Minh Thần Giá Đáo

Chương 195: Anh giết Triệu Huyền Lang rồi!


Viên ngọc bội đỏ! Chính là viên ngọc mà tôi thấy ngày hôm đó, có thể giúp Triệu Tĩnh Niên giả thay da đổi thịt, lúc đó tôi nghĩ nó không hề đơn giản, nhưng thật sự là nó có thể cứu Triệu Huyền Lang không?

Ả ta cầm viên ngọc bội đung đưa lúc lắc trước mặt tôi, cứ như không lo lắng là tôi sẽ cướp mất, mặt ả câng câng, cho dù là một bên má đã bị tôi đánh cho sưng húp.

Tôi nhìn ả, hoài nghi nhìn ả, rồi giơ tay lên định cướp viên ngọc, nhưng một kẻ còn nhanh tay hơn tôi, hắn nhanh như cắt giật lấy viên ngọc, đó không ai khác chính là Triệu Tĩnh Niên.

Tôi nghiến răng nói, “Anh làm gì vậy? Đưa cho tôi!”

Triệu Tĩnh Niên giả cầm viên ngọc trong tay, nhìn tôi lạnh lùng nói, “Sao tôi phải đưa nó cho cô, điều kiện mà chúng ta hợp tác chính là viên ngọc bội này, giờ tôi đã lấy được nó, và cũng đã đưa cô ta đến đây, thì công việc hợp tác đã thành công mĩ mãn.”

Nói đoạn Triệu Tĩnh Niên giả biến thành một con rắn to, miệng ngậm viên ngọc bội đỏ, rồi biến mất ngay trước mắt tôi.

Điền Tư Thanh cười ha hả, tôi nhìn cô ta rồi hiểu ra, cô ta trước đó không thể thoát, vì có Triệu Tĩnh Niên giả ở bên cạnh, nên dù có thoát khỏi tôi, cũng không thể thoát khỏi hắn. Ả ta cố tình đưa viên ngọc bội đó ra để làm kế ly gián giữa chúng tôi, rằng Triệu Tĩnh Niên giả chỉ cần đoạt được viên ngọc sẽ tẩu thoát, và ả ta cũng sẽ có cơ hội đối phó với tôi. Thậm chí còn để tôi và Triệu Tĩnh Niên giả phải đối đầu với nhau, thật là con mụ đàn bà thâm hiểm.

Tôi mắng xối xả, “Con mụ nham hiểm, lại dám lừa tôi lần nữa! Thật đáng ghét!”

Ả ta dùng tay đẩy bàn tay cầm dao găm của tôi ra khỏi người cô ta, rồi lùi nhanh mấy bước, mặt cô ta trắng bệch, máu tung tóe khắp nơi, cô ta cười đắc ý, “Con đàn bà đần độn như cô, rất xứng đôi vừa lứa với người đàn ông ngốc nghếch kia, cùng nhau hồn bay phách tan đi! Ha Ha Ha..”

Cô ta vừa cười vừa cố lùi ra sau, đột nhiên một bóng đen bay vèo từ đâu đến bên cô ta, túm lấy hông cô ta và định chạy trốn.

Đằng sau kẻ đó là một lá bùa có lửa đang bay vèo đến, tôi nhìn sang hướng người ném bùa, đó là một người mang dáng dấp của Triệu Huyền Lang, chỉ khác là trêи tay anh ta đang cầm một thanh kiếm dài.

Tôi đột nhiên hiểu ra, người này chính là Trần Huyền! Anh ta đã dụ Cương Thi Vương đi, mục đích của anh ta là gì, cũng muốn đoạt lấy Cương Thi Vương? Hay là để đối phó với chúng tôi, đối phó với Triệu Huyền Lang?

Bóng đen kia ôm lấy Điền Tư Thanh, cô ta reo lên vui sướиɠ, “Chủ nhân, ngài đến cứu tôi đấy ư?”

