Minh Tinh PR

Chương 11


Vừa nhìn thấy Côn Hạnh đứng bên cạnh Tề tổng, Dung Quân Tiện vẫn không thể tin được Côn Hạnh đã phản bội mình. Cho đến khi Côn Hạnh rơi lệ không ngừng mà xin lỗi, Dung Quân Tiện cuối cùng cũng hiểu được.

“Tôi may mắn?” Dung Quân Tiện giận cười, “Tôi may mắn sao lại quen biết cậu?”

Côn Hạnh nhìn thấy Dung Quân Tiện oán hận như thế, lại đau lòng không thôi: “A! Anh đừng thù hằn với em! Em cũng không muốn làm như vậy… Sau này nếu em hot, có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp anh.”

Dung Quân Tiện nhìn mặt mũi Côn Hạnh tràn đầy nước mắt nói lời nhẹ nhàng như thế, trong lòng trái lại càng nghĩ càng giận, nhưng lại chửi không nên lời, như nghẹn ở cổ họng, gần như sắp giận đến thổ huyết.

Tề tổng nhìn vẻ mặt uất ức của Dung Quân Tiện, cũng đắc ý hẳn, lòng dạ lập tức dễ chịu, còn mạnh hơn là uống hết một hộp đan sâm. Vì vậy, Tề tổng vừa gật gù đắc ý, vừa cười nói: “Thấy chưa? Đạo lý ở phía tôi! Cậu đợi thân bại danh liệt đi!”

Bốn chữ “Thân bại danh liệt” này giống như sấm sét đánh Dung Quân Tiện. Trong đầu Dung Quân Tiện lập tức vang ong ong, phút chốc không được tỉnh táo.

Dung Quân Tiện đến trước mặt Tề tổng, từ trước đến nay ương ngạnh phách lối, vẫn là lần đầu toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch thế kia, dung mạo tuyệt đỉnh đó hễ là ở trong thất thố cũng tước đi vài phần sắc bén, có thêm chút ôn hòa. Tề tổng thấy mặt ngọc của cậu thế này, không khỏi nổi lên sắc tâm, cười gian nói: “Nếu bây giờ cậu hối hận, tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội…”

Dung Quân Tiện nghe Tề tổng nói chuyện, lạnh lùng lườm ông ta một cái: “Cút mẹ ông đi.”

Lời hay của Tề tổng nói được một nửa, bị lời thô tục chặn về, lập tức nổi giận cười mỉa: “Hừ! Vậy tôi sẽ xem xương cốt của cậu cứng đến mức nào! Có thể chịu được mấy lần giày vò kiện cáo!”

Cái loại nghệ sĩ nhỏ vừa có chút khởi sắc như Dung Quân Tiện, ước chừng giày vò của nửa trận kiện cáo cũng không chịu nổi.

Nhưng Dung Quân Tiện vẫn cứ bướng bỉnh: “Tôi sẽ không chịu thua đâu!”

Tề tổng cũng than thở, Dung Quân Tiện này xinh đẹp như hoa, lại bướng bỉnh giống như con lừa!

Dung Quân Tiện chỉ nói: “Tôi đ*t mẹ ông!”

Tề tổng giật mình: “Bị điên à! Tôi đã không nói gì, cậu lại chửi tôi!”

“Đương nhiên phải thừa dịp bây giờ chửi thêm vài câu!” Dung Quân Tiện nói, “Về sau tôi thân bại danh liệt không có cơ hội chửi trước mặt ông!”

Tề tổng nghe câu này lại cảm thấy buồn cười, lại hả hê: “Cậu cũng biết cậu sắp thân bại danh liệt? Vậy cậu vẫn chưa tính là ngu dốt.”

Dung Quân Tiện nghe ngôn ngữ của Tề tổng, trong đầu bùm bùm biên tập ngôn ngữ ác độc nhất để công kích đối phương, lại không ngờ, Bạch Duy Minh bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Bên tôi cũng vừa khéo có một nhân chứng.”

Nói xong, Bạch Duy Minh gật đầu với trợ lý bên cạnh. Trợ lý đi đến mở cửa.

Người ở đây đều như lọt vào sương mù, không nghĩ ra được.

