy nữ vội vàng nước mắt lưng tròng, ôm đùi Tần tiểu gia, cần xin nói: “Em sai rồi, em, em, không nên nói lung tung… Nhưng em thật sự không biết chuyện thật…”

“Tôi thật sự giữ vững đàn ông không thể đánh phụ nữ.” Tần tiểu gia nhíu mày nói, “Cho nên cô lại quấn quýt si mê, tôi sẽ gọi dì nhà tôi đến đánh cô. Một mình bà ấy có thể chuyển mười cân xi măng, cô không đánh được bà ấy đâu, xéo đi.”

Nói xong, Tần tiểu gia lạnh mặt quay người rời đi.

Tần tiểu gia quay người đến một phòng nghỉ ngơi khác, đã thấy Bạch Duy Minh và Dung Quân Tiện ngồi ở đó, ăn đồ ăn vặt nói chuyện phiếm. Tần tiểu gia cười nói: “Hai người đúng là biết tránh, chạy tới đây.”

Bạch Duy Minh cười nói: “Trong hội trường, Tứ gia cầm đá khô phun khắp nơi, chúng tôi không thể tránh à?”

Tần tiểu gia nói: “Anh ấy bị điên.”

Bạch Duy Minh cười nói: “Đúng vậy, mấy anh em các cậu đều ít nhiều hơi điên.”

Tần tiểu gia cười ha ha nói: “Chúng tôi điên là nhìn ra được, anh điên trái lại rất bí ẩn.”

Dung Quân Tiện tò mò nói: “Duy Minh điên chỗ nào? Tôi thấy chẳng có ai lý trí hơn anh ấy.”

Tần tiểu gia cười nói: “Chỉ cậu nói lời này thích hợp nhất.”

Trong cái nhìn của Tần tiểu gia, xưa nay Bạch Duy Minh cũng là người lý trí nhất, quả thật như Dung Quân Tiện nói, không có ai lý trí hơn anh. Nhưng từ sau khi dính líu quan hệ với Dung Quân Tiện. Mỗi ngày Bạch Duy Minh đều nổi điên —— trong cái nhìn của Tần tiểu gia là vậy. Bỗng dưng chạy đi làm quan hệ công chúng cho minh tinh, mỗi ngày đi theo làm tùy tùng cho minh tinh nhỏ này, lo lắng hết lòng, còn làm mích lòng người khắp thiên hạ, thật sự không biết đang mưu đồ gì.

Nhắc tới minh tinh nhỏ, mặc dù mặt mũi là số một, nhưng người đẹp nhìn lâu đều sẽ chán, vẫn là bên trong quan trọng nhất. Tần tiểu gia cảm thấy cái người xinh đẹp đần độn này không có bên trong gì để mà nói, sao có thể câu được lão hồ ly Bạch Duy Minh này mất hồn? Chỉ có thể nói là phát điên.

Không có giải thích khác.

Bạch Duy Minh cười hỏi: “Đúng rồi, tôi thấy trời tối rồi, đi về đường xá xa xôi, tôi và Quân Tiện ở chỗ cậu làm phiền một đêm được không?”

“Được, không thành vấn đề.” Tần tiểu gia làm dấu OK, “Sao có thể không cho các anh ở chứ? Nhưng hôm nay mọi người đều bận rộn mở tiệc, bây giờ lâm thời nói muốn thu dọn một căn phòng cho các anh cũng khó. Đúng lúc tôi còn muốn ra ngoài, các anh đến phòng ngủ của tôi đi.”

Bạch Duy Minh lại nói: “Vậy sao được? Chuyện này e rằng có nhiều bất tiện?”

“Không có gì bất tiện, phòng đó tôi cũng không thường ở. Các anh coi như ở khách sạn, thích sai bảo người thì sai, thích làm gì thì làm, bắn khắp nơi cũng không sao?”

Mắt Dung Quân Tiện trợn to như chuông đồng: “Bắn… Bắn cái gì?”

“Hả?” Tần tiểu gia, “Đá… đá khô…”

Dung Quân Tiện lại cảm thấy buồn cười: “Sao vậy? Nhà họ Tần các anh là hộ buôn bán đá khô à? Trong phòng ngủ cũng có máy phun đá khô?”

Tần tiểu gia cười ha ha, nói: “Không nói nữa, tôi đi trước. Tôi đi dặn dò một tiếng, lát nữa bảo người giúp việc dẫn các anh lên là được.”

Lúc này, một người giúp việc đang đi trong hành lang, lại bị một người phụ nữ chặn lại. Người giúp việc mở to mắt nhìn, cười nói: “À, là cô Lư à?”

Cô Lư này chính là bạn gái hôm nay của Tần tiểu gia, bởi vì là tình yêu mới gần đây của Tần tiểu gia, cho nên người giúp việc cũng nhận ra. Cô Lư đã lau nước mắt, dặm phấn xong, nom vẫn xinh đẹp, chỉ cầm một chai rượu, đặt vào tay người giúp việc, nói: “Cái này… vừa nãy Tiểu gia cho tôi, làm phiền cô để chai rượu này trong phòng ngủ của anh ấy.”

Người giúp việc không nghi ngờ gì, để rượu vào trong phòng ngủ của Tần tiểu gia.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.