Minh Thần Giá Đáo

Chương 192: Để lại cái mạng của ngươi


Triệu Huyền Lang cười nhạt, vứt cánh tay đầy máu ra xa, khẽ lau đi vết máu bên mép, ánh mắt lạnh lùng, động tác đầy bá đạo, cứ như là một thần atula tái thế, đang lấy đi tính mạng của con người một cách không thương tiếc

Anh ta nói, “Lần này để cái mạng của ngươi lại.”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, phát hiện tay anh ta đầy máu rơi tong tỏng xuống sàn, lúc nãy vì vội vàng cứu tôi, mà đã giật tay ra khỏi cái đinh làm máu túa ra rất ghê rợn, chiếc đinh vẫn còn cắm trêи quan tài, bàn tay còn lại vẫn còn đang bị ghim chặt.

Nước mắt tôi rơi xuống lã chã, trái tim như bị kẻ nào bóp nghẹt, Triệu Huyền Lang lau nước mắt cho tôi, sau đó dùng hết sức rút những chiếc đinh còn lại ra, lúc rút ra vẫn còn một miếng da thịt của anh ta dính trêи đó.

Tôi cố nén để mình không khóc nấc thành tiếng, Triệu Huyền Lang gạt tay giấu tôi sau lưng anh ta, bàn tay khẽ phẩy trước mặt Lý Mù, cỗ quan tài bên cạnh bay lên phi thẳng về phía Lý Mù.

Lý Mù bị mất đi một cánh tay, đau đớn quằn quại dưới đất, còn chưa kịp hoàn hồn, lão ta chỉ kịp tránh sang một bên, Lý Ly không thèm tha cho lão ta, cứ bám theo sát rạt, lão ta chẳng còn cách nào, bặm môi bặm lợi lườm ba người chúng tôi một cái rồi nói, “Bọn mày cứ đợi đấy, chỉ cần một ngày mà Lý Mù ta chưa chết, thì chúng mày đều sẽ phải hồn bay phách tán, mãi mãi không được siêu sinh!”

Phun ra câu nói đó, rồi lão ta ngay lập tức ném một nắm bột trắng về phía Lý Ly, cậu ta nhanh như cắt cúi đầu tránh.

Tôi đứng bên cạnh cố nén đau những vết thương trêи người, nói với lão ta, “Tôi sợ là ông chẳng có cái cơ hội làm chúng tôi không thể siêu sinh đó.”

Lý mù này tội ác tày trời, thật sự là một tên ác độc, nay không giết lão, sau này tôi và Triệu Huyền Lang cũng không thể có ngày yên lành.

Triệu Huyền Lang rõ ràng là cùng suy nghĩ với tôi, Lý Mù sau khi ném bột vào mặt Lý Ly thì đã tranh thủ chạy tuột ra ngoài, Lý Ly chạy đuổi theo, Triệu Huyền Lang cũng không muốn để lão thoát, nên nắm tay tôi kéo chạy theo, nhưng dường như nhớ ra điều gì, Triệu Huyền Lang quay đầu hỏi tôi có cố được không, tôi cười nói mình không sao. Nhưng bàn tay tôi cố giữ phần vết thương đang chảy máu trêи ngực, nếu tôi có mệnh hệ gì, thì không phải đơn giản là sao hay không sao nữa, mà cứ thế mà chuẩn bị quan tài cho tôi nằm luôn khỏi nghĩ.

Triệu Huyền Lang lườm nguýt tôi, “Còn nói không sao? Em đã làm việc ngốc nghếch nào thế, anh đã bảo em không được làm tổn thương mình chỉ để cứu anh có phải không?”

Tôi ngước đôi mắt đáng thương nhìn anh ta nói, “Nếu không cứu anh, thì anh sẽ hồn bay phách tán, sau này chúng ta sẽ không còn dịp trông thấy nhau, so với việc này, thì em chịu khổ một chút thì có sao đâu, coi như là em đi hiến máu thôi.

Triệu Huyền Lang nói,” Em thật là ngốc, đừng vì anh mà biến bản thân mình thành như thế, anh là quỷ, không có cảm giác đau đớn. “

Nói đoạn thì đưa tay lên nắm vào chỗ xương cốt đang cắm trêи người tôi định bụng giật ra, nhưng chúng đã đâm xuyên da thịt tôi, một phần xương còn xuyên thủng ngực tôi, chỉ cần động đậy là tôi đau đớn vạn phần.