Tề tổng lại nói: “Cậu cũng đừng dọa người! Lúc đó ở lounge, chỉ có ba người tôi, Côn Hạnh và Dung Quân Tiện, cậu tìm được nhân chứng ở đâu ra?”

Bạch Duy Minh trả lời: “Ông nói không sai. Nhân chứng mà tôi nói, cũng không liên quan đến điều bất trắc của ông ở lounge.”

Đám người nghe lời này, cảm thấy kinh ngạc và nghi ngờ hơn. Dung Quân Tiện cũng như thế, cậu nghiêng người xích lại gần Bạch Duy Minh, thấp giọng nói: “Anh nói nhân chứng gì? Sao chưa từng đề cập với tôi?”

Bạch Duy Minh nghiêng đầu sang nhìn Dung Quân Tiện, thấy khuôn mặt tỏa sáng của Dung Quân Tiện gần trong gang tấc, lại cũng ngẩn người. Đây là lần thứ nhất bọn họ nhỏ giọng nói chuyện gần đến vậy, tất nhiên cũng là lần thứ nhất bọn họ cách đối phương gần như thế. Gần đến mức Bạch Duy Minh có thể thấy được lông tơ nhỏ xíu trên mặt Dung Quân Tiện dưới ánh đèn huỳnh quanh, làn da không có chút tì vết nào, mềm mịn giống như quả vải xé toang vỏ trắng, cổ nhỏ nhắn mềm mại, lại giống như cuống hoa của nụ diên vĩ tím.

Dung Quân Tiện thấy Bạch Duy Minh không nói, coi như Bạch Duy Minh đang thừa nước đục thả câu, ra vẻ thông minh, thế là hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, không vui quay mặt đi.

Đợi Dung Quân Tiện quay mặt đi, Bạch Duy Minh mới mở miệng nói: “Đây là plan B, nếu như Côn Hạnh đáng tin, thì không cần dùng nhân chứng này. Không phải cậu vẫn luôn tin tưởng Côn Hạnh à? Vậy tôi cũng không cần phải nói trước plan B với cậu.”

Dung Quân Tiện nghe lời này, càng không vui: “Anh cảm thấy tôi rất ngu ngốc, đúng không?”

Bạch Duy Minh đáp: “Tôi không nói vậy.”

Trong lúc hai người nói chuyện, “Nhân chứng” kia đã được trợ lý dẫn vào. Dung Quân Tiện ngước mắt nhìn, lấy làm kinh hãi: “Dương Thụ Hi?”

Lại thấy Dương Thụ Hi đứng bên cạnh trợ lý, vẻ mặt phẫn uất.

Tề tổng kinh hãi, hỏi: “Sao lại là cậu?”

Bạch Duy Minh nói: “Luật sư bên tôi đã nhận sự ủy thác của Dương Thụ Hi, lúc nào cũng có thể khởi tố Tề tổng ông dâm loạn.”

Dung Quân Tiện kinh hãi: “Làm sao? Ngay cả Dương Thụ Hi ông cũng dâm loạn.”

“Có ý gì?” Dương Thụ Hi giận, “Tôi rất không đáng dâm loạn hả?”

Dung Quân Tiện vội nói: “Tôi không có ý này… Cậu… Cậu không phải bạn trai của đạo diễn à?”

Tề tổng đút tay vào túi, nói: “Tôi không dâm loạn cậu ta! Tôi chỉ coi như cậu ta tự nguyện!”

“Đây là chuyện gì?” Dung Quân tiện cũng không thể hiểu nổi.

Dương Thụ Hi nói: “Chuyện đến bước này, tôi cũng nói luôn vậy. Cái tên đạo diễn ngu si kia, muốn làm mai, đưa Côn Hạnh cho Tề tổng chơi, kết quả mọi người đều biết, Dung Quân Tiện phá vỡ, đánh Tề tổng. Tề tổng rất tức giận, nghĩ cách lên đầu tôi. Đạo diễn thế mà cũng đồng ý, còn lừa tôi uống rượu, khóa cửa lại, cho rằng tôi say mèm, thì sẽ không nhìn rõ người. Nhưng tôi chỉ uống nhiều quá, cũng không phải thằng ngu. Chỉ hôn hai cái, tôi lập tức phát hiện bất thường, bật đèn nhìn, phát hiện lại là Tề tổng, chửi ông ta một trận rồi đi.”