Trời cũng sắp sáng, mà cương thi vương lại sợ ánh sáng, hắn ta đội một cái mũ rộng vành màu đen, trùm một chiếc khăn voan màu đen để che mặt, trêи người hắn cũng toàn một màu đen sì, cứ như diễn cảnh trong phim đại hiệp. Hắn chẳng đợi Điền Tư Thanh nói thêm lời nào, cắn phập vào cổ cô ả, Điền Tư Thanh đau đớn la lên thất thanh.

Trần Huyền dừng bước, ánh mắt anh ta nhìn về phía tôi, ngạc nhiên nói, “Sao em lại ra đây?”

Tôi lùi từng bước về phía Triệu Huyền Lang, lúc này Triệu Huyền Lang đã mất ý thức, anh ta dựa vào tảng đá, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Tôi quay đầu nhìn Trần Huyền nói, “Trần Huyền, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Anh ta chậm rãi giơ thanh kiếm lên, nhìn tôi nói, “Tôi muốn làm gì? Em sẽ biết ngay thôi!”

Nói đoạn thì bay vèo đến bên cạnh tôi và Triệu Huyền Lang, tôi không kịp phản ứng, thì thanh kiếm trêи tay anh ta đã cắm phập vào người Triệu Huyền Lang, chẳng một chút do dự.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng da thịt bị đâm xuyên một cách rất ngọt, Triệu Huyền Lang ngã vật ra đất, từ vết thương, bay ra một đám khói đen sì, có đến bảy phần hồn phách nhiều màu sắc bay ra khỏi người Triệu Huyền Lang, bay tản mát trêи không trung.

Tôi xông đến bên Trần Huyền, căm phẫn tát cho anh ta một cái vào mặt, rồi gào lên, “Sao anh có thể làm vậy! Tại sao!”

Con dao găm trêи tay tôi không ngừng đâm vào người Trần Huyền, anh ta không hề nhúc nhích, tôi quên mất một điều là con dao này chẳng xi nhê gì với anh ta, bởi anh ta là người. Tôi không hiểu sao anh ta lại hại Triệu Huyền Lang!

Tôi quỳ xuống đất, bò đến bên Triệu Huyền Lang, đưa tay ra cố nắm lấy hồn phách của anh ta đang bay trêи không trung, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã lên mặt Triệu Huyền Lang.

Tôi ôm lấy cơ thể Triệu Huyền Lang, khóc tu tu, “Triệu Huyền Lang, đừng bỏ em, anh mà đi thì em sẽ xóa sạch anh khỏi kí ức, chẳng bao giờ thèm nhớ đến anh, chẳng lưu lại một chút gì về anh cả.”

Triệu Huyền Lang không nói gì, hồn phách cứ thế bay mất, anh ta thậm chí còn không để lại một lời cuối cho tôi, tất cả đều là do Trần Huyền gây ra, đến cả một tia hi vọng cũng không để lại cho tôi.

Tôi nắm lấy lưỡi gươm trêи ngực Triệu Huyền Lang, không thèm để ý thanh kiếm cứa rách bàn tay, máu chảy ra từng dòng nóng hổi, trong trí não tôi lúc này chỉ còn hận thù, người mà tôi tin tưởng, lại giết người tôi yêu, tất cả đều rời bỏ tôi, tôi cảm thấy vô cùng hận!

Tôi dùng sức rút thanh kiếm ra khỏi người Triệu Huyền Lang, rồi tiến về phía Trần Huyền mà chém xuống, anh ta nhẹ nhàng lách sang bên, nhìn tôi cười nói, “Sao? Em buồn bực đến hóa giận tôi, tôi đã nói với em rồi, đến một ngày tôi sẽ kết liễu con quỷ đầu xanh này để giải thoát cho em!”

Tôi nhìn anh ta, nước mắt đầy mặt, tôi gào lên muốn lạc giọng, “Giúp tôi? Vậy là giúp tôi? Trần Huyền, đồ súc sinh, anh dám giết chết Triệu Huyền Lang, tôi sống mái với anh!”