Triệu Huyền Lang thở dài, anh ta nhìn tôi xót xa.

Tôi nhìn biểu cảm của anh ta, cố an ủi,” Anh đừng lo, em cao số lắm, nhưng anh không sao chứ? Anh tỉnh lại từ khi nào vậy? Lý Mù chạy rồi, phải tìm cách xử lý lão ta, người này rất ác độc, để lại cái mạng hắn thì hậu họa khó lường, lão ta sớm sẽ trở lại trả thù.

Sau khi xem xét bộ xương trêи người tôi, Triệu Huyền Lang dồn nội lực rút bộ xương ra khỏi người tôi, tôi bị đau đớn như bị xé thịt xé xương, nhưng vẫn cố bướng bỉnh cắn răng chịu đựng. Không biết Triệu Huyền Lang đã làm những gì, tôi chỉ thấy sau quá trình đau đớn chết đi sống lại, thì tôi thấy nhẹ cả người, máu từ những chỗ bị bộ xương cắm vào đang chảy ra thấm ướt quần áo.

Tôi lả đi, Triệu Huyền Lang nhanh chóng ôm được hông tôi kéo vào người, bộ xương cốt đã bị anh ta làm cho vỡ vụn thành bụi trắng. Triệu Huyền Lang dán đôi môi cong lên môi tôi, một cảm giác lạnh buốt làm tôi hồi tỉnh, sau đó thì tôi với Triệu Huyền Lang trao nhau cái hôn thắm thiết, như bao nhiêu nhung nhớ đều dồn vào cái hôn này. Những vết thương trêи người tôi cũng dần cảm thấy có chút tiến triển hơn, cứ như Triệu Huyền Lang đang giúp tôi làm khép lại miệng vết thương đang chảy máu vậy.

Triệu Huyền Lang gục lên vai tôi nói, “Hồn phách của anh đã bị chia năm sẻ bảy, giờ đến chủ hồn còn chẳng vững, anh thấy em gặp nguy hiểm nên cố gắng tích tụ những mảnh hồn của mình, cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian đâu, có thể là sẽ không nhập được làm một nữa.

Tôi mở to mắt, sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt mình, hồi lâu mới cất tiếng nói,” Anh nói đùa phải không? Sao có thể thế được, anh vừa về bên em, anh không được đi, em không muốn anh hồn bay phách tán, anh yên tâm, Lý Ôn rất giỏi, anh ta sẽ giúp được anh, anh cố gắng thêm chút nữa, em đưa anh đi tìm anh ta.”

Triệu Huyền Lang không nói gì, nghiêng đầu ôm chặt lấy tôi, tôi vô cùng sợ hãi, một nỗi sợ khủng khϊế͙p͙ bao trùm lên người làm tôi không thể thở và không muốn chấp nhận.

Tôi không chấp nhận, Triệu Huyền Lang rõ ràng vừa trở về bên tôi, tất cả đáng lẽ phải theo một chiều hướng tích cực chẳng phải sao? Sao đột nhiên lại thành ra thế này, tôi nhặt nhạnh những đồng xu của thanh kiếm đồng xu rơi vãi dưới đất, dìu Triệu Huyền Lang chạy ra ngoài.

Tôi phải tìm cách cứu Triệu Huyền Lang, cho dù có phải lên trời xuống bể, chỉ cần có một tia hi vọng, tôi cũng sẽ không bỏ qua, Triệu Huyền Lang đã vì tôi mà không tiếc sinh mạng, cũng chẳng cần cơ hội được siêu sinh, ân tình này, tôi có chết đi sống lại cũng không thể đền đáp được.

Tôi phải đi tìm Lý Ôn, cho dù là dùng bất cứ cách nào, tôi cũng phải cứu cho bằng được Triệu Huyền Lang, chúng tôi chạy một mạch ra khỏi hang động, tiếp đó tôi dựa vào trí nhớ của mình, cùng Triệu Huyền Lang chạy về phía chỗ chúng tôi cắm trại trước đây, khi chạy gần đến nơi, thấy nơi đó có mấy bóng người, có cả lửa đang cháy, không biết chuyện gì đang xảy ra.

——————–

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.