Dung Quân Tiện thoáng cái hiểu ra: “Cho nên cậu chia tay với đạo diễn?”

“Còn phải nói à?” Dương Thụ Hi vừa tức vừa buồn bực, mặt đỏ rần, “Bằng không thì vẫn làm vợ chồng với hắn, hắn kiếm khách tôi bán thịt, cùng làm giàu hả?”

Dung Quân Tiện nghe vậy vỗ bàn, nói: “Đạo diễn đúng là không ra thể thống gì!”

“Đúng!” Dương Thụ Hi cũng chửi theo, “Đúng là cái đồ rác rưởi!”

Luật sư của Tề tổng lại nói: “Tề tổng cũng không biết Dương Thụ Hi bị lừa, trên ý nghĩa chủ quan, Tề tổng nhất định tưởng rằng Dương Thụ Hi tự nguyện. Hơn nữa, sau khi Dương Thụ Hi từ chối, Tề tổng cũng không có thêm bất kỳ hành động nào. Điều này không cấu thành tội dâm loạn.”

Tề tổng vội vàng nói: “Đúng vậy, tôi tưởng Dương Thụ Hi tự nguyện. Cậu ta nói không muốn, tôi cũng không ép buộc cậu ta!”

Dương Thụ Hi lại chửi: “Ông thôi đi! Đạo diễn với tôi uống rượu trong phòng khách sạn, uống đến phân nửa mới rời đi, ông đi vào như thế nào? Chắc chắn ông vẫn luôn ở trong cái xó nào đó giống như con gián, đợi đèn vừa tắt là nhào lên! Đây chẳng phải thông đồng để đặt bẫy tôi à?”

Tề tổng nói: “Cậu đừng nói bậy. Tôi có thể không thừa nhận!”

Luật sư của Tề tổng nói: “Đúng, lại không có nhân chứng khác chứng minh lời nói của cậu. Như cậu nói, trong phòng khách chỉ có ba người, cậu đạo diễn và Tể tổng, đến lúc đó bằng chứng chắc chắn là hai chọi một, nhất định gây bất lợi cho cậu.”

Bạch Duy Minh lên tiếng: “Có lợi cũng được, bất lợi cũng được, thưa kiện vài đợt trước đã, xem sếp tổng công ty niêm yết có muốn tiếp nhận ảnh hưởng trái chiều của bê bối tình dục mang đến không.”

Tề tổng nhất thời nghẹn lời.

Luật sư của Tề tổng lại thấp giọng nói: “Vụ kiện này chúng ta có tỉ lệ thắng rất lớn, nhưng chắc chắn cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng tiêu cực đối với hình ảnh cá nhân của ông và công ty.”

Vẻ mặt Tề tổng không vui, nói: “Dương Thụ Hi, cậu muốn gì? Tôi nghe nói quan hệ của cậu và Dung Quân Tiện không tốt, chẳng lẽ cậu bằng lòng vì cậu ta mà kiện cáo với tôi? Phải biết, cậu là nhân vật công chúng, rước phải bê bối tình dục, cũng rất khó lăn lộn đấy.”

Dương Thụ Hi lại cười mỉa nói: “Tôi là nghệ sĩ nhỏ không có mạng giao thiệp, bây giờ đã đắc tội đạo diễn, đồng thời lại đắc tội ông chủ lớn là ông, từ lâu đã không lăn lộn nổi rồi. Đã có người bằng lòng bỏ tiền miễn phí kiện cái tên khốn nạn là ông giúp tôi, tôi có gì mà không đồng ý!”

Tề tổng giật mình. Trợ lý của Tề tổng lập tức nhảy dựng lên, nói: “Dương tiên sinh, mọi việc dễ thương lượng. Chỉ cần cậu bằng lòng rút đơn kiện, chúng tôi có thể để cậu tiếp tục diễn xong ‘Tăng Phàm Truyện’ —— giống như nam chính, diễn đến mùa cuối cùng! Đảm bảo phân cảnh của cậu! Đồng thời, chúng tôi còn có thể cung cấp năm trăm vạn tiền bồi thường cho cậu!”