Tôi thừa nhận rằng giây phút này tôi đã điên, trong đầu tôi lý trí đã biến mất hoàn toàn, Trần Huyền nhìn tôi đầy thương xót, ngoài ra anh ta còn cảm xúc gì đó trong ánh mắt làm tôi không hiểu nổi, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí để ý đến.

Lý Ôn đang quýnh nhau với Cương Thi Vương, trời cũng sắp sáng, nên tên Cương Thi Vương đó cũng không muốn kéo dài thời gian, hắn ôm lấy Điền Tư Thanh và tẩu thoát, Lý Ôn thì chạy đuổi theo, chỉ có Lý Ly vẫn đứng một bên nhìn chúng tôi.

Trần Huyền bĩu môi, “hắn vốn dĩ là hồn bay phách tán, tôi chỉ có giúp hắn thêm một chút vậy thôi.”

Tôi cáu tiết ném thanh kiếm đi, tự mình như con chó điên xông đến túm lấy Trần Huyền, anh ta cũng bất ngờ, nhưng cũng không có ý tránh khỏi, tôi nhằm vai anh ta mà cắn, anh ta nói đúng, Triệu Huyền Lang sẽ chết, chẳng phải chỉ vì một nhát kiếm của anh ta mà chết, nếu không có nhát kiếm đó, Triệu Huyền Lang vẫn sẽ hồn bay phách tán.

Tên Triệu Tĩnh Niên giả kia đã cướp mất viên ngọc bội đỏ, cũng sẽ không còn cách để cứu Triệu Huyền Lang nữa, nhưng điều tôi không thể chấp nhận được, chính là Trần Huyền ra tay kết liễu Triệu Huyền Lang trước mắt tôi!

Miệng tôi đầy máu của Trần Huyền, anh ta chẳng hề động đậy, thậm chí còn ôm tôi vào lòng, anh ta nhẹ nhàng nói, “Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho tôi đấy nhỉ?”

Tôi thấy vậy thì hốt hoảng đẩy anh ta ra, cúi người cầm thanh kiếm lên định chém Trần Huyền, thì Lý Ly đã túm lấy cổ tay tôi.

Tôi hất tay cậu ta rồi nói, “Tiểu quỷ, tránh xa tôi ra, hôm nay tôi phải để tên này đền mạng.”

Lý Ly nhìn tôi nói, “Thím nghỉ một nhịp giúp tôi với, tôi muốn nói rằng, Tôi thấy Triệu Huyền Lang có vẻ gì đó rất lạ.”

LẠ? Là ý gì đây? Có phải là còn hi vọng, tôi quay đầu nhìn Triệu Huyền Lang, không để ý Trần Huyền lúc này đã cướp lại thanh kiếm trêи tay tôi và chạy theo hướng Lý Ôn và Cương Thi Vương.

Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều đến thế, giờ cứu Triệu Huyền Lang mới là việc mà tôi quan tâm nhất. Tôi hồi hộp hỏi, “Có gì khác lạ?”

Lý Ly ngồi xuống bên cạnh Triệu Huyền Lang, đưa tay ra ấn lên vùng ngực, còn mở vết thương ra xem, vết thương lúc này có màu đỏ thẫm, có rất nhiều khí đen sì bay từ cơ thể anh ta qua vết thương đó.

Tôi mở to mắt nói, “Chuyện gì xảy ra đây?”

Lý Ly vò đầu bứt tai, tôi cũng không biết, nhưng có thể nhận ra, anh ta còn có một chút hi vọng, nhưng rõ ràng hồn phách của anh ta đã bị tiêu tán.

Tôi nói, “Làm sao bây giờ?”

Cậu ta nói, đưa anh ta về hỏi mẹ tôi, bà ấy chắc chắn có cách, đi thôi!

——————–

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.