(500 vạn = 16.520.858.470,00 VND)

Dương Thụ Hi nghe lời này, sắc mặt biến hóa: “Diễn ‘Tăng Phàm Truyện’ đến mùa cuối cùng? Đảm bảo phân cảnh? Còn có năm trăm vạn?”

Dung Quân Tiện nghe giọng điệu của Dương Thụ Hi cũng thay đổi thì thở dài, nói: “Cậu muốn đồng ý cũng không sao.”

Dương Thụ Hi nghe vậy bèn nói: “Nếu cậu đã nói thế, vậy tôi đồng ý hòa giải nhé? Quan hệ của tôi và cậu cũng không tốt lắm, không thể vì giúp cậu mà không cần cơ hội tốt như vậy.”

Lúc này Tề tổng mới thở phào nhẹ nhõm: “Không vấn đề gì, không vấn đề gì, đều là chuyện nhỏ.”

Dương Thụ Hi nói: “Nhưng tôi vẫn muốn thêm một điều, ông phải xin lỗi tôi, hơn nữa năm trăm vạn không đủ, tôi muốn bảy trăm vạn.”

(700 vạn = 23.129.201.858,00 VND)

Tề tổng đứng bật dậy, nói: “Xin lỗi, tôi có lỗi với cậu! Đợi cậu ký điều khoản giữ bí mật với chúng tôi, tôi lập tức chuyển bảy trăm vạn vào tài khoản của cậu!”

Dương Thụ Hi cũng không ngờ Tề tổng thế mà không trả giá, một lời đồng ý ngay, vô cùng kinh ngạc: “Thẳng thắn thế?”

“Người làm ăn đều như thế!” Tề tổng cho luật sư một ánh mắt, “Nhanh, đi viết điều khoản giữ bí mật, và hạng mục đàm phán hòa giải với Dương tiên sinh!”

Luật sư lập tức gật đầu: “Được, tôi đi làm ngay.”

Dương Thụ Hi nói với Dung Quân Tiện: “Xin lỗi cậu. Vẫn là tiền và công việc quan trọng hơn.” Nói xong, Dương Thụ Hi cũng đi về phía bên Tề tổng, ngồi xuống cạnh Côn Hạnh.

Nhìn thấy tình huống này, Dung Quân Tiện lại không giận nổi. Nhất là đối với Dương Thụ Hi, Dung Quân Tiện ấy vậy mà không oán giận chút nào. Có lẽ, bởi vì Dung Quân Tiện chưa bao giờ xem Dương Thụ Hi là bạn bè, tự nhiên cũng không gửi gắm hy vọng gì với Dương Thụ Hi. Không có hy vọng, thì sẽ không có thất vọng. Không có thất vọng, thì sẽ không phẫn uất.

Dung Quân Tiện vẫn cứ oán giận Côn Hạnh, bởi lẽ cậu từng rất tin tưởng Côn Hạnh.

Đổi lại là Tề tổng thở phào một hơi, lại dương dương tự đắc: “Cậu nhìn đi! Tôi tài đại khí thô, các cậu không thắng được tôi đâu!”

Bạch Duy Minh lại nở nụ cười, lấy một tập hồ sơ ra, đặt lên mặt bàn: “Ngày 5 tháng 4 năm 2015, ông dâm loạn người mẫu nam Trần Ấu Kỳ tại phòng 1102 khách sạn Lê Tinh. Ngày 8 tháng 5 năm 2015, ông dâm loạn nghệ sĩ nam Tống Tử Sơn tại phòng 2004 khách sạn Đông Duyệt. Ngày 11 tháng 7 năm 2015, ông dâm loạn diễn viên Trần Ngọc Tỳ tại phòng 1106 khách sạn Lê Tinh…”

“Đủ rồi!” Tề tổng tức giận đến run lên, đứng bật dậy, “Cậu đang nói gì đấy!”

“Cái này đủ rồi à?” Bạch Duy Minh huơ huơ túi hồ sơ bên cạnh, “Đây cũng là năm 2015, còn có danh sách của vài năm đây.”

“Cậu…” Mặt Tề tổng trắng như quét vôi.

Bạch Duy Minh lại vững chãi: “Tề tổng tài đại khí thô, tốt nhất có thể dùng tiền chặn miệng từng người một. Nhưng, hễ là có một người… Chỉ cần có một người khởi tố ông, ông cũng khốn đốn lắm nhỉ?